Tần Hoài ánh mắt di chuyển khỏi ra phòng bếp, nhìn về phía Lục Diễm:
“Vài ngày trước, ta chẳng phải đã đưa biểu muội của ngươi tới Lĩnh Nam rồi sao? Nhân tiện ghé qua nhìn một đôi hài tử của Vĩnh Vương. Ngươi đoán xem tình hình ra sao?”
Lục Diễm liếc hắn, lạnh nhạt nói:
“Nói vào trọng điểm.”
“Con trai lão nửa năm trước đã bị thiêu chết trong một trận hỏa hoạn lớn. Con gái thì mất sớm trên đường lưu đày từ mấy năm trước. Những người còn lại trong gia quyến thì chết, hoặc bệnh, tóm lại, huyết mạch Vĩnh Vương đến đây xem như đã hoàn toàn suy bại, không thể dấy lên nổi sóng gió gì nữa.”
Vĩnh Vương vốn là hoàng tử được tiên hoàng sủng ái nhất, từ khi bước vào chính trường đã coi Lục gia vàLục Diễm như cái gai trong mắt, như đinh trong thịt, thậm chí hận không thể diệt trừ cho hả dạ. Ỷ vào sủng ái của tiên hoàng, hắn gây thù chuốc oán khắp nơi trong triều, nhưng thủ đoạn lại quá kém cỏi, tự đẩy mình cùng cả một đám người theo hắn vào con đường chết không lối về.
Nghe đến đây, thần sắc Lục Diễm chẳng hề dao động, chỉ thản nhiên nói: “Gieo gió gặt bão, không cần nhiều lời.”
“Ngươi nghe tin kẻ địch sống còn của mình rơi vào kết cục như vậy, trong lòng không có lấy một tia khoái trá sao?” Tần Hoài không nhịn được hỏi.
“Đối thủ sống còn?”
Lục Diễm cười lạnh: “Hắn cũng chưa đủ tư cách.”
“Nói xong rồi thì đi đi.”
Tần Hoài vẫn đứng yên, hắn ta vốn định trước đưa tin tốt để làm dịu tâm tình, rồi nhân cơ hội nhắc tới việc của Lĩnh Nam Vương phủ. Nào ngờ Lục Diễm nghe rồi mà sắc mặt chẳng đổi, hệt như gió thổi bên tai.
Tần Hoài thu quạt lại, giơ tay khoác vai hắn, toan mở miệng nói tiếp, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lục Diễm liền phải thu tay về.
Tầm mắt của Lục Diễm vẫn dừng ở thân ảnh Hoa Thanh Nguyệt đang bận rộn trong phòng bếp, không hề liếc đến người khác dù chỉ một lần.
Tần Hoài nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng phải cảm thán:
“Ta nói này, Điện Soái đại nhân, ánh mắt say mê của ngươi nhìn người ta như thế, còn thở ra nổi không đó?”
Lục Diễm liếc qua hắn một cái: “Ngươi còn chưa đi?”
Tần Hoài: “…”
Khóe miệng hắn ta giật giật, cuối cùng cũng mặc kệ, tự tìm lấy một cái ghế bập bênh trong viện, nằm xuống đong đưa.
“Vài hôm trước đưa biểu muội ngươi đi xong, hiện tại ta còn bị cha ta đuổi giết. Tất cả là do ngươi gây ra, ta mặc kệ, ngươi phải đền bù cho ta.”
Lục Diễm hờ hững đáp: “Ta với nhà dượng vốn không thân, việc ngươi làm, ta không giúp được.”
Một câu chẳng khác nào tường thành dựng lên, cắt ngang mọi mưu tính hắn ta khổ công chuẩn bị.
Nhưng Tần Hoài cũng không tức giận, đứng dậy chạy vào phòng bếp, không biết nói với Hoa Thanh Nguyệt cái gì, lúc trở ra thì vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Hạt sen đông lạnh thật thơm, ta còn chưa ăn bao giờ, đợi lát nữa phải nếm thử tay nghề của phu nhân mới được.”
Lục Diễm liếc hắn, trầm giọng: “Không có phần của ngươi.”
“Phu nhân nói làm nhiều, hơn nữa sắp xong rồi, bảo ta đừng khách khí.”
Lục Diễm lạnh nhạt nói: “Ta từ nhỏ ở biên quan, chưa từng gặp dì dượng mấy lần, nếu ngươi muốn hỏi gì, đi hỏi mẫu thân ta trong Lục phủ ấy.”
Tần Hoài nghe vậy, lập tức đứng bật dậy bỏ chạy, trước khi biến mất còn vọng lại vài câu: “Biểu ca, ngươi là biểu ca thân thiết của ta! Hạt sen đông lạnh đó, ta không ăn đâu, coi như là ta hiếu kính biểu tẩu tương lai!”
Cùng lúc ấy, trong một gian nhà nhỏ tại kinh đô, mấy bóng đen tụ họp. Hai người đứng đối diện nhau, một người trong đó mang nửa mặt nạ, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo:
“A Miên, Định Vương quả như ta dự đoán, rơi vào cạm bẫy, mọi chuyện đều bị phơi bày. Nay khó mà dấy lên sóng gió. Còn Lục Diễm, hắn bị thương, sao ngươi không đưa thuốc độc cho nàng sớm hơn?”
Khi đang nói chuyện, hắc y nhân kia để lộ nửa khuôn mặt sau chiếc mặt nạ, giọng nói âm trầm lạnh lẽo, như thể chẳng phải người thuộc về nhân gian.
Chỉ cần diệt trừ được Lục Diễm, bọn họ không chỉ có thể rửa sạch huyết hải thâm thù, mà còn có thể một bước công phá hoàng thành. Thiên hạ này vốn dĩ nên thuộc về bọn họ—tổ mẫu hắn là chính thất nguyên phối của tiên hoàng, phụ thân lại là trưởng tử đích tôn. Nếu chiếu theo luật pháp Tấn Quốc, đại thống lẽ ra phải thuận lợi truyền đến tay hắn, nhưng hết thảy đều bị những kẻ “tu hú chiếm tổ” cướp đi. Mà Lục Diễm, chính là nanh vuốt của kẻ đó, chỉ cần trừ khử được tai họa lớn này, triều đình Tấn Quốc ắt sẽ sụp đổ trong chớp mắt.
Nhắc đến chuyện này, Trịnh Miên cũng chẳng còn khách khí nữa, ánh mắt rét lạnh:
“Ngươi dẫn Ngụy quân từ biên quan kéo về, vây dưới thành, khiến triều đình cùng vương thúc tương tàn, còn bản thân thì ngồi chờ ngư ông đắc lợi. Nhưng kết quả đâu? Khắp nơi kêu khóc, dân chúng lầm than! Đại ca, ngươi toại nguyện được bao nhiêu? Ngươi vẫn chưa thấy rõ sao? Tấn An Đế và Lục Diễm không đơn giản như chúng ta từng tưởng.”
“Cho nên, nữ nhân kia người duy nhất ở bên cạnh Lục Diễm, chỉ có nàng mới có cơ hội tiếp cận hắn.”
“Ngươi đâu phải hôm nay mới biết Lục Diễm là hạng người gì. Bao nhiêu năm nay, có không biết bao nhiêu người muốn diệt hắn cho thống khoái, nhưng kết quả thì sao? Không một ai thành công. Người này cảnh giác đến cực độ, nếu dùng độc, chỉ sơ sẩy một chút là bị phát hiện. Chỉ có loại thuốc vô sắc vô vị như lần này, mới có thể giúp Hoa tỷ tỷ thuận lợi thoát thân.”
Hắc y nhân nghe nàng ta nói dứt khoát như thế, khẽ đổi giọng, vẻ mặt trầm xuống:
“Thiên hạ này, chỉ còn lại ngươi và ta là huynh muội cùng chung huyết mạch. Dù ta làm bất cứ điều gì, cũng đều là để báo thù cho phụ thân mẫu thân chúng ta.”
Trịnh Miên sững người, nhìn nam nhân đối diện, giọng nàng ta cũng nghẹn lại, mang theo đau đớn:
“Đại ca, ta đã nói rồi, không được kéo nàng vào chuyện này. Trước hết hãy để nàng rời đi, sau đó huynh muốn làm gì, ta đều nghe theo.”
“Quân Miên.” Giọng hắc y nhân đột nhiên trở nên rét lạnh.
“Vì một nữ nhân chẳng liên can gì, mà khiến toàn bộ kế hoạch bao năm của muội ở kinh thành lộ sạch ra ngoài—đây là cái gọi là phương pháp của muội sao?” Nam tử bật cười lạnh, từng lời như dao:
“Không kéo nàng vào? Đừng quên, nàng là nữ nhân của Lục Diễm! Dù có chết, cũng chẳng oan uổng gì!”
“Im miệng.” Trịnh Miên lạnh giọng quát, “Đại ca, nếu không có nàng, ta đã sớm bị kẻ khác giày vò đến chết. Ta không cho phép các ngươi động đến nàng!”
Nam tử kia cũng bị lời ấy chọc giận, nghiến răng nói:
“Ngươi đừng quên, nhà chúng ta sa sút đến nước này, đều là do tên trộm đó gây nên!”
Hai huynh muội đối diện nhau, ánh mắt gắt gao giao phong, không ai chịu nhường nửa bước.
“Ta chưa từng quên.” Trịnh Miên khẽ nói, “Người hại chết phụ mẫu chúng ta chính là Lục Diễm, không liên can đến người khác. Khổ đã tạo, thì đừng gieo lên đầu người vô tội. Đại ca, ta biết huynh trong lòng không cam, nhưng nàng là ân nhân của ta. Nếu huynh thật sự cố chấp... vậy thì ta sẽ cùng chết với nàng.”
Nghe đến đây, sắc mặt nam tử kia thoáng biến, cuối cùng đành im lặng, đành phải nhận thua.
Hoa Thanh Nguyệt bưng hai chén hạt sen đông lạnh bước vào phòng ngủ.
Lục Diễm vừa gấp lại án quyển đặt sang bên, ánh mắt chứa đầy mong chờ nhìn nàng.
Nàng đưa một chén cho hắn, tay kia vẫn giữ chén còn lại, khẽ nhìn quanh:
“Tần lang quân đâu?”
“Hắn có việc, đi rồi.”
Nghe thế, Hoa Thanh Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không hỏi thêm.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh đến dị thường. Hai người hô hấp khác biệt, nhưng giữa không khí lặng lẽ ấy, lại nghe rõ đến từng nhịp.
Lục Diễm đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, cúi đầu nhìn nàng: “Như thế nào đột nhiên đối với ta tốt như vậy?”