"Ngươi chờ lâu như vậy, chỉ để nói câu đó?" Trên mặt Hoa Thanh Nguyệt hiện lên ý cười lấp lánh.
"Ừ."
"Vậy được rồi, nói xong thì về đi."
"Được."
Hoa Thanh Nguyệt khựng lại, dường như không ngờ hắn lại nghe lời đến vậy.
Chỉ là, hắn vừa ra ngoài liền ngồi xuống bậc đá trước cửa, nói: "Nàng nghỉ ngơi đi, ta ngồi đây canh cho nàng."
Một người ngồi bên ngoài cửa, một người trong phòng, chỉ cách nhau đúng một cánh cửa.
Sân vắng lặng, không ai nói gì.
Rất lâu sau, trong phòng vang lên giọng nói dịu dàng: "Lục Diễm, ngươi cần gì phải như vậy?"
Nghe vậy, Lục Diễm chợt nhớ đến lần đầu gặp nàng, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ, rồi mới đáp:
"Có nàng ở đây, ta mới có thể ngủ ngon."
"Ngủ đi, ta ở đây với nàng."
Hắn canh, liệu nàng có ngủ yên được không?
Từ bên ngoài, giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối:
"Nàng yên tâm, trước khi nàng đồng ý, ta sẽ không vào. Ngủ đi."
Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt dừng lại nơi ánh trăng ngoài cửa sổ, trong đôi mắt phảng phất chút ý cười nhè nhẹ.
Sáng hôm sau, sau khi từ biệt nhà họ Bình, nàng cùng mọi người quay về Lâm huyện.
Vừa về đến nơi, chuyện đầu tiên Lục Diễm làm là đuổi hết đám tùy tùng chướng mắt xung quanh. Hắn mang khí thế lạnh lẽo đứng trong sân, khiến Đào Hề và Võ thúc tìm mọi lý do để tránh mặt, cuối cùng cả viện chỉ còn mỗi Lục Diễm qua lại.
Mấy ngày sau, sân bên cạnh được sửa sang lại. Hắn năn nỉ mãi mới được Hoa Thanh Nguyệt đồng ý cho ở nhờ. Ban đầu nàng không đồng ý, hắn liền đến chỗ Thanh Dương luyện võ.
Không biết hắn dùng cách gì mà khiến Thanh Dương sẵn sàng nhường lại nửa gian nhà cho mình.
Thế là, hắn đường đường chính chính chuyển vào ở cạnh nàng.
Rõ ràng trước kia hai người còn căng như dây đàn, vậy mà ở chung vài ngày, Thanh Dương đã dính lấy hắn hỏi chiêu học thức.
Hắn cũng không phiền mà kiên nhẫn dạy:
"Thanh Dương, ngươi dùng chiêu này, mai chắc chắn đánh bại hắn."
"Thật không đó?"
"Đương nhiên."
...
Một lớn một nhỏ ríu rít trong sân khiến người đang xem sổ sách như Hoa Thanh Nguyệt cũng phải mỉm cười.
Hằng ngày hắn lên núi bắt cá hoang dã, hái rau rừng, rồi đích thân nấu nướng cho nàng ăn.
Hôm nay cũng vậy, hắn đã chuẩn bị xong bữa, chỉ chờ nàng về.
Vừa nghe thấy tiếng mở cổng, hắn lập tức chạy ra đón:
"Thanh Nguyệt, nàng về rồi, có mệt không?"
Hoa Thanh Nguyệt vừa xoay cổ hoạt động chút, còn chưa kịp trả lời đã bị hắn bế bổng lên.
"—A! Lục Diễm, mau thả ta xuống!"
Vừa nói nàng vừa đỏ mặt nhìn quanh, tên nam nhân này đúng là chẳng biết xấu hổ. Nhỡ Võ thúc mà thấy thì nàng biết chui đâu cho hết nhục!
"Bọn họ đều đi vắng, không có trong viện."
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên ghế.
"Thanh Nguyệt, trên núi Lâm huyện có loại cá hoang gọi là bạch lộc, nghe nói rất ngon, còn có công dụng dưỡng nhan. Chiều nay ta đặc biệt lên núi bắt, rồi nấu cháo cho nàng, nếm thử đi."
"Ngươi từ khi nào cũng tin mấy chuyện này?" Nàng nghi ngờ nhìn hắn.
"Chỉ cần có lợi cho nàng, ta đều tin." Lục Diễm nói cực kỳ nghiêm túc, múc một muỗng cháo đưa lên trước mặt nàng. "Nếm thử đi."
Nàng không ăn, chỉ mở miệng nhẹ nhàng hỏi:
"Vậy sau này ngươi tính sao? Bao giờ rời khỏi Lâm huyện?"
Lục Diễm cụp mắt, trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện nét tổn thương:
"Nàng muốn ta đi?"
"Ngươi là Trấn Quốc đại tướng quân của Tấn quốc, chẳng lẽ định ở đây cả ngày nấu ăn cho ta? Còn khiến tay cầm kiếm bị thương, nếu có người tra hỏi, ta cũng không gánh nổi. Hơn nữa, nếu thuộc hạ ngươi biết ngươi ở đây lo chuyện bếp núc, thì sẽ nhìn ngươi thế nào?"
"Bọn họ dám nói gì? Ta vì nương tử của ta mà làm mấy chuyện này, chính là tấm gương để bọn họ học theo!"
Nghe vậy, Hoa Thanh Nguyệt phản bác ngay:
"Ta còn chưa phải nương tử của ngươi."
"Thì cưới nàng là được."
"Cưới ta? Ngươi đang mơ cái gì vậy?"
Lục Diễm thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng nhanh chóng múc một muỗng cháo khác, nói:
"Ăn đi, còn nóng."
Vừa nói vừa tiếp tục đưa muỗng lên.
"Nào, thử xem. Ta hầm suốt mấy canh giờ, cá cũng chọn loại ngon nhất. Đừng sợ tanh."
Hắn nhìn nàng đầy mong chờ. Ánh mắt đó khiến nàng thấy khó xử, nhưng rồi lại liếc thấy vết thương trên ngón trỏ của hắn, cuối cùng vẫn há miệng ăn một muỗng.
"Ngon không?" Hắn vội đặt bát xuống, sốt sắng hỏi.
Hoa Thanh Nguyệt bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn đến mất tự nhiên, khẽ gật đầu.
"Ngon đến mức nào?" Lục Diễm vẫn không buông tha.
"............." Hoa Thanh Nguyệt cạn lời.
"Chính ngươi ăn thì biết mà... Ưm—!"
Lời chưa nói xong, tên nam nhân bên cạnh đã như chờ đúng thời cơ, bất ngờ vòng tay ôm lấy eo nàng, cúi đầu, môi mỏng áp xuống, hôn nàng mãnh liệt.
Hai mắt nàng trợn tròn, theo bản năng muốn giãy ra, tay đẩy lên ngực hắn. Nhưng dưới nụ hôn bá đạo ấy, nhịp tim và hơi thở nàng bắt đầu rối loạn, đôi tay mềm nhũn chẳng còn sức lực, từ từ buông lỏng.
Không khí xung quanh dường như ngưng lại, chỉ còn tiếng thở d.ốc hòa vào nhau.
Ngay khoảnh khắc nàng còn ngẩn ngơ, hắn chậm rãi buông ra, hôn nhẹ khóe môi nàng, giọng khàn khàn nói:
"Xem ra tay nghề ta không tệ, canh cá cũng có hiệu quả rồi."
"Lục Diễm, ngươi..."
"Thanh Nguyệt nói nếm thử, ta không dám không nghe."
Hoa Thanh Nguyệt dùng sức lau miệng:
"Không ăn nữa! Lại dính như vậy... Mau quay về kinh đô cho ta!"
"Được được được, ta sai rồi, không kiềm chế được. Nàng đánh ta đi." Hắn nắm lấy tay nàng, đưa lên mặt mình.
Không thấy nàng kháng cự, hắn càng lấn tới:
"Muốn đánh đâu cũng được, chỉ cần nàng nguôi giận."
Cảm nhận hơi ấm bàn tay nàng đặt trên má mình, nàng bỗng dưng đứng phắt dậy.
"Về sau ta không ăn món ngươi nấu nữa!"
Hoa Thanh Nguyệt lườm hắn một cái, xoay người chạy về phòng ngủ. Lúc trước sao nàng không phát hiện Lục Diễm lại vô lại đến mức này cơ chứ!
Lục Diễm chạm môi mình, tựa lưng vào ghế, bật cười trầm thấp vang vọng khắp phòng.
Hôm sau, Hoa Thanh Nguyệt canh lúc Lục Diễm đang luyện kiếm, tranh thủ ra ngoài.
Nhưng vừa đến cửa tiệm vải, nàng càng đi lại càng cảm thấy mình thật mất mặt. Đây là nhà nàng cơ mà, đi ra mà cứ như kẻ trộm lén lút.
Càng nghĩ càng thấy bản thân không có tiền đồ — chỉ là một nụ hôn thôi mà, bọn họ từng làm chuyện còn thân mật hơn cơ mà, giờ mới đỏ mặt thì có phải quá trễ không?
"Hoa nương tử, mặt ngươi sao lại đỏ vậy?" Bà thím hàng xóm hỏi.
Hoa Thanh Nguyệt vô thức sờ lên mặt, tiện miệng bịa đại:
"A, chắc do đi nhanh quá, nóng thôi."
Bà thím thuận miệng nhắc:
"Đúng rồi, lần trước ta nói về cháu trai của huyện lệnh ấy, ngươi..."
"Đại nương, phu quân nhà ta đã trở lại."
"Trở lại rồi?"
"Đúng vậy. Đại nương nên tìm người khác phù hợp cho cháu mình đi."
"Đáng tiếc, đáng tiếc..."
Bà thím lẩm bẩm hai tiếng, còn định nói thêm gì đó, nhưng quay lại thì đã không thấy bóng dáng Hoa Thanh Nguyệt đâu nữa.
Tối đó, nàng ăn ở ngoài rồi mới về. Còn chưa đi được mấy bước, đã thấy hắn đang ngồi đợi ở đầu ngõ.
Không biết hắn đã chờ bao lâu. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy nàng, khuôn mặt u trầm liền ngập tràn ý cười.
"Xong việc rồi?" Lục Diễm đột nhiên tiến lên trước, nắm lấy tay nàng, bàn tay to thô ráp siết lấy tay nhỏ của nàng, giọng khàn khàn nói:
"Đi theo ta, ta có thứ đặc biệt muốn tặng nàng."
"Ta không đi." Nàng theo bản năng từ chối, tối hôm qua hắn còn ăn nói lươn lẹo, nàng giờ chỉ muốn về nhà.