Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Lục Diễm đã đứng dậy rời đi. Hắn nghiêng đầu dặn dò Đào Hề:
“Hôm nay chuyện xảy ra, nếu ta nghe được ai ngoài kia đồn thổi nửa câu, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Đào Hề run rẩy cả người, vội vàng cúi đầu xua tay:
“Nô tỳ đã rõ, đại công tử. Nô tỳ tuyệt đối không dám nói ra ngoài nửa lời.”
Về đến Cần Vụ Viện, Phi Cửu đã chờ sẵn từ trước, thấp giọng bẩm báo:
“Chủ tử, có tin tức rồi.”
Lục Diễm nghe thế, sắc mặt chợt lạnh đi, cả người thoáng chốc tỏa ra sát khí nồng đậm.
“Nói.”
“Bọn chúng là tay chân của tiệm cầm đồ Long Xương ngầm ở kinh đô, cho vay nặng lãi, ngày thường thủ đoạn hung ác tàn độc, đánh đập giết chóc, không chuyện ác nào không làm. Cả hai đều từng bị phủ doãn kinh thành lập án điều tra. Hơn nữa…”
Phi Cửu thoáng liếc nhìn Lục Diễm, rồi lại nhìn về phía trong phòng, không dám nói tiếp.
“Hơn nữa cái gì, nói tiếp.”
“Dạ… Hơn nữa tiệm cầm đồ đó có liên quan đến thương hộ Chu gia—hoàng thương trong triều. Chúng ta điều tra người liên can nhưng chưa tìm được bằng chứng nào chứng tỏ có dính líu đến Chu di nương trong phủ.”
Lục Diễm nghe xong, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng phán:
“Vậy thì cứ thế diệt tận gốc đi.”
Vì lời của Lục Diễm, Hoa Thanh Nguyệt được an dưỡng trong phòng suốt hai ngày. Sáng ngày thứ hai, nàng ngồi trước gương đồng, dung nhan đã hồi phục hoàn toàn.
“Mới qua có một ngày mà mặt mũi đã không còn dấu vết sưng tấy gì cả.”
“Loại thuốc này quả thật thần kỳ.” – Đào Hề đang bôi thuốc cho nàng cũng cảm thán.
Hoa Thanh Nguyệt càng thêm kiên định với quyết tâm đưa Thanh Dương lên kinh chữa trị. Dù kết quả có thế nào, cũng chắc chắn vẫn tốt hơn ở Dương Châu. Vì thế, hôn sự giữa nàng và Lục Lê không thể kéo dài thêm nữa.
Trực giác mách bảo nàng rằng lần tai nạn này có liên quan đến Lục phủ, tuy nàng không có chứng cứ, Lục Diễm dù nói sẽ tra xét, nhưng nếu tra ra người của Lục phủ có dính líu, e rằng mọi chuyện rồi cũng bị ém nhẹm.
Nàng chỉ là một khách lạ hèn mọn trong Lục phủ, lấy gì để tranh giành?
Nghĩ đến đây, nàng cúi đầu, che giấu đi nỗi xúc động phức tạp nơi đáy mắt.
“Trong phủ có ai tới hỏi thăm ta không? Hai ngày nay có người nào đến xem ta chưa?”
“Lục đại công tử đã dặn, nói là ngựa xe làm cô nương hoảng sợ, cấm người trong phủ đến quấy rầy. Chỉ có bà vú bên người lão phu nhân sai tới hỏi thăm tình hình. Tam công tử cũng đến vài lần, nhìn bộ dáng rất sốt ruột, nhưng vì đại công tử căn dặn không cho vào, nên chỉ đứng bên ngoài.”
Đào Hề nghĩ nghĩ rồi nói thêm:
“À đúng rồi, cô nương Tri Duyệt cũng đến hỏi thăm một lần.”
Nàng như còn điều gì muốn nói nhưng lại thôi.
“Ừ, vậy trước tiên chúng ta đến thỉnh an lão phu nhân, rồi quay về Cần Vụ Viện học tiếp quy củ đi.”
Lần trước được Lục Diễm quan tâm, lúc đó nàng vì hoảng sợ nên không nghĩ nhiều. Giờ nhớ lại, ánh mắt thương xót của hắn khi ấy không giống như đang giả vờ. Nếu giờ nàng nói mình muốn gả cho Lục Lê, không biết hắn có bằng lòng không?
Nếu hắn chấp thuận, mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Đang mải nghĩ làm sao khiến Lục Diễm đồng ý, bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Thanh Nguyệt muội muội, ta có thể vào được không?”
Hoa Thanh Nguyệt chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài, nhẹ giọng đáp:
“Lê ca ca, huynh đến rồi à.”
Lục Lê bước nhanh tới trước, vừa nhìn thấy nàng liền lộ vẻ lo lắng:
“Muội không sao là tốt rồi. Muội không biết đêm qua ta đã lo đến thế nào đâu. Nếu không phải đại ca trở về nói chỉ là ngựa chấn kinh, ta thực chẳng biết phải làm gì.”
“Lê ca ca, ta không sao đâu.”
“Lúc trên đường ta có kiểm xe kỹ lưỡng, lúc đầu còn đầy đủ cả, chỉ đến cổng phủ mới phát hiện thiếu một chiếc xe. Tất cả là lỗi của ta.”
Nhìn vẻ mặt hắn ta, dường như thật sự không biết gì, nỗi lo lắng lộ rõ.
“Lê ca ca đừng tự trách nữa, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Giờ ta vẫn đang đứng đây an ổn mà.” – Nàng dịu dàng nói.
Quả nhiên, hắn ta vừa nghe câu ấy, trong mắt liền ánh lên tia thương tiếc, lướt qua rất nhanh, nhưng trong lòng đã ngổn ngang trăm mối.
"Thanh Nguyệt muội muội, muội yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ bảo vệ muội thật tốt."
Lời tự trách của Lục Lê khiến lòng Hoa Thanh Nguyệt như được ủ ấm.
Hắn lại ở lại cùng nàng trò chuyện một lúc, lúc cáo từ, tai còn đỏ ửng, ngập ngừng nói: "Hôm qua khi đến thỉnh an tổ mẫu, người có hỏi ta thấy muội thế nào... ta đáp, rất tốt."
Cả hai đều hiểu rõ hàm ý trong lời nói kia, ánh mắt đồng thời dời đi chỗ khác, ai cũng không dám nhìn nhau.
Mặt Hoa Thanh Nguyệt lại càng ửng hồng hơn.
"Muội nghỉ ngơi cho tốt, tổ mẫu nói, đợi đến yến thưởng hà lần này sẽ công bố chuyện hôn sự của chúng ta."
Nói rồi, hắn ta ại dặn dò vài câu, sau đó mới rời đi. Hắn còn phải nhanh chóng xử lý xong những chuyện bên ngoài trước khi yến tiệc diễn ra.
Hắn ta vừa rời đi, Đào Hề liền vội tiến lên:
"Cô nương, người nói xem... chuyện này có liên quan gì đến Tam công tử hay không?"
Nàng vốn không tin, đường đường một chiếc xe ngựa biến mất mà hắn lại không hay biết.
Trong lòng Hoa Thanh Nguyệt đã mơ hồ có đáp án, chỉ là chưa có chứng cớ xác thực. Nàng cười nhẹ:
"Thôi vậy, Đại công tử nói sẽ điều tra, chúng ta cứ chờ kết quả."
Lần này tuy gặp chuyện, nhưng cuối cùng hữu kinh vô hiểm, lại nhờ đó mà có cơ hội tiếp xúc với Viện trưởng Thái Y Viện, còn khiến Lục Tam sinh lòng thương tiếc, xem như trong họa được phúc.
Xuân Vũ Các
Ngô thị tức đến mức ném sạch đồ đạc trên bàn xuống đất:
"Tiết ma ma! Lão thái thái thế mà lại gật đầu với Lê ca nhi về chuyện hôn sự kia!"
Tiết ma ma đứng bên cạnh cũng nhíu chặt mày, chẳng hiểu lão phu nhân dụng ý thế nào. Nếu cô nương nhà họ Hoa thật sự gả vào, với Lục phủ mà nói chẳng những vô ích, mà còn có hại.
"Tiết ma ma, ngươi phải giúp ta một tay."
Tiết ma ma vỗ nhẹ tay nàng:
"Cô nương cứ yên tâm, lão nô sẽ lo."
"Đau đầu quá..." Ngô thị xoa trán, gắng chịu cơn đau, "Người đâu, gọi lang trung tới!"
Tiết ma ma phân phó người đi tìm đại phu, còn mình thì vòng qua viện khác trong Xuân Vũ Các.
Sân viện khác
Chu di nương đang khóc lóc vật vã.
Lục Tri Duyệt đứng bên cạnh không đành lòng, nhỏ giọng khuyên:
"Nương, ông ngoại và người nhà làm nghề cho vay nặng lãi vốn đã không phải chuyện đúng đắn, giờ bị triều đình tước bỏ danh hiệu Hoàng thương cũng là tự mình chuốc lấy, chẳng trách được ai..."
"Ngươi thì biết gì!" Chu di nương lạnh giọng ngắt lời, "Giờ ông ngoại ngươi không còn chỗ dựa, ta xem ngươi với ta liệu còn đứng vững trong An Ninh Hầu phủ này được bao lâu?"
Nói đoạn, bà ta đứng phắt dậy:
"Đi, theo ta qua gặp Tam phu nhân."
Nhà họ Chu hàng năm từ Hầu phủ rút không biết bao nhiêu tiền bạc, bà ta không tin Tam phu nhân sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Chưa kịp bước ra khỏi sân, Tiết ma ma đã từ cổng viện đi vào.
"Chu di nương, phu nhân bị phát tác đau đầu, hiện tại không muốn gặp ai."
Rồi không đợi Chu di nương lên tiếng, bà ta đã nói thẳng:
"Nếu là chuyện bên nhà mẹ đẻ, phu nhân cũng không tiện ra mặt. Giờ Lục Đại công tử đã tự mình ra tay, chỉ trong một đêm khiến khắp kinh thành gần trăm hiệu tiền trang bị niêm phong, ai dám can thiệp nữa?"
Chu di nương ngồi phệt xuống đất, khóc không thành tiếng.
Tiết ma ma không rảnh dây dưa, chỉ chậm rãi nhắc:
"Phu nhân gần đây đang lo hôn sự của Lê ca nhi. Nếu di nương hiểu chuyện, thì lo thu liễm một chút, đợi mọi việc đâu vào đó, phu nhân sẽ xin giúp Đại công tử một lời — tha cho một hai người nhà, chắc cũng không quá khó."
Vì chuyện xảy ra hôm trước, mấy ngày nay các cô nương trong phủ đều yên phận ở trong viện. Nay yến thưởng hà đã cận kề, nhiều chuyện không thể không chuẩn bị.
Hoa Thanh Nguyệt vừa từ Triều Huy Đường trở về, thay bộ xiêm y khác, chuẩn bị đến Cần Vụ Viện học lễ nghi.
Lúc này, các tiểu thư chưa xuất giá trong phủ đang tụ họp bên hồ sen, hái những giọt sương sớm trên lá sen để chuẩn bị pha trà.
Khắp phủ đang rộn ràng chuẩn bị cho yến tiệc nửa tháng sau. Từ xa, Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấy, biết thân phận mình xấu hổ, không muốn gây thêm sóng gió, nếu để trưởng bối biết từ khi nàng đến phủ liền không lúc nào yên, không biết sẽ nghĩ sao về nàng.
Lúc này, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Nào ngờ, có người lại không muốn để nàng yên thân.
Lục Tri Ninh từ lâu đã dõi theo nàng. Vài ngày nay không thấy Lục Tri Ngữ chịu khổ, nàng ta vốn đã khó chịu. Lại thấy Hoa Thanh Nguyệt kệch cỡm, chuyện xe ngựa chấn kinh mà còn làm ra vẻ giá trị, khiến mẫu thân tức đến phát bệnh — hôm nay, sao có thể không đòi lại một trận?
"Hoa tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng ra ngoài rồi, làm chúng ta nhớ mong không thôi."
Lục Tri Ninh giọng ngọt xớt: "Chúng ta đang thu sương sớm trên lá sen để pha trà, đều là tỷ muội một nhà cả, tỷ lại đây đi, chúng ta sẽ dạy tỷ cách pha, rất hay đấy."