Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 2

 An Ninh Hầu phủ tuy không thuộc tam đại thế gia, nhưng tổ tiên đời đời đều tham gia vào công cuộc khai quốc của Tấn Quốc, theo Thủy Hoàng nam chinh bắc chiến, đánh đông dẹp bắc, lập công mở nước. Sau khi thiên hạ bình định, được ban phong chức An Bình Hầu, đồng thời ngự tứ cho phủ đệ tọa lạc tại đoạn đường phồn hoa sầm uất nhất trong kinh thành. Người người qua lại, không ai không từng đi ngang cổng phủ, đặc biệt đại trạch viện này cũng là nơi thường hay bàn đến chuyện văn chương thơ phú, chỉ một tiếng gió lay động cũng đủ dấy lên trăm ngàn đợt sóng.

Còn nàng ta – Lục Tri Ninh, tuy tính tình cởi mở kiêu ngạo, nhưng cũng biết giữ mình, tuyệt không muốn trở thành chủ đề cho thiên hạ trà dư tửu hậu mà gièm pha.

Lục Tri Ninh đảo mắt đánh giá xung quanh, nếu hôm nay để kẻ nào không có mắt nhìn thấy trò cười, rồi truyền ra ngoài, há chẳng phải khiến thanh danh nàng ta bị kẻ không xứng bàn tán hủy hoại? Nhỡ đâu Hoàn công tử bởi vậy mà chán ghét nàng ta thì phải làm sao?
Chuyện đó, nàng ta tuyệt đối không cho phép xảy ra!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Tri Ninh liền biến đổi, chẳng bao lâu sau liền liếc mắt ra hiệu cho mấy bà tử đứng cạnh. Những người kia ngầm hiểu, lập tức dùng sức đẩy mạnh Đào Hề ra.

Vừa được thoát khỏi trói buộc, Đào Hề lập tức chạy về phía sau Hoa Thanh Nguyệt: “Cô nương, ta...”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ lắc đầu với nàng ấy. Đào Hề hiểu rõ nặng nhẹ, đành nép phía sau lưng nàng, không dám lộn xộn thêm nữa.
Lần này nàng tiến kinh, trong lòng còn mang theo một việc chưa xong. Biết rõ người duy nhất có thể dựa vào, chính là Lục lão phu nhân. Không muốn vừa mới tới đã khiến lão nhân gia thất vọng, vì thế nàng mỉm cười nói:

“Lục cô nương, cảm ơn ngươi cố ý ra ngoài nghênh đón.”

Lục Tri Ninh hừ lạnh, nhướng mày đáp:

“Nghênh đón ngươi? Ngươi cũng xứng sao? Tự mình soi gương xem bản thân là hạng người gì!”

Hoa Thanh Nguyệt làm như hiểu ra, khóe môi khẽ nở một nụ cười khổ:

“Ta thấy Lục cô nương có mặt nơi này, còn tưởng rằng là nghe lời lão phu nhân căn dặn, ra đây nghênh đón ta như người gác cổng từng truyền lời. Nay xem ra là ta hiểu lầm rồi.

Cũng phải, ta chỉ là nữ nhi thương hộ, quả thực không xứng. Hôm nay nghe Lục cô nương chỉ điểm, Thanh Nguyệt mới thấm thía đạo lý. Đào Hề, thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức khởi hành, hồi Lương Nguyên.”

Bên cạnh, Đào Hề quýnh quáng đến độ sắp khóc, cô nương vất vả lắm mới trốn khỏi Hoắc gia, rời thành Lương Nguyên, sao lại đòi quay về? Nàng định mở miệng khuyên can, nhưng liếc thấy mấy bà tử xung quanh mặt mũi dữ tợn, đành nắm lấy cánh tay Hoa Thanh Nguyệt, lo lắng nói:

“Chúng ta vào thành lúc đó đã đem lời nhắn của lão phu nhân gửi đi, ……”

“Không có gì, ngươi chỉ cần đem lời của Tri Ninh cô nương thuật lại cho Lục lão phu nhân là được, nói với người rằng Thanh Nguyệt nghe xong cảm thấy rất xấu hổ, không còn mặt mũi nào để gặp lão phu nhân nữa, liền quyết định trở về Lương Nguyên.”

Nghe nàng nói phải sẽ giải thích nguyên do với tổ mẫu, Lục Tri Ninh trong lòng vô cùng hoang mang: “Ta có nói là muốn ngươi đi sao? Thật là người nhà quê, không hiểu gì hết...”

Ngô thị ở phía xa, lạnh lùng nhìn một màn này, nếu cứ để cho Lục Tri Ninh tiếp tục, không biết nàng ta sẽ nói gì nữa. Nếu hôm nay tiểu cô nương này rời đi, lão thái thái chỉ cần nghe ngóng một chút là biết ngay là do các nàng đã gây chuyện, như vậy chẳng phải sẽ rất khó giải thích sao?

Bà ta khẽ mỉm cười, bước nhanh đến, thân mật vươn tay giữ lấy Hoa Thanh Nguyệt.

“Ta đã nói, đứa nhỏ này hẳn là đã đến rồi, sao còn đứng ở cửa thế này, mau vào đi, lão phu nhân đang mong ngóng ngươi đấy.”

Hoa Thanh Nguyệt vừa bước xuống xe ngựa đã chú ý tới bóng dáng đỏ sẫm ở cửa, không cần nghĩ cũng biết là ai. Lập tức cúi người hành lễ: “Thanh Nguyệt bái kiến tam phu nhân.”

“Ừ, ừ, ừ, bình an đến là tốt rồi.” Ngô thị kéo Lục Tri Ninh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hoa Thanh Nguyệt một phen.

Nói xong, bà lại kéo Hoa Thanh Nguyệt vào, nhìn Lục Tri Ninh rồi nói: “Ngươi không dẫn nàng vào mà còn để nàng đứng ở cửa, nếu tổ mẫu biết được thì sẽ không vui đâu.”

Lục Tri Ninh nhìn thấy mẹ mình lại đối đãi thân mật với một ngoại nhân như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu. Bà là mẫu thân của mình mà, sao có thể đối xử thân mật như thế với một người ngoài? Bên ngoài không biết còn tưởng rằng nàng là Lục phủ tam phòng đích nữ đấy.

“Mẫu thân, nàng không phải là tỷ tỷ của ta.”

Ngô thị giả vờ giận dỗi, đôi mắt trừng lên nhìn Lục Tri Ninh: “Nói bậy, tổ phụ của Hoa tỷ tỷ và tổ phụ của ngươi đã kết làm huynh đệ, tổ mẫu ngươi lúc nào cũng nhắc mãi về Thanh nguyệt, nói rằng nàng chính là cháu gái trong nhà, mẫu thân tự nhiên sẽ coi nàng như nhi nữ mà đối đãi, ngươi không gọi tỷ tỷ thì gọi nàng là gì?”

Hoa Thanh Nguyệt tỏ ra như không hiểu ý tứ trong lời nói của Ngô thị, chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Mặc dù hai nhà đã có lời hôn ước, nhưng khi tổ phụ qua đời, những gì bà được nghe về hôn ước này chỉ là Lục Tam công tử, mà bà, thân là Lục Tam công tử mẫu thân, chắc chắn là không thể không biết điều này.

Trừ khi, bà không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Quả thật, nhìn tình cảnh của mình lúc này, có vẻ như không có khả năng làm người khác hài lòng.

Cha mẹ đều mất sớm, toàn bộ tài sản trong nhà lại bị Hoắc thị chiếm đoạt hết thảy, nàng chỉ còn một đệ đệ mang trọng bệnh, cần thuốc men điều trị lâu dài. Còn như bản thân nàng… nếu có con đường nào sáng sủa hơn, nàng cũng chẳng muốn vạn dặm xa xôi tìm đến nơi này, mặt dày mày dạn vì một mối hôn nhân mà cầu xin.
Nàng vốn không định tới ứng tuyển.

Nhưng nếu đã đi trên con đường này, thì nàng sẽ không quay đầu.
Trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, tư thái như một trưởng tỷ hiểu chuyện:

“Tam phu nhân, Thanh Nguyệt đến gấp gáp, muội muội Tri Ninh nhất thời chưa kịp thích ứng cũng là điều dễ hiểu, đợi sau này quen thuộc rồi, lại xưng hô cũng không muộn.”

Ngô thị dường như muốn cố ý chứng tỏ điều gì, lập tức xoay người nói với Lục Tri Ninh:

“Mau, gọi một tiếng tỷ tỷ đi.”

Lục Tri Ninh liếc nàng một cái, ánh mắt lướt qua dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng của Hoa Thanh Nguyệt, thầm nghĩ nếu thật sự phải gọi một tiếng a tỷ, thì nàng lại có ý hay rồi. Dáng dấp này đúng là quá mức thanh lệ thoát tục, nếu bị Lục Tri Ngữ nhìn thấy...

Lục Tri Ngữ từ trước đến nay luôn tự cho mình là thanh cao, tự xưng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, chưa bao giờ để mình vào mắt, đi đến đâu cũng tranh giành nổi bật. Giờ thì hay rồi, đến một vị họ hàng xa còn rực rỡ hơn cả nàng ta, để xem lúc ấy chó cắn chó sẽ loạn thành thế nào.

Cứ chờ đó, chẳng mấy hôm nữa, ả thôn phụ muốn tống tiền kia nhất định sẽ xám xịt rút lui, mà tiện thể cũng dập luôn cái khí thế kiêu căng của Lục Tri Ngữ, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

“Mẫu thân, con đi bẩm báo tổ mẫu trước, mẫu thân cứ đưa a tỷ vào đi.” – Nói dứt lời, Lục Tri Ninh liền xoay người, mang theo mấy phần bất mãn rời đi vào trong phủ.

“Đứa nhỏ này đúng là bị ta chiều hư rồi, Thanh Nguyệt ngoan, đừng để bụng, sau này ta nhất định nghiêm khắc dạy dỗ lại nó.” – Ngô thị cười cười, ra vẻ đau đầu.

Hoa Thanh Nguyệt cũng nhẹ nhàng đáp lại bằng nụ cười:

“Tam phu nhân, không có gì đâu ạ. Muội muội Tri Ninh thẳng thắn, là thật tâm thật ý, nghĩ đến đều là nhờ người giáo dưỡng tốt, Thanh Nguyệt còn chưa học được phần nào, làm sao dám so đo.”

Ngô thị thấy nàng nói thế, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thân thiết kéo tay nàng cùng đi vào trong phủ.

Hai người thong thả đi về phía Triều Huy Đường, nơi lão phu nhân ở. Dọc đường, Ngô thị luôn tay kéo nàng đi qua hành lang gấp khúc, hai bên cột kèo chạm khắc tinh xảo. Vừa mới bước chân vào cửa, một hồ sen uốn lượn hiện ra trước mắt, giống như một con rồng lượn quanh phủ An Ninh Hầu. Hương sen nhè nhẹ, khí thế bàng bạc, cùng khung cảnh hoa lệ tôn lên vẻ uy nghiêm đầy quyền thế của nơi này.

Đi mãi, dường như không thấy điểm dừng.

Cha nàng mất vì thương tật, trước khi kế mẫu Hoắc thị vào phủ. Nàng từng cùng phụ thân đi qua không ít trạch viện, nhưng nơi vừa uy nghi vừa trang nghiêm như thế này, đúng là lần đầu gặp được.

Trên đường, hàng dài nha hoàn và tôi tớ đứng chỉnh tề, mỗi người đều lo việc riêng của mình, mấy trăm người mà nơi sân viện vẫn tĩnh lặng đến mức tưởng chừng như không có ai ở.

Chỉ nhìn đó thôi cũng đủ thấy người nắm quyền tiền viện trị gia nghiêm khắc đến mức nào.

Ngự ban tước vị “An Bình Hầu”, đời đời nối nghiệp, con cháu tuy tuổi còn nhỏ mà đã nắm giữ chức vị trọng yếu trong kinh thành.
Hầu phủ An Ninh thế hệ này, danh vọng càng lẫy lừng. Thế tử Lục Diễm – hậu duệ đích truyền của An Ninh Hầu – lại càng là trụ cột của Tấn quốc. Sáu năm trước, trong trận Lệ Thủy đại chiến, chính hắn là người bày mưu tính kế, lấy ít địch nhiều, không chỉ đánh lui quân địch khỏi biên giới, mà còn mở rộng lãnh thổ đến tám ngàn dặm. Bốn năm trước lại bình định phản loạn của Vĩnh Vương, một thân một mình xâm nhập hoàng cung cứu chủ, hai năm trước thì chủ trì cải cách thuế muối, giúp dân chúng tiết kiệm không ít thuế khóa. Sau đó được phong chức Điện Tiền Tư Đô Chỉ Huy Sứ, cầm quyền trọng yếu trong triều. Khi còn sinh thời, phụ thân nàng không ít lần khen ngợi thiếu niên anh hùng này là kẻ có thủ đoạn lôi đình, tài năng kiệt xuất.

Nghĩ đến đây, nàng cũng không thấy kỳ quái, để mặc Ngô thị lôi kéo mình tiến lên phía trước.

Hoa Thanh Nguyệt theo chân bà đi qua hành lang dài hun hút, rồi tiến vào nội viện. Nơi này không giống ngoại viện đầy vẻ uy nghiêm, nhưng cũng vẫn quy củ chỉnh tề.

Nàng còn chưa đi được mấy bước, trong lòng còn đang thầm cảm thán thì từ xa xa đã vang lên tiếng xột xoạt khe khẽ của vài nha hoàn đang thì thào to nhỏ.

“Ê, các ngươi có nghe chưa, hôm nay cái vị chưa quá cửa phu nhân của tam công tử sẽ tới phủ đó nha. Tấn quốc chúng ta đúng là có tục nếu hứa hôn trước có thể sống chung , nhưng mà… nàng kia cũng gấp quá đi chứ?”

“Ai mà không thấy, nghe đâu nàng xuất thân nhà buôn, lần này khó khăn lắm mới bám được vào An Ninh Hầu phủ nhà ta, tất nhiên là phải chộp chặt không buông rồi!”

Tiếng cười đùa rì rầm vang lên.

“Ta thì thấy, tam công tử nhà ta văn tài xuất chúng, sang năm thi hội chắc chắn đoạt giải, tương lai tiền đồ rộng mở, là bậc ‘bánh trái’* được truy đuổi nhất kinh thành. Sao có thể xứng với một nữ nhi thương nhân?”

*Từ gốc là "bánh trái" là ẩn dụ để chỉ người cực kỳ được yêu thích, tranh đoạt, như miếng bánh thơm ai cũng muốn giành lấy. (Tớ giữ nguyên để nghe cho nó chợ búa và đúng tinh thần buôn chuyện của mấy chị em nha)

“Nghe nói tam công tử từng nói, muốn cưới vợ thì phải là người có thể cùng mình đàm kinh luận đạo. Trong triều, người có thể sánh với chàng cũng chỉ có Liễu Uyển cô nương – đích nữ của Liễu Quốc Công phủ.”

“Suỵt! Mấy người các ngươi nói những lời này, nếu bị đại công tử hoặc trưởng công chúa nghe được, không biết còn giữ được cái đầu lưỡi hay không? Đi nhanh!”

Cả đám nha hoàn lập tức tứ tán, cúi gập eo, chớp mắt đã rút lui về phía bóng tối.

Mà đoàn người đang đi về phía Triều Huy Đường phía trước, đương nhiên đã nghe trọn từng chữ không sót. Ngô thị dùng khóe mắt liếc nhìn Hoa Thanh Nguyệt một cái, thấy nàng vẫn như cũ giữ dáng vẻ điềm đạm, bình thản như không có chuyện gì liên quan đến mình, hoàn toàn không có chút ý định nổi giận hay tranh cãi.

Trong lòng âm thầm tán thưởng: Con bé này tuy xuất thân từ nơi nhỏ bé, nhưng tâm tính lại thật trầm ổn. Chỉ là… cũng chẳng sao, đường dài mới biết ngựa hay.

Ước chừng nửa khắc sau, các nàng mới đến trước thềm Triều Huy Đường.

Một nha hoàn vén rèm bẩm báo, được lệnh rồi các nàng mới bước vào trong.

Bên trong, tiếng cười nói rộn rã vừa dứt. Khi các nàng tiến vào, mọi người đều chỉnh lại y phục, im lặng giữ lễ. Trên ghế chính, lão phu nhân vẻ mặt hiền từ, đang nghe tam tức phụ hồi báo, ánh mắt hiền hòa dừng trên người Hoa Thanh Nguyệt.

“Lão phu nhân, đại tẩu, nhị tẩu, đây là Thanh Nguyệt.”

Trong phòng không có một bóng nam nhân nào của các phòng Lục gia, trên thượng vị chỉ có Lục lão phu nhân và Ninh Tuy quận chúa. Dưới đó theo thứ tự là vị trí của nhị phòng và tam phòng, phía sau Cố thị của nhị phòng còn có sáu, bảy vị nữ quyến, người ngồi gần nhất chính là nhị phòng đích thứ nữ — Lục Tri Ngữ.

Ngoài ra còn có nha hoàn, bà tử, cả một căn phòng hơn hai mươi nữ quyến, váy áo lộng lẫy, son phấn thoang thoảng, sắc màu hồng xanh đan xen, tụ lại như vầng mây thơm ngát.

Ngô thị vẻ mặt thân thiết, tay vẫn nắm tay nàng, giới thiệu từng người một cho nàng làm quen.

Bởi vì Lục lão phu nhân thái độ vui vẻ, luôn giữ nụ cười hiền hòa, nên ánh mắt mọi người cũng tự nhiên đổ dồn về phía nữ tử vừa bước vào.

Ở Lương Nguyên, Hoa Thanh Nguyệt vốn đã có tiếng là mỹ nhân khuynh thành — gương mặt trái xoan hồng hào, đôi mắt long lanh như chứa nước, váy áo xanh lục nhạt ôm sát vòng eo thon nhỏ, dáng người cao dong dỏng, mỗi bước đi đều uyển chuyển rung động lòng người.

Dẫu là nữ quyến An Ninh Hầu phủ đã nhìn quen bao nhiêu sắc đẹp đất kinh kỳ, cũng không khỏi liếc nhìn nàng thêm vài lần.

Hoa Thanh Nguyệt rất rõ dung mạo của mình có sức nặng thế nào, nàng cũng biết cách khiến nam nhân động tâm, càng biết làm sao để trưởng bối yêu quý.

Từng bước đi, từng cái cúi đầu hành lễ, đều khuôn phép, vừa vặn chạm đến điểm yếu mềm trong lòng người.

Nàng tiến đến trước, dịu dàng cúi người, giọng thanh tú vang lên:

“Thanh Nguyệt, trưởng nữ Hoa gia ở Lương Nguyên, kính bái lão phu nhân, Ninh Tuy quận chúa, nhị phu nhân, tam phu nhân, cùng chư vị tỷ tỷ, muội muội. Xin chúc mọi người an khang.” 

Bình Luận (0)
Comment