Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 218

Nàng từ sớm, từ nửa năm trước, bắt đầu chuẩn bị chu đáo cho việc chuyển tới Lâm huyện.

Hoa Thanh Nguyệt đích thân đào tạo mấy vị tú nương trong suốt nửa năm, đến ba tháng trước đã mở được một tiệm trang phục tại Lâm huyện, mọi sự đều theo kế hoạch mà ổn trọng tiến hành.
Nếu nàng lần này rời kinh đô để đi trước đến Lâm huyện, cửa tiệm tại kinh đô cũng có thể an tâm giao lại cho mấy người trong số đó quản lý.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức đề bút viết thư, sai người thúc ngựa đem tới Lâm huyện báo tin.

Thế nhưng, còn chưa kịp đưa thư đi, nàng vừa từ cửa tiệm bước ra thì đã trông thấy Lục Diễm đứng cách đó không xa, trên người mặc một thân thanh bố y phục, yên lặng đứng tại nơi đó.

Người nọ dáng người cao lớn, thẳng tắp như tùng, tuy phục sức đơn sơ, nhưng khí chất thanh quý trời sinh vẫn chẳng hề bị che giấu.

Hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, không nói một lời, ánh mắt sâu thẳm lại chăm chăm nhìn nàng, như mang theo muôn vạn lời muốn nói.
Trước cửa tiệm, các tiểu cô nương ra vào không dứt, ánh mắt lập tức bị Lục Diễm hấp dẫn.

Vài người gan lớn, không nhịn được tò mò trong lòng, lập tức chạy tới bên cạnh Hoa Thanh Nguyệt, ngượng ngùng mà chờ mong hỏi:

“Tiết chưởng quầy, vị công tử kia là...?”

Hoa Thanh Nguyệt nhướng mắt liếc qua, thần sắc lãnh đạm, ngữ khí thản nhiên như nước: “Không quen biết.”

Nghe nàng nói vậy, mấy cô nương kia càng thêm lớn gan, mồm năm miệng mười mà ríu rít:

“Không quen à? Vậy thì tốt rồi! Ngươi xem ánh mắt hắn nhìn ngươi, ta còn tưởng giữa hai người có chuyện gì đặc biệt nữa kia!”

Lời vừa dứt, đã có mấy cô nương lớn mật tiến về phía Lục Diễm.

Có một tiểu cô nương đỏ mặt, giọng nói run run: “Lang quân, chẳng hay năm nay ngài bao nhiêu tuổi? Từ trước tới nay sao chưa từng thấy ngài dưới phố bao giờ?”

Lại có phụ nhân hơi lớn tuổi hơn, chẳng chút kiêng dè tiến lại gần, vừa đánh giá Lục Diễm không chớp mắt vừa tấm tắc khen: “Hảo một tiểu lang quân tuấn tú, chẳng hay nhà ở đâu? Có hôn phối chưa? Trong nhà mấy khẩu nhân đinh?”

...

Mọi người ngươi một lời, ta một câu, vây Lục Diễm ở giữa.

Hoa Thanh Nguyệt cũng không rời đi, ai ngờ trước khi rời kinh lại có dịp được nhìn thấy hắn chịu thiệt, cơ hội như thế này, thực sự hiếm có.

Lục Diễm mím chặt môi, sắc mặt hơi đỏ, ánh mắt vẫn cố chấp dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn đang mang theo ý cười vui sướng khi thấy người gặp họa của Hoa Thanh Nguyệt.

Ngay sau đó, hắn đưa tay chỉ thẳng vào nàng, từng chữ rõ ràng: “Ta tới tìm nàng.”

Tiểu cô nương đang hỏi chuyện nghe xong, sắc mặt đỏ trắng đan xen, hy vọng trong mắt lập tức vỡ tan như bọt nước. Vừa xấu hổ vừa giận dỗi, giậm chân bỏ đi.

“Ngươi tìm ta làm gì?” Hoa Thanh Nguyệt nhướn mày nhìn Lục Diễm, giọng mang theo mấy phần giễu cợt, “Chẳng lẽ là muốn lấy bạc trả ân cứu mạng?”

“Ngươi giao cho ta bao việc,” Lục Diễm trầm giọng đáp, mang theo chút chân thành mộc mạc.

“Ta đã chẻ hết củi.”

“Mấy cái lu cũng đã múc đầy.”

“Thiện Cô Đường ta cũng quét dọn kỹ lưỡng, đến cả góc tường đầy bụi cũng không bỏ sót.”

“Y phục của bọn nhỏ ta cũng giặt hết sạch sẽ.”

“Còn có chuyện gì nữa không?”

Hoa Thanh Nguyệt hơi hơi nhướn mày, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, song khóe môi vẫn vương nét trào phúng: “Nếu cần sai khiến, trực tiếp bảo quản sự là được, cần gì tự tới tìm ta?”

Lục Diễm bước lên một bước, tiến sát lại gần nàng, ánh mắt nghiêm túc không hề rời đi:

“Ta chỉ nghe lời ngươi, người khác ta không quen sai khiến.”

“Ngươi nói đi, còn muốn ta làm gì nữa?”

Người xung quanh thấy hai người tựa hồ có chuyện riêng, cũng thức thời lui ra, chỉ để lại hai người đứng trước tiệm.

Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, Hoa Thanh Nguyệt nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, quay mặt sang hướng khác, khẽ ho một tiếng:

“Được rồi, chỉ cần trong mắt còn có việc cần làm, thấy cái gì nên làm thì làm, không cần chuyện gì cũng chạy đến hỏi ta.”

“Chẳng lẽ ngươi tới chỉ để nói những lời này?”

“Không.”

Lục Diễm do dự, sau đó từ trong ngực móc ra một vật, là một chiếc trâm gỗ đơn sơ, đưa tới trước mặt nàng:

“Lúc chẻ củi tiện tay tạc một trâm gỗ, tặng cho ngươi.”

Hoa Thanh Nguyệt: “...”

Nàng liếc hắn một cái, hờ hững nói:

“Xem ra đầu óc ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục. Bao nhiêu nữ tử xinh đẹp vừa rồi, ngươi không tặng, lại tặng cho ta, quả phụ của một kẻ đã chết. Ngươi nghĩ gì vậy?”

Lục Diễm lặng lẽ nhìn nàng, môi mím chặt, cơ mặt vốn thả lỏng dần trở nên căng cứng, đôi mắt sâu thẳm như hàn tinh, sắc bén mà lạnh lẽo, nhìn thẳng vào nàng.

Tựa như một thanh kiếm lạnh cắm thẳng vào tim người, khiến kẻ khác không dám khinh thường.

Nhưng Hoa Thanh Nguyệt không hề tỏ ra e dè, ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng lại hắn, không hề né tránh.

Trước kia nàng từng sợ hắn, nhưng bây giờ thì không.

Chỉ cần nàng hạ lệnh một tiếng, tự sẽ có người đem hắn bắt lại.

Cuối cùng, Lục Diễm vẫn là người đầu tiên dời mắt, nhẹ giọng nói:
“Ta đưa trâm gỗ, chẳng có ý gì khác, chỉ muốn cảm tạ ngươi, hà tất phải nói khó nghe như vậy?”

“Đồ rẻ tiền như thế, lão nương không có hứng thú.”

Nói rồi, nàng lười biếng chẳng buồn tiếp lời, vòng qua hắn mà vào trong phòng.

Lục Diễm thấy nàng tức giận, đi vài bước rồi không dám theo nữa, cũng không nói gì.

Gương mặt vô biểu tình, cả người tỏa ra khí thế "ta không vào được, các ngươi cũng đừng mong bước vào".

Quả nhiên, hôm nay khách tới tiệm mua đồ Tết, không một ai dám bước qua cửa.

Có người vừa vào chưa bao lâu đã vội vã đi ra.

“Ê, ngươi cứ đứng như hung thần ở đây, hù chạy hết khách của ta, ta còn buôn bán kiểu gì?”

“Ta tốt xấu gì cũng từng cứu ngươi, lại giúp ngươi tìm nơi dung thân. Ngươi không biết báo ân thì thôi, còn muốn...”

“Tiết tỷ tỷ.”

Lục Diễm ngắt lời nàng:

“Ta chỉ là muốn chờ ngươi hết giận, hỏi một câu.”

“Hỏi cái gì?”

Lục Diễm đột ngột đứng thẳng, bước chân trầm ổn đi về phía nàng.
Ánh mắt hắn thâm trầm, tựa như hai mũi tên sắc bén, gắt gao ghim chặt lấy nàng.

Hoa Thanh Nguyệt muốn lui, nhưng hai chân tựa như bị đóng đinh tại chỗ, chẳng thể nhúc nhích.

Cho đến khi hắn đứng trước mặt nàng, thần sắc vốn lãnh đạm như giếng cổ mới gợn lên sóng nhẹ.

Hắn nhìn thẳng vào nàng, giọng nói thấp trầm như gió lạnh đầu đông:

“Gần đây ta thường xuyên mộng thấy một nữ tử, bóng dáng giống ngươi như đúc. Ta chỉ muốn hỏi một câu, giữa chúng ta... có từng quen biết?”

“Chúng ta chưa từng quen biết.”

Hoa Thanh Nguyệt lạnh lùng ngắt lời hắn, tiếp tục nói: “Câu này mỗi tháng ta nghe vô số lần. Không chỉ là bóng dáng giống, có kẻ còn nói mặt ta giống cố nhân của họ vô cùng.”

“Vậy thì tiếp tục nói đi, ta nghe.”

Lục Diễm dời tầm mắt khỏi nàng, kéo nhẹ khóe môi: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên. Ngươi là kẻ kém thông tuệ nhất. Nếu hỏi xong rồi thì đi đi, đừng làm chậm trễ việc buôn bán của ta. Ngươi thế là lấy oán trả ân rồi đó.”

Lục Diễm mím môi, khẽ gật đầu: “Biết rồi.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Hoa Thanh Nguyệt dõi theo bóng lưng hắn khuất dần, rồi cũng thu hồi ánh mắt, nhấc chân trở vào tiệm.

Những ngày gần đây, nàng vẫn đi đưa y phục cho một vài khách quen tại kinh thành, nhân tiện báo với họ việc sắp rời đi, để sau này còn biết tìm ai tới đo kích cỡ, đặt đồ bốn mùa.

Hôm ấy, phu nhân Hồ Vân của Đại Lý Tự thiếu khanh không nỡ mà hỏi:

“Ngươi nói ngươi ở kinh thành làm ăn đang yên ổn, một năm qua ta cũng giới thiệu không ít tỷ muội cho ngươi, chẳng lẽ còn chưa đủ ngươi kiếm tiền, sao lại muốn đi nơi khác?” 

 
Bình Luận (0)
Comment