Khi Hoa Thanh Nguyệt cất lời, trong mắt đầy vẻ mông lung khó giấu, như cỏ non đầu xuân vừa nhú, tràn ngập khao khát cùng hy vọng với tương lai.
Lục Diễm nhìn nàng như thế, khóe môi vốn khẽ nhếch nay cũng dần dần thu lại ý cười lạnh nhạt.
“Lâm huyện cũng tốt,” hắn trầm giọng đáp, thanh âm ôn hòa như nước, “chỗ ấy khí hậu ôn hòa, là nơi sản xuất tơ lụa, nàng đến đó, có thể tuỳ ý làm điều mình thích.”
Những lời muốn nói – liệu có thể cùng nàng đồng hành hay chăng – hắn cắn răng, rốt cuộc vẫn nhẫn nại nuốt xuống đáy lòng.
“Về sau…”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ giật mình, lời còn chưa ra khỏi miệng, bên kia Lục Diễm đã vội vàng tiếp lời, như là trông ngóng đã lâu, thanh âm vội vã mà thiết tha.
Hai người đồng thanh một câu, bốn mắt giao nhau, trong phút chốc như có một tầng màn mỏng tách biệt thế gian, bao trùm lấy không gian tĩnh lặng giữa họ.
Giữa lúc tâm ý lặng yên giao hoà, Lục Diễm thấp giọng: “Nàng nói trước.”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ cong khóe môi, ánh mắt phủ sương mỏng, nhẹ giọng đáp:
“Nếu sau này ngươi có dịp ghé qua Lâm huyện, nhớ ghé qua thăm bọn ta. Ta sẽ dẫn ngươi đi xem xem Lâm huyện có thực như lời ta nói – là một nơi đáng sống hay không.”
Vừa dứt lời, Lục Diễm lập tức gật đầu:
“Được. Có một câu ấy của nàng, ta tất nhiên sẽ tới.”
Hắn nói đoạn, bổ sung thêm một câu:
“Nếu sau này có gì khó xử, chỉ cần mở lời, ta nhất định vì nàng làm chủ. Chuyện từng hứa, ta đều chưa từng nuốt lời.”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ gật đầu: “Được.”
Chờ đến khi Chương Tự vội vàng chạy tới, nàng đã sớm cáo biệt mọi người, theo xe ngựa rời đi.
Lục Diễm lặng nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng như có trăm vị hoà trộn, cổ họng nghẹn đắng. Hắn ho nhẹ mấy tiếng, sau lại không thốt nên lời nào, chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt xuyên qua song cửa, mãi nhìn theo bóng xe ngựa xa dần, không rời nửa bước.
“Ta thấy nàng dường như đã có chút thay đổi,” Chương Tự đứng bên, thấp giọng nói, “nếu không nỡ, sao không tranh thủ thêm chút nữa?”
Lục Diễm không đáp, ánh mắt vẫn nhìn về nơi xa, như vẫn còn lưu giữ bóng hình nàng giữa đất trời.
Một hồi lâu sau, hắn mới thản nhiên nói:
“Như hiện tại cũng đã rất tốt rồi. Ít nhất, nàng không còn hận ta.”
Chương Tự khẽ thở dài.
“Cũng không phải bảo ngươi phải ép buộc nàng làm gì. Nhưng chí ít, còn gặp nhau thì còn cơ hội. Nàng đã rời tới Lâm huyện, cách trở nghìn dặm, sau này còn biết lấy đâu mà bồi đắp tình cảm?”
“Sẽ có một ngày.”
...
Nửa tháng sau.
Đoàn người Hoa Thanh Nguyệt cuối cùng cũng tới được Lâm huyện, vào buổi chiều thì dọn vào ngôi nhà đã đặt mua trước đó từ Tú nương.
Đợi thu xếp ổn thỏa thì cũng đã sang canh giờ trưa.
“Cô nương biết không, giờ phút này nô tỳ mới thật sự yên lòng.”
“Làm sao thế?” Hoa Thanh Nguyệt quay đầu nhìn Đào Hề.
“Nô tỳ vẫn cứ canh cánh trong lòng, sợ rằng Lục đại công tử lại truy đến nơi.”
Chấp niệm của Lục Diễm đối với Hoa cô nương, Đào Hề sớm đã nhìn rõ. Nàng ấy dù đã rời đi, vẫn chẳng dám tin rằng bọn họ có thể thuận lợi mà đến Lâm huyện an ổn.
Dọc đường đi, việc Đào Hề làm nhiều nhất chính là thường xuyên vén rèm xe ngựa, ngó xem có ai khả nghi bám theo hay chăng.
Nhưng mấy ngàn dặm hành trình, chớ nói người quen, ngay cả người lạ tới gần cũng chẳng có một ai.
Hoa Thanh Nguyệt ngẩng nhìn trời cao, ánh nắng rực rỡ chan hoà, nhẹ nhàng mỉm cười:
“Đào Hề, từ nay hắn sẽ không tới nữa.”
Đào Hề nghe vậy, mơ hồ ngẫm nghĩ điều gì đó, đang định mở miệng, thì bị tiếng gọi của Thanh Dương kéo trở lại hiện thực.
Nàng ấy mím môi, tự vỗ đầu mình: “Ai da, xem trí nhớ của ta kìa, đang dọn dẹp nửa chừng lại bỏ đó mà tám chuyện. Cô nương nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi giúp Võ thúc với Thanh Dương.”
“Đi đi.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn bọn họ tất bật, khoé môi không tự chủ mà cong lên.
“Nếu cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua, ấy hẳn là điều tốt đẹp nhất..."
Chớp mắt, một năm đã trôi qua.
Tiệm vải Hoa thị ở Lâm huyện nổi bật giữa các hiệu khác, ngày nào cũng tấp nập khách đến, hàng bán cháy sạch.
Ngoài chất lượng vải tốt, điều khiến người ta ưa chuộng còn bởi Hoa nương tử không lừa già dối trẻ, lại thích làm việc thiện.
Từ khi đến Lâm huyện, nàng đã hứa trích một phần lợi nhuận để gửi về biên ải chi viện quân đội, lại còn dựng mấy sở Thiện Cô Đường, cưu mang bao nhiêu trẻ nhỏ không nơi nương tựa.
Danh tiếng Hoa nương tử lan khắp Lâm huyện, ai ai cũng biết nàng từng có phu quân, tòng quân ra trận đến nay chưa về.
“Hoa nương tử, năm nay ngươi lại gửi bao nhiêu bạc tới biên ải, có nghe tin gì từ phu quân chưa đó?”
Đại nương hàng xóm nhiệt tình, thấy nàng một mình lo liệu đại nghiệp, liền thi thoảng ghé qua dò hỏi, sẵn tiện nhăm nhe tìm mối mai.
Hoa Thanh Nguyệt không hề tức giận, chỉ cười:
“Trương đại nương, vẫn chưa đâu. Chờ hắn trở về, ta nhất định mời đại nương uống một chén mừng, còn chủ động báo tin cho đại nương trước tiên.”
Đại nương thấy nàng mặt mày đoan chính, miệng nói ra như chuông vàng chùa cổ, không khỏi càng thêm quý mến.
Lần đầu gặp đã muốn làm mối, giờ theo thời gian, ý định càng thêm chắc chắn.
Tốt như thế một cô nương, lại không có nam nhân chăm lo, thế chẳng phải uổng phí tấm thân hay sao?
Thế nên bà mới hay tới mua vải vụn, thật ra chỉ để dò tin tức.
“Hoa nương tử, thế thì ta cứ đợi đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại,” bà hạ thấp giọng, “trên chiến trường gươm đao không có mắt, xem ra ngươi tuổi còn trẻ, mà phu quân một năm cũng chẳng có lấy thư từ. Trong lòng ngươi hẳn cũng phải rõ ràng mới phải chứ?”
Hoa Thanh Nguyệt thoáng sững người, trong đầu chợt hiện lên hình bóng Lục Diễm, kế đó liền lắc đầu:
“Đại nương, trong lòng ta hiểu rõ. Phu quân ta nhất định sẽ trở về. Cho nên, đại nương không cần hao tổn tâm trí vì ta.”
Nàng vừa nói dứt lời, đại nương kia đã nuốt ngược mấy câu mai mối trở vào bụng, chỉ đành ngượng ngùng gật đầu:
“Thế thì được, ta chờ xem vậy…”
Không biết người trong lời nàng nhắc tới, có thể sánh được với cháu trai của huyện lệnh hay chăng.
Đúng lúc ấy, ngoài thành có một cỗ xe ngựa vải bố không hề nổi bật, lặng lẽ tiến vào Lâm huyện dưới ánh hoàng hôn...
Buổi tối, Hoa Thanh Nguyệt ngồi trong sân nhìn thấy Thanh Dương luyện kiếm. Dáng vẻ cậu thiếu niên ấy dần chồng lên hình bóng trong trí nhớ khiến nàng lập tức giơ tay vỗ nhẹ đầu mình, cố gắng xua tan hình ảnh lỗi thời đó đi.
Đào Hề bưng một mâm trái cây tới, thần thần bí bí nói:
“Nhà bên không có người ở suốt một năm, hôm nay hình như có người mới dọn vào.”
“Ồ, nhà bên có người dọn vào thật à?” Hoa Thanh Nguyệt vừa chỉnh sửa hoa cỏ trong sân vừa đáp lời.
“Đúng vậy, hôm qua đã có người đến sắp xếp, hôm nay trời chưa tối hẳn thì đoàn người kia mới chính thức vào ở.”
Hoa Thanh Nguyệt liếc nhìn về phía căn nhà bên cạnh:
“Ngõ này vốn chỉ có mỗi nhà ta. Bây giờ có thêm hàng xóm thì tốt rồi, người ta vẫn nói bà con xa không bằng láng giềng gần. Ngươi rảnh thì chuẩn bị ít lễ vật, sang chào hỏi một tiếng.”
“Dạ, ta nhất định phải đi xem thử.”
Đào Hề cười đầy vẻ thần bí:
“Hôm nay trời tối quá nhìn không rõ, nhưng từ xa thấy bóng người kia cao lớn vững chãi, chắc hẳn mặt mũi cũng không tệ. Nô tỳ sẽ quan sát kỹ giúp cô nương.”
“Ngươi lại nói linh tinh gì đó.” Hoa Thanh Nguyệt liếc nàng một cái, “Ngươi mà cứ không quy củ thế, ai dám cưới ngươi?”
“Nô tỳ không lấy chồng đâu.” Đào Hề thản nhiên đáp, “Dù sao nô tỳ cũng theo cô nương cả đời. Cô nương không lấy chồng, nô tỳ cũng chẳng đi đâu cả. Đào Hề ta nguyện làm chó săn của cô nương cả đời!”
“Xem cái chí khí kìa, hôm nay bảo ngươi xem sổ sách xong chưa?”
Đào Hề khổ sở làm mặt:
“Cô nương ơi, mấy con số trong sổ thì nô tỳ biết thật đấy, nhưng mà phải dựa vào đó mà suy ra quan hệ với nhau, rồi còn lập phương án kinh doanh cho năm sau, thật sự khiến nô tỳ đầu óc quay mòng mòng. Hay là ngày mai nô tỳ nấu vài món sở trường cho cô nương ăn, đừng bắt ta xem sổ nữa được không?”
“Ngươi thật sự không thích học mấy thứ đó?” Hoa Thanh Nguyệt hỏi nghiêm túc. Không ai hiểu hơn nàng hậu quả của việc miễn cưỡng người khác, nên nàng rất nghiêm túc hỏi lại.
“Thật sự.” Đào Hề rưng rưng, “Nô tỳ thật sự không thích.”
Hoa Thanh Nguyệt suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Vậy được, không thích thì thôi, hiện giờ ta cũng nuôi nổi ngươi mà.”
Vừa nói, tay nàng vẫn chăm chú tỉa cành lá không ngừng. Qua một lúc lâu, nàng mới bực bội thốt lên: “Bảo người nhà ngươi đừng đưa mấy chậu hoa tàn héo tới nữa.”
Mỗi ngày nàng đã bôn ba lo liệu các cửa hàng, buổi tối còn phải chăm sóc một đám hoa cỏ, thật sự mệt mỏi.
Không biết Lục Diễm phát điên gì, tháng nào cũng gửi vài chậu cây cảnh tới. Lá thư nào cũng ghi là định tặng tổ mẫu, nhưng vì chăm không nổi nên nhờ nàng giúp.
Ban đầu nàng không nỡ từ chối, nghĩ là để tặng Lục lão phu nhân nên vẫn cố gắng chăm. Nhưng về sau càng ngày càng quá đáng, từ một chậu mỗi tháng thành vài chậu, ai không biết còn tưởng nàng sắp dẹp tiệm vải chuyển qua bán hoa.
Lúc đầu còn nhẫn nại, sau này thấy càng lúc càng nhiều, nàng mới hiểu là bị tên kia đùa giỡn rồi.
Thế nhưng nhìn một viện đầy cây quý hoa lạ, nàng lại không nỡ vứt bỏ, đành tốn thời gian chăm sóc từng chút.
“Nếu hắn còn gửi nữa, thư từ kinh đô tới ta sẽ không nhận nữa.”
Lời vừa dứt, bụi cây cách đó không xa khẽ rung lên một chút.
...
Giọng nói trêu đùa của hai người rơi vào tai kẻ đang đứng bên nhà bên cạnh, nhưng người nghe lại chỉ mỉm cười đầy dịu dàng.
Lục Diễm khoanh tay đứng yên trong sân, lặng lẽ nghe giọng nàng — chất giọng quen thuộc ấy khiến khóe môi hắn không kìm được cong lên.
Thanh Nguyệt, hơn một năm rồi không gặp, nàng vẫn như xưa.
Đợi đến khi giọng hai người bên kia dần xa, Phi Thất từ trong bóng tối bước ra, chắp tay hành lễ:
“Chủ tử.”
“Mấy ngày nay có chuyện gì bất thường không?”
“Không hề. Thuộc hạ đã giao thiệp với cả hai giới hắc bạch ở Lâm huyện, chẳng ai dám đến gây chuyện.”
“Chỉ là... chỉ là…” Phi Thất liếc nhìn chủ tử, dè dặt nói: “Phu nhân bảo ngài đừng gửi hoa cỏ tới nữa.”
Lục Diễm nghe vậy không giận mà còn cười, tự lẩm bẩm: “Xem ra độ bao dung của nàng với ta cũng tăng không ít rồi.”
Bên cạnh, Phi Thập dùng khuỷu tay hích nhẹ Phi Cửu: “Này, ngươi nói xem, chủ tử đã tới tận Lâm huyện, phu nhân lại ở sát bên, sao ngài không chịu đi gặp?”
Phi Cửu – người luôn kiệm lời, sắc mặt cứng đờ: Phụ nữ đúng là sinh vật đáng sợ, có thể khiến một kẻ trầm mặc ít nói như Phi Thập biến thành người khác hoàn toàn.
Chủ tử vì nàng ấy mà chẳng màng chức tước, tới Lâm huyện làm tướng trấn thủ.
Thằng nhãi Phi Thập này cũng thế, chỉ sờ tay một cô gái thôi mà suốt một năm nhắc tới không dưới tám nghìn lần, mơ thấy còn tới hai ngàn lượt.
Dù y chỉ là thị vệ... nhưng thị vệ cũng là người mà!
Nghĩ tới đây, hy không khỏi rùng mình. Thôi thì đi chỗ khác cho yên thân.
Mới bước được một bước, đã bị Phi Thập kéo lại, lại hỏi tiếp câu vừa rồi:
“Này, ngươi nói xem, chủ tử không qua thăm phu nhân, chẳng lẽ không nhớ?”
“Ngươi hiểu cái gì.” Phi Cửu bực bội đáp, “Đó gọi là chiến lược.”
Phi Thập trừng mắt: “Chỉ ngươi biết cái gì. Nữ nhân tay còn chưa từng sờ, mà cũng bày đặt nói chiến lược ~ chiến lược cái đầu quỷ ngươi ấy.”
Phi Cửu: “......…”
Hối hận. Y đúng là không nên mở miệng.
Không đúng, y không nên theo tụi này đi ngắm trăng.
Không đúng hơn nữa, y không nên tới Lâm huyện. Ở kinh đô quét chuồng ngựa suốt đời có khi lại tốt hơn.
Phi Thập thấy y cúi đầu, tưởng y ghen tỵ nên tai đỏ bừng, vội khoe khoang: “Nhưng mà ta đã sờ rồi đó. Để ta kể ngươi nghe lần đó…”
Từ lúc tới Lâm huyện, Hoa Thanh Nguyệt vẫn sống như ở kinh đô: ngày ngày đi sớm về trễ, bất kể nắng mưa đều tự mình kiểm tra các cửa hàng, xử lý sự vụ ngay tại chỗ. Nhà hiện tại ở gần các tiệm vải, mà Lâm huyện dân phong chất phác, xung quanh toàn là thư viện, không khí văn nhã, nên nàng cũng không cần người đi theo bảo vệ.
Hôm ấy, vừa ra cửa như thường lệ, nàng lại gặp một vị học trò cải trang nam tử, người mà nàng vẫn thường gặp dọc đường.
Một năm nay, mỗi khi đi qua con phố này, nàng luôn vô tình gặp y.
Sau này mới biết, y là học sinh cũ của Bạch Lộc Thư Viện, trọ tại cùng khu nhà với nàng.
Ban đầu, khi mới tới Lâm huyện, nàng từng muốn gửi Thanh Dương vào thư viện học. Nhưng cậu lại sống chết không chịu học văn, cứ đòi luyện võ, nói sau này sẽ bảo vệ nàng và mọi người.
Lúc đầu nàng không đồng ý, nhưng không lay chuyển được ý cậu, đành chiều theo.
Lục Diễm dù nói chuyện khó nghe, nhưng sắp xếp cho Thanh Dương lại rất có lý — thân thể yếu nhược, luyện võ để cường thân kiện thể cũng không phải chuyện xấu.
Nàng mỉm cười chào người học trò ấy như thường lệ: “Chu phu tử.”
Trước kia, y chỉ khẽ gật đầu rồi vội vã rời đi, không nói nhiều lời.
Nhưng hôm nay, y đứng thẳng trước mặt nàng, dáng vẻ bối rối, hiển nhiên có chuyện muốn nói.
“Chu phu tử, có điều gì muốn nói sao?” Hoa Thanh Nguyệt chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng lúng túng.
Nghe nàng hỏi, y theo bản năng chỉnh lại y phục, động tác đầy lúng túng, ánh mắt mang theo chút ngại ngùng pha chút đỏ mặt. Sau vài tiếng ho nhẹ, y nghiêm túc hành lễ:
“Hoa nương tử, một năm nay ta với nàng gặp nhau không ít lần, nhưng chưa từng tự giới thiệu. Tại hạ là Chu Hạng Sinh, học sinh Bạch Lộc Thư Viện. Xin hỏi quý danh cô nương?”