Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 203

Trịnh Miên thẹn thùng cười khẽ mấy tiếng, vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng phía sau đã có dược đồng gọi nàng ta, nói có người bệnh đang chờ.

Nàng ta không dám chậm trễ, vội cùng Hoa Thanh Nguyệt nói đôi câu, rồi rời đi.

Chẳng bao lâu sau, Hoa Thanh Nguyệt đóng cửa lại. Trước đó, nàng từng ẩn thân suốt nửa tháng, mãi đến khi kinh thành không còn bị kiểm soát nghiêm ngặt mới dám ra ngoài. Dù đã thay đổi dung mạo, nhưng mỗi khi bước chân lên phố, nàng vẫn không sao chế ngự được nỗi hoảng loạn, sợ nhìn thấy người không nên thấy.

Nàng quanh quẩn trong kinh thành hai ngày, sau đó dùng vật mẫu thân để lại trước lúc lâm chung đi ngân hiệu đổi lấy một trăm lượng, khai trương cửa tiệm vải này. Tầng một dùng để buôn bán, tầng hai có thể ở lại, từ sau khi rời đi, nàng vẫn luôn trú ngụ nơi đây, cũng ít khi ra ngoài.

Chỉ cần không để lộ bản thân nơi phố xá, có thể giảm thiểu khả năng bị hắn phát hiện. Tiệm vải này, nàng thật sự rất vừa lòng.

Nàng nghĩ, đợi khi kiếm được chút tiền, tình cảm đối với Lục Diễm chắc cũng phai nhạt rồi. Đến khi ấy, nàng sẽ đưa Thanh Dương và Đào Hề đến Lâm huyện, bắt đầu cuộc sống mới.

Nghĩ đến tương lai tươi sáng, nàng liền chẳng còn thấy mệt. Nhìn gian phòng đầy vải vóc, nàng nở nụ cười, bắt đầu chế tác hôn phục theo đơn đặt hàng.

Tuy đời nàng chẳng mấy khi được vui vẻ, nhưng có thể giúp những người hạnh phúc mặc y phục do chính tay mình làm ra để bước vào hôn lễ, cảm nhận tinh tuý của hạnh phúc, nàng cũng cảm thấy vui lây.

Trước kia, nàng từng sống nhờ nghề này. Một năm xa cách, tay nghề không những chẳng suy giảm mà còn thêm phần tinh xảo, nàng đem những ý tưởng mới mẻ thêm vào từng bộ hôn phục, không ngờ lại được các cô nương vô cùng yêu thích.

Tất bật đến tận nửa đêm, nàng mới được lên lầu nghỉ ngơi chốc lát.
Hôm sau, trời vừa hửng sáng, nàng đã mở cửa tiệm, đem những đơn đặt hàng hôm trước sắp xếp cẩn thận chờ khách đến lấy.

Cửa hàng bên cạnh bán son phấn, chưởng quầy đã chú ý tới nàng mấy ngày. Người chủ tiệm vải kia ít nói, nhưng kinh doanh cực thịnh, lại ôn hòa khi đối đãi với người, chẳng chút khoa trương, nhìn qua như là kiểu dễ thân cận.

Nghĩ thế, chưởng quầy son phấn cầm vài hộp phấn trang điểm, vặn vẹo eo bước sang.

“Phu nhân?”

“Phu nhân?”

Đến khi nàng gọi đến lần thứ hai, Hoa Thanh Nguyệt mới ngẩng đầu lên. Nàng suýt nữa đã quên mất thân phận hiện tại của mình.
“Xin hỏi có muốn mua vải không? Mời vào tiệm chọn lựa.”

Chưởng quầy son phấn đưa hộp phấn ra, mỉm cười: “Ta gọi là Mỹ Lệ, là chưởng quầy cửa tiệm bên cạnh. Sau này chúng ta coi như hàng xóm, không biết cô nương xưng hô thế nào?”

“Ta gọi là Tiểu Nguyệt.”

“Tiểu Nguyệt?” Mỹ Lệ nghe vậy cũng không truy hỏi họ tên nữa, chỉ đảo mắt một vòng quanh tiệm, cuối cùng dừng lại trên mái tóc nàng.

“Tân tiệm khai trương mà vội vàng đến thế, không mời ai đến giúp sao? À đúng rồi, phu quân ngươi đâu, sao không thấy hắn đến giúp?”

Hoa Thanh Nguyệt thoáng sững người, trong đầu không kìm được hiện lên gương mặt Lục Diễm. Một lát sau, nàng bình thản đáp:
“Phu quân đã qua đời mấy tháng trước. Vì sinh kế, bất đắc dĩ mới mở cửa tiệm nhỏ này. Làm phiền tỷ chê cười.”

Nghe được nàng gặp cảnh ngộ như vậy, Mỹ Lệ bước đến vài bước, trên mặt đầy vẻ cảm thông.

“Tiểu Nguyệt, không sao cả. Tiệm ta vốn kinh doanh cũng không tốt, sau này nếu muội bận rộn không xuể, cứ việc tìm ta giúp đỡ.”

Hoa Thanh Nguyệt cũng không từ chối, hơi hơi thi lễ: “Tiểu Nguyệt đa tạ Mỹ Lệ tỷ tỷ, về sau tất nhiên sẽ không khách khí.”

Chuyện lan truyền ra, khách đến ngày một đông. Mấy người láng giềng cũng tự phát đến giúp đỡ. Mặc nàng nói thế nào họ cũng không chịu ngừng tay. Mỗi lần nàng muốn trả tiền cảm tạ, họ đều từ chối, nói nàng là quả phụ, không dễ dàng gì.

Trước kia, Hoa Thanh Nguyệt thường xuyên gặp ác mộng, hầu như đêm nào cũng ngủ không yên. Nhưng từ sau khi có những người láng giềng ấm lòng này, ác mộng cũng biến mất. Mỗi ngày nàng đều mỉm cười, chẳng còn thấy buồn khổ như trước.

Trái ngược với sự yên ổn nơi nàng, Lục phủ thì lại như trời long đất lở.

Nguyên do không gì khác, chỉ bởi Lục Diễm kiên quyết muốn tiếp tục tổ chức hôn lễ, để Hoa Thanh Nguyệt danh chính ngôn thuận trở thành chính thê.

Đặc biệt là Ninh Tuy, tức giận đến nỗi ngực phập phồng, hít sâu mấy hơi mới đè nén được lửa giận.

“Ta không đồng ý! Nếu nàng chịu gả cho ngươi, ta là mẫu thân, chỉ mong nhi tử mình có được hạnh phúc, thì cũng chẳng nói làm gì. Nhưng là nàng không biết tốt xấu, cự tuyệt không gả. Ngươi là thiếu niên nổi danh, được vạn dân kính ngưỡng, hiện tại vì một nữ nhân cố tình rời xa ngươi mà vứt bỏ thanh danh, chẳng màng tới trăm năm danh dự Lục phủ, ngay cả tổ mẫu, phụ mẫu ngươi cũng chẳng để vào mắt sao?!”

Ninh Tuy hận không thể rèn sắt thành thép, đau lòng vì nhi tử, nhưng lại càng giận Hoa Thanh Nguyệt không biết tốt xấu.

Người có thể lọt vào mắt nhi tử bà vốn đã hiếm có, mà nàng lại là người duy nhất được hắn quý trọng.

Bao nhiêu nữ tử cả đời cũng chẳng cầu được tình cảm ấy, vậy mà nàng lại cự tuyệt!

Lúc này, Lục lão phu nhân hiếm khi đứng cùng chiến tuyến với con dâu, cũng mở lời khuyên bảo:

“Diễm ca nhi, mẫu thân ngươi nói không sai. Nếu làm thế, e là cả đời ngươi sẽ trở thành trò cười trong miệng thiên hạ. Về sau còn làm sao đứng vững nơi triều đình, làm sao trấn áp được mấy chục vạn Phi Vũ Quân dưới trướng ngươi?”

Lục Diễm đang quỳ dưới đất, sống lưng thẳng tắp, không hề có ý lùi bước. Hắn khàn giọng nói:

“Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, ta đã quyết ý, không thể thay đổi.”
Lục lão phu nhân biết rõ tôn nhi mình đã nhận định chuyện gì thì nhất định không dễ gì thay đổi. Bà cũng từng tự trách, nếu năm đó không đồng ý để hắn một mình ra đi, có lẽ đã chẳng đến nỗi như ngày hôm nay.

Nhưng giờ sự đã rồi, điều duy nhất bà có thể làm là cố gắng bù đắp. Vì vậy, bà đâm trúng chỗ hiểm mà nói:

“Ngươi muốn thành thân, cũng không phải không được. Nhưng hiện tại tân nương không có mặt, vậy hôn sự này ngươi định thành kiểu gì?”

Lục Diễm sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt đỏ tươi lại càng kiên định:

“Nàng không có mặt, nhưng áo cưới nàng thêu vẫn còn. Ta sẽ thay nàng hoàn thành nghi thức.”

Ninh Tuy trừng lớn mắt, không thể tin được lời ấy lại xuất phát từ miệng con trai mình.

Bà ta giận đến nghẹn lời: “Ngươi điên rồi sao?!”

Lục hầu gia trước giờ vẫn không muốn can dự, vốn dĩ định nhân dịp thành thân mà giao danh hiệu Hầu gia cho con trai, để bản thân cùng Cẩn nương và nữ nhi có thể sống những ngày tháng tiêu dao.

Không ngờ mọi việc lại ra nông nỗi này, không biết gánh nặng trên vai bao giờ mới có thể gỡ xuống.

Ông im lặng hồi lâu, rồi đi thẳng vào vấn đề:

“Nếu ngươi đã nhất quyết như vậy, ta cũng có một biện pháp.”

Mọi ánh mắt đều dồn vào ông, Lục hầu gia chậm rãi cất tiếng:
“Nha đầu nhà họ Bình một lòng với ngươi nhiều năm. Ngươi cưới nàng, tiện thể đưa nha đầu kia vào luôn. Như vậy ngươi cưới ai, áo cưới là của ai cũng đều có lý.”

“Không được! Ta đã hứa với nàng, đời này chỉ có nàng là thê tử của ta, sẽ không có ai khác có thể bước vào Cần Vụ Viện.”

“Vậy thì nàng làm vợ, nha đầu Bình gia làm thiếp.”

“Ta – Lục Diễm – đời này sẽ không nạp thiếp.”

Thấy không thể khuyên được, Lục hầu gia nổi giận. Tính cách cố chấp thế này, không biết là di truyền từ ai! Nếu không phải mẫu thân hắn cứ nằng nặc kéo mình tới đây tiếp tay, ông cũng chẳng muốn dây vào chuyện này.

“Cái này không được, cái kia cũng không được, ngươi muốn làm gì thì làm! Dù sao ngươi có binh trong tay, chúng ta cũng chẳng cản được. Ngươi muốn cưới người cũng được, cưới một bộ hôn phục cũng được. Miễn là ngươi không sợ thiên hạ chê cười, thì cứ việc làm!”

Nói xong, ông phất tay áo bỏ đi.

Nghe trượng phu nói ra những lời tuyệt tình như thế, Ninh Tuy theo bản năng ôm ngực mấy cái, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Lúc này, Lục Diễm đột nhiên đứng dậy, kẻ luôn không xem ai ra gì nay lại hạ giọng, từ bên hông rút ra lệnh bài, cung kính đưa lên:
“Tổ mẫu, mẫu thân, tôn nhi chỉ có duy nhất một tâm nguyện: cưới nàng làm vợ. Nếu các người nhất định phản đối, mà ta lại ý đã quyết, thì dù có bị coi là nghịch tử, ta cũng không thể tiếp tục làm gia chủ Lục gia nữa. Vật này, xin hai vị thu hồi.”


Bình Luận (0)
Comment