Hắn ta vừa cất lời, một bên tay vẫn giữ chặt cổ Hoa Thanh Nguyệt, chẳng biết lúc nào sẽ đột nhiên dùng sức, khiến nàng ngay trước mặt mọi người hương tiêu ngọc vẫn.
“Được, ngươi chớ làm tổn thương nàng.”
Thanh âm tựa như từ tận sâu trong yết hầu Lục Diễm trào ra, thân hình cao lớn mang theo sát khí ngùn ngụt kia, giờ phút này toàn bộ thu liễm. Từ trước đến nay cao ngạo, coi thiên hạ như cỏ rác, nay lại thấp kém như tro bụi.
Hoa Thanh Nguyệt điên cuồng lắc đầu, dùng sức phản kháng, thế nhưng gáy bị Quân Mộc giữ chặt, động đậy không được.
Lục Diễm dời mắt khỏi nữ tử bị bắt, quỳ xuống đất, tay chống nền đá, từng cái từng cái dập đầu.
Huyết đỏ tươi nhỏ xuống phiến đá, loang lổ, khiến người rùng mình.
Hoa Thanh Nguyệt bên cạnh khóc không thành tiếng, khàn cả giọng kêu gào muốn hắn ngừng lại, nhưng hắn phảng phất chẳng nghe thấy gì, tâm trí chỉ còn một niệm: nhất định phải đưa nàng rời đi bình an, đến nơi nàng muốn đến.
Chẳng rõ đã dập đầu bao nhiêu cái, thân thể Lục Diễm đã bắt đầu lung lay, trước mắt một mảnh đen kịt, song vẫn cắn răng chịu đựng, ép bản thân tiếp tục.
Hoa Thanh Nguyệt dõi theo hắn, nước mắt nhòa mắt, lòng như bị dao cắt.
Nàng đã quyết tâm muốn rời xa, vì cớ gì hắn còn đến cứu nàng?
Quân Mộc lúc này mới cười cất tiếng: “Lục ái khanh, bình thân đi.”
Lục Diễm chẳng đoái hoài tới nụ cười nhạo của hắn, ánh mắt chỉ tràn đầy đau lòng nhìn Hoa Thanh Nguyệt.
“Thả nàng.”
Quân Mộc cười lạnh, tay tái nhợt lướt nhẹ qua cổ Hoa Thanh Nguyệt, âm lãnh nói:
“Thả nàng cũng không phải không được, chỉ là bây giờ ta đổi ý rồi. Giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, ngươi bảo ta lấy gì để đòi lại công đạo?”
“Nếu đem nữ nhân ngươi yêu tặng cho bọn chúng, không phải hợp tình hợp lý ư? Đương nhiên, để ngươi tận mắt chứng kiến nàng bị giày vò, càng thêm thú vị.”
“Quân Mộc!”
“Xem xem, Điện Soái chúng ta nóng nảy rồi kìa. Yên tâm, nếu ngươi chịu giúp ta giết Tấn An đế cùng hoàng tử của hắn, ta tự sẽ thả nàng, lại còn đưa các ngươi ra khỏi thành. Muốn ở lại kinh đô cũng được, ta sẽ phong ngươi làm Dị Tính Vương, ban đất phong, tuyệt không bạc đãi.”
“Ngươi nghĩ mà xem, mấy đời Lục gia vì nước quên mình, kết quả là gì? Quyền lực chẳng có, tính mệnh cũng bị đem ra làm điều kiện trao đổi.”
“Ngươi tưởng mấy lần ám sát ngươi là ngẫu nhiên? Nếu không có Tấn An đế ngầm chỉ đạo, ai dám ra tay giữa kinh đô?”
Lục Diễm toàn thân đẫm máu, quỳ nơi đất, tàn bại mà kiên định. Tình cảnh này khiến Quân Mộc thỏa mãn vô cùng. Kế hoạch ban đầu vốn chỉ là giết hắn để rửa hận, nhưng hiện giờ, nếu có thể lợi dụng hắn để đạt được mục đích, thì lại càng hay.
Quân Mộc thấy hắn không đáp, liền âm trầm quát: “Bổn vương không có kiên nhẫn, ta chỉ đếm tới ba. Nếu ngươi không đồng ý, chớ trách ta tàn độc!”
Dứt lời, hắn ta kéo Hoa Thanh Nguyệt ra ngoài cửa, chủy thủ kề cổ, mũi dao đã rạch một đường máu mảnh, nhiễm đỏ áo nàng.
“Dừng tay!”
Lục Diễm ánh mắt gắt gao dán vào vết máu nơi cổ nàng, lại bị hắc y nhân thừa cơ tập kích.
“Lục Diễm, chim khôn chọn cành mà đậu, ngươi không còn đường lui.”
“Một.”
“Hai.”
“Ba… Người đâu, đem nàng…”
Lời còn chưa dứt, phía sau Quân Mộc đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói.
Y quay đầu nhìn, kẻ cầm chủy thủ đẫm máu kia, lại chính là Trịnh Miên.
“Vì sao… lại là ngươi…”
“Đại ca, dừng tay đi.”
“Ngươi nghịch tử! Ta là đại ca ngươi!”
“Đại ca ta, đã chết từ mấy năm trước rồi. Ngươi chẳng phải là hắn.”
Tình thế bất ngờ đảo ngược, hắc y nhân hoảng loạn, Lục Diễm nắm lấy thời cơ, tung người chụp lấy thanh kiếm, xoay người tung chiêu, mười mấy tên địch tức khắc ngã xuống.
Quân Mộc giãy giụa, giương chủy thủ lao thẳng về phía Hoa Thanh Nguyệt. Trịnh Miên thấy vậy, chẳng kịp nghĩ ngợi, liền lao tới chắn trước mặt nàng.
“Tỷ tỷ… ta cả đời này, chỉ mong được ngươi tha thứ. Mong sau khi ta chết, ngươi có thể sống tốt, thay ta nhìn ngắm sơn thủy Lâm huyện.”
Dứt lời, nàng ta mỉm cười, nhắm mắt đón lấy mũi dao.
Máu tươi phụt ra, nàng ta như chiếc lá lìa cành, ngã xuống đất không dậy nổi.
Quân Mộc trừng mắt, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, nghẹn ngào hét lên:
“Là các ngươi hại chết nàng! Ta muốn giết sạch!”
Hắn ta lại giơ chủy thủ đâm về phía Hoa Thanh Nguyệt, song Nhận Hồn kiếm từ xa bay tới, xuyên qua ngực gã.
Hoa Thanh Nguyệt lập tức đẩy xác hắn ta ra, nhào tới bên Trịnh Miên.
“A Miên!”
Phi Vũ quân đúng lúc kéo đến, Lục Diễm cũng vội vàng chạy tới.
“Thanh Nguyệt, nàng có bị thương không?”
Hoa Thanh Nguyệt nước mắt nhòe mặt, ngẩng đầu nhìn hắn, khẩn thiết gọi:
“Tử Nghiên, cởi trói cho ta.”
Dây thừng được cắt, nàng nhanh chóng lấy tay ép lên vết thương của Trịnh Miên, cố gắng cầm máu.
“A Miên, ngươi sẽ không chết, ta sẽ cứu ngươi.”
Trịnh Miên yếu ớt nắm tay nàng, thì thào:
“Tỷ tỷ, đừng trách ta được không? Ta thật lòng muốn làm muội muội của ngươi, muốn làm lang trung, không muốn mang họ Quân… nhưng ta vô năng, không thể lựa chọn.”
Hoa Thanh Nguyệt nghẹn ngào nói:
“Ta biết, ta biết ngươi là thân bất do kỷ. Đừng nói nữa, cầu ngươi đừng nói…”
Trịnh Miên mỉm cười, “Tỷ tỷ, kiếp này ta không thể bồi tội, đành hẹn kiếp sau…”
“Không được! Ngươi phải chuộc lỗi ở kiếp này, chưa xong thì không được chết!”
Nàng gào lên, điên cuồng tìm hòm thuốc, “Thuốc đâu? Có kim sang dược… có thể cầm máu… huyết dừng lại, ngươi sẽ không chết…”
“Đừng… ta mệt rồi… muốn ngủ một chút… sau này… ta không còn họ Quân nữa…”
Thân thể nàng ta khẽ run lên, rồi rơi vào tịch mịch.
Hoa Thanh Nguyệt vẫn điên cuồng ép máu, quay đầu nhìn Lục Diễm:
“Tử Nghiên, cứu nàng… cứu nàng…”
Lục Diễm lắc đầu, “Không kịp rồi.”
Hắn đưa tay đặt lên vai nàng, ấm áp ướt át.
Nàng sực tỉnh, nhìn thấy máu ướt thẫm áo hắn.
“Ngươi đang chảy máu.”
“Chỗ này nguy hiểm, ta đưa nàng đi trước.”
Hắn ôm nàng vào lòng, đi về phía xe ngựa, Phi Vũ quân phía sau đánh tan đám hắc y nhân dang ngăn cản.
Lên xe, Lục Diễm khàn khàn nói:
“Bọn họ đang chờ nàng ngoài cửa thành, không phải nàng vẫn muốn đi sao? Ta đưa nàng đi. Thương thế này… không chết được.”
“Lần này… ta đưa nàng đi.”