Nói thì nói, người kia vẫn cứ ngồi lì trên ghế không nhúc nhích, khiến đầu óc Hoa Thanh Nguyệt cũng bắt đầu đau nhức. Nàng đành thở dài, nhận mệnh mở miệng:
“Ngươi còn ngồi dậy nổi hay không?”
Nàng vốn đã biết, nam nhân này trong miệng không có câu nào thật lòng.
Rốt cuộc đang giở trò gì, nàng cũng lười đoán.
“Tiết tỷ tỷ, ta có thể…”
Nửa canh giờ trôi qua, hắn vẫn còn ngồi trên ghế.
Hoa Thanh Nguyệt không còn kiên nhẫn, ném xuống một câu:
“Tự mình đi sắc thuốc uống đi. Nếu ngươi không đi nổi, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đến một nơi.”
“Ta… có thể không đi không? Hoặc là… có thể lưu lại nơi này? Ta cam đoan sẽ không gây thêm phiền phức.”
“Không được.”
Lục Diễm không lên tiếng nữa, chỉ đem thân hình cao lớn của mình cuộn lại thành một đoàn trên chiếc ghế nhỏ. Đôi mắt đen nhánh của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn đang đóng chặt.
Hoa Thanh Nguyệt đi vào hậu viện, còn cẩn thận ghé mắt qua khe cửa mấy lần. Thấy hắn cũng không có hành vi gì kỳ quặc, nàng mới yên tâm nằm xuống giường.
Đêm khuya, ngọn đèn dầu trong phòng lầu hai cứ sáng đến tận rạng sáng mới tắt. Những gút mắc giữa nàng và Lục Diễm như từng bức từng bức tranh tái hiện trong đầu. Một lần nữa đối mặt với oan hồn bất tán kia, nàng chỉ có thể mệt mỏi thở dài.
Cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định.
Nghiệt duyên này, nếu đã kết thúc, thì đừng nên dây dưa thêm nữa.
Sáng sớm hôm sau, nàng vừa ra cửa thì đã thấy Lục Diễm bưng chén cháo đi tới:
“Tiết tỷ tỷ, ta nấu cháo. Mời Tiết tỷ tỷ dùng một chút.”
Hoa Thanh Nguyệt liếc hắn một cái, lạnh lùng đáp:
“Không cần.”
Rồi nhấc chân bước đi.
Người phía sau vội vàng đuổi theo:
“Tiết tỷ tỷ…”
“Ta đã nói không cần, ngươi là điếc sao?”
Sắc mặt nàng khó coi, vung tay lên, chén cháo trong tay hắn liền rơi “phịch” một tiếng nặng nề xuống đất.
Khí tức trong lòng nàng vẫn chưa được phát tiết, liền mở miệng mắng lớn:
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Có phải người khác nói gì ngươi cũng không nghe vào tai? Chỉ nghe thứ ngươi muốn nghe, lựa lời ngươi thích nghe? Có phải hôm nay ta không ăn chén cháo này thì ngươi cũng không cho ta đi?”
Lục Diễm nhỏ giọng đáp:
“Tiết tỷ tỷ, nếu ngươi không muốn ăn, ta còn làm bánh nữa. Nếu ngươi vẫn không thích, vậy ngươi có thể nói ta biết ngươi muốn ăn gì, ta sẽ làm. Thẩm thẩm bên cạnh biết nấu rất nhiều món, ta có thể học theo.”
“Không cần! Ngươi chỉ cần cách ta càng xa càng tốt là được rồi.”
Dứt lời, nàng quay người bỏ đi lần nữa.
Đôi mắt của Lục Diễm vẫn chăm chú nhìn theo bóng lưng nàng ngày một xa. Đợi đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn, hắn mới chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt từng muỗng cháo rơi rớt trên đất bỏ vào miệng, mặc kệ tay bị bỏng rát.
Sau đó, Hoa Thanh Nguyệt dẫn Lục Diễm đến Thiện Cô Đường. Vừa thấy nàng đến, một đám hài tử lập tức ùa ra ôm lấy nàng.
Nàng nói chuyện với bọn trẻ vài câu, lại giải thích sơ tình huống cho vị quản sự ở đó. Người nọ nhìn Lục Diễm một cái rồi cười nói:
“Thân hình này, đúng là một hạt giống làm việc tốt.”
Tuy trên người hắn là quần áo rách rưới, nhưng khí thế lạnh lẽo toát ra khiến người không dám nhìn lâu — chắc chắn không phải người tầm thường.
Quản sự hỏi:
“Tiết nương tử, hắn thật sự muốn lưu lại nơi này?”
“Dĩ nhiên. Ta đã nói rõ với hắn rồi. Ngươi cứ việc sai bảo, có việc gì nặng nhọc cứ giao cho hắn là được.”
“Đa tạ Tiết nương tử đã vì Thiện Cô Đường suy nghĩ.”
Sau đó, nàng đi đến trước mặt Lục Diễm, lạnh lùng nói:
“Ngươi không phải nói không có nơi nào để đi sao? Vậy thì ở lại đây đi. Ta đã sắp xếp xong cả rồi.”
“Được.”
Nghe hắn dứt khoát đáp ứng như vậy, Hoa Thanh Nguyệt còn tưởng mình sẽ phải khuyên nhủ thêm vài câu, nào ngờ hắn đồng ý nhanh gọn như thế.
Nàng khẽ gật đầu:
“Đã như vậy, thì ngoan ngoãn ở lại đây, đừng chạy lung tung. Đợi đến khi ngươi khỏi hẳn, tự nhiên sẽ nhớ ra mình là ai, nên đi nơi nào.”
Lục Diễm cúi đầu, yên lặng cam chịu.
Hoa Thanh Nguyệt nói xong thì không lưu lại thêm, đem đồ mang theo phân phát cho bọn nhỏ, rồi lên xe ngựa chuẩn bị rời đi. Vừa ngồi yên, hắn đã tiến đến cạnh xe hỏi:
“Ta ngoan ngoãn như vậy, Tiết tỷ tỷ đã hết giận chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Thoát khỏi được cái người âm hồn bất tán này, cơn giận trong lòng nàng cũng tiêu tan phần nào.
“Kia… về sau Tiết tỷ tỷ có đến thăm ta không?”
Hoa Thanh Nguyệt không đáp, chỉ ra lệnh xa phu đánh xe rời đi.
Lục Diễm nhìn theo bóng dáng nàng đi xa, lớn tiếng gọi:
“Ta sẽ luôn ở đây chờ ngươi, Tiết tỷ tỷ! Nhất định phải tới xem ta!”
Nàng đưa mắt nhìn về phía sau, nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng mờ dần. Đôi môi nàng khẽ cong lên, bật cười tự giễu.
Dù hắn thật sự mất trí nhớ, hay chỉ giả bộ, thì cũng chẳng còn liên quan gì đến nàng nữa.
Những ngày tiếp theo, trong thành giới nghiêm thêm vài hôm. Đến ngày thứ sáu, phố phường mới bắt đầu khôi phục lại nhịp sống thường ngày.
Từ miệng các khách nhân đến tiệm thử y phục, nàng biết được một tin — Lục Diễm đã bị thám tử nước Ngụy g.iết ch.ết. Lục lão phu nhân nghe tin xong liền ngất tại chỗ, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Còn Tấn An Đế vì muốn bắt được đám người này, nên mới phong tỏa cửa thành.
Nghĩ đến đêm ấy nàng tận mắt chứng kiến cảnh đánh nhau dưới phố, rất có thể chính là lúc ấy bọn thám tử ra tay sát hại Lục Diễm. Nhưng vì sao lại xảy ra ở con phố nhỏ kia?
Hoa Thanh Nguyệt lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ không cần thiết.
Hôm sau, Trịnh Miên gửi thư về, nói rằng nàng ấy sẽ ở ngoài thành thêm một thời gian. Trong thư còn nhờ nàng đi xem tình hình đám trẻ ở Thiện Cô Đường, thuận tiện còn gửi kèm ít bánh ngọt mua từ ngoại thành.
“Hắc, đại nhân ngốc, đại nhân ngốc, đại nhân ý tưởng kỳ kỳ quái quái!
Hắc, đại nhân ngốc, đại nhân ngốc, đại nhân ý tưởng kỳ kỳ quái quái!
Hắc, đại nhân ngốc, đại nhân ngốc, đại nhân ý tưởng kỳ kỳ quái quái!”
Từ trong xe ngựa, Hoa Thanh Nguyệt đã nghe thấy tiếng đám hài tử hát vang. Nàng vén rèm lên nhìn, chỉ thấy một đám nhỏ ríu rít vây quanh một người, tay nắm tay, miệng hát vang.
Người bị vây ở giữa, chẳng phải Lục Diễm thì là ai?
Nam nhân ngày nào cao ngạo tựa hạc giữa bầy gà, giờ phút này lại…
Quản sự trông thấy nàng đến, vội kéo nàng sang một bên:
“Tiết cô nương, ngài nếu không tới sớm, ta đã định xuống phố tìm ngài rồi!”
“Sao vậy?” Nàng thu lại ánh mắt, hỏi.
“Ngài xem hắn kia kìa! Từ sau khi ngài rời đi, bất kể nắng hay mưa, ngày nào hắn cũng đứng chờ ngoài cửa, nói là phải đợi ngài đến. Kéo cách nào cũng không chịu vào. Trên người lại còn mang vết thương, cứ vậy đứng mãi thì sao chịu nổi!”
Mặt Hoa Thanh Nguyệt thoáng cứng lại.
Quản sự lại chỉ về phía đám hài tử:
“Hắn không chịu vào, đám nhỏ cũng ra theo giỡn chơi, gọi thế nào cũng không chịu quay lại. Ta già rồi, không cản nổi bọn nó, chạy cũng chẳng kịp. Ngài xem… có nên…”
“Ta biết rồi.” Hoa Thanh Nguyệt cười khổ.
Đám trẻ trông thấy nàng đến thì liền chạy ùa tới. Người đang bị vây giữa vòng hát cũng lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên nụ cười tươi rói:
“Tiết tỷ tỷ, ta một bước cũng chưa rời khỏi Thiện Cô Đường.”
“Sao không vào nhà?”
“Ta sợ ngươi đến mà không thấy ta… sẽ đi mất.”
Lục Diễm cẩn thận nhìn nàng, như thể sợ lỡ lời sẽ làm nàng tức giận.
Nàng kéo hắn vào trong, trách nhẹ:
“Vào đi, ngươi không vào, đám trẻ này cũng đi theo làm loạn. Quản sự đã lớn tuổi, không trông nổi.”
Lục Diễm đưa tay che ngực.
Giọng Hoa Thanh Nguyệt dịu lại:
“Vết thương còn đau ở đâu không?”
Nam nhân lắc đầu.
“Chỉ là… nếu không thấy ngươi, nơi này lại đau. Ta cũng không biết vì sao. Nhưng chỉ cần được chờ ngươi ở đây, là không đau nữa.”
Khóe môi Hoa Thanh Nguyệt khẽ cong lên, nhẹ nhàng mỉm cười.
Từ trước đến nay, nàng chưa từng biết, hắn lại có thể trả đũa nàng bằng cách ấy.
Ánh mắt nàng dừng lại ở nơi hắn đang chỉ…
Ngoài thành, một sơn động vắng lặng.
“A Miên, muội muội ngoan của ta, lần này ngươi làm rất tốt. Lục Diễm đã chết, ta cần vào thành, lại giúp ta một lần.”
Trịnh Miên quay đầu lại:
“Đại ca, huynh thật sự muốn làm vậy sao?”
Nam tử đeo mặt nạ cười âm hiểm:
“Muội muội ngoan, đêm đó ngươi bày kế khiến Lục Diễm tưởng rằng Hoa Thanh Nguyệt gặp nguy hiểm, tuyệt không nhân nhượng chút nào. Giờ sao? Lương tâm trỗi dậy rồi?”
Trịnh Miên hít sâu vài hơi, nói:
“Đại ca, kẻ thù của chúng ta là Lục Diễm. Hắn đã chết, ân oán cũng xem như chấm dứt. Nhân lúc bọn họ chưa phát hiện huynh, hãy rời đi đi.”
“Rời đi?”
“Ta đi đâu bây giờ?
Giang sơn kia vốn dĩ… là của ta. Ngươi lại bảo ta rút lui ư?”