Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 34

Cố thị nhìn nữ nhi mình còn hôn mê bất tỉnh, tức đến mức run người, suýt nữa không thốt ra được câu nào.

Lục Diễm lúc này mở miệng:

“Được rồi, các ngươi biết sai là tốt. Giờ muốn xử trí thế nào, Nhị thẩm với Tam thẩm cứ thương lượng đi.”

Hắn nói xong liền ngồi xuống vị trí chủ tọa, vẻ mặt lãnh đạm.

Ngô thị vội chen vào:

“Nhị tẩu, hai đứa nhỏ đều biết sai rồi. Bọn chúng vẫn còn nhỏ, sau này ta sẽ nghiêm khắc dạy bảo lại…”

Lời còn chưa dứt, Cố thị đã đứng bật dậy, giọng lạnh như băng:

“Còn nhỏ? Ta nghe nói ngươi đang lo chuyện hôn sự cho Ninh tỷ nhi đó, còn nhỏ chỗ nào? Chẳng lẽ phải đợi gả ra ngoài, để nhà chồng dạy thay ngươi à?”

Câu này chọc đúng chỗ đau, khiến lửa giận trong lòng Cố thị càng lúc càng lớn.

“Tam đệ muội, mỗi lần gây chuyện ngươi đều lấy cớ là bọn trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện. Vậy còn ngươi? Lớn rồi mà cũng chẳng hiểu chuyện gì cho ra hồn! Giờ chẳng còn gì để nói nữa, chúng ta đi gặp lão phu nhân, gọi hết mấy phòng lại, cùng nhau phân rõ phải trái. Không thể để chuyện này chìm xuồng được.”

Cố thị dứt khoát nói:

“Việc này còn liên quan đến Hoa cô nương – người mà lão thái thái cất công triệu về từ phương xa. Làm ơn đừng để người ta vì giúp nhà họ Lục mà phải chịu oan ức. Nếu ai cũng cho rằng việc này có thể bỏ qua dễ dàng, thì cứ coi như ta chưa từng nhắc đến.”

Ngô thị nghe đến đó thì bắt đầu cuống.

Những năm qua bà ta cẩn trọng quản lý chuyện hậu viện, khó khăn lắm mới từ đại phòng đoạt được ít quyền lực. Nếu chuyện ầm ĩ tới tai lão thái thái, chẳng khác nào tự tay ném đi công sức bao năm.

Cố thị che mặt khóc thút thít.

Ngô thị tuy thường tranh đấu ngầm với bà, nhưng ngoài mặt vẫn luôn giữ hòa khí, không muốn chỉ vì chuyện này mà làm căng, bất lợi cho cả Tam phòng.

Nghĩ vậy, Ngô thị tiến đến chỗ mẹ con Chu thị, không nói hai lời, giáng xuống mấy bạt tai như trời giáng.

“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”

Chu thị bị đánh ngã rạp xuống đất, khóe miệng rỉ máu.

“Nương!” Lục Tri Duyệt hoảng hốt ôm lấy mẹ, nước mắt ròng ròng, “Mẫu thân, đừng đánh nữa…”

Ngô thị lườm con gái một cái sắc như dao, Lục Tri Duyệt sợ đến nỗi trốn sau lưng Chu thị, không dám hó hé.

“Chu thị, nhà mẹ đẻ ngươi đã mang tiếng cho vay nặng lãi, sát nhân phóng hỏa, giờ lại nuôi ra được đứa con gái tâm địa rắn rết. Hôm nay dám hại người, sau này chẳng biết còn làm ra chuyện gì nữa!”

“Mẫu thân, con—”

Chưa kịp nói hết, lại một cái bạt tai giáng xuống mặt Lục Tri Duyệt.

“Hôm nay nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn dám cãi?”

Ngô thị liếc mắt ra hiệu cho Chu thị. Chu thị lập tức ôm con gái, vừa khóc vừa cầu xin:

“Nhị phu nhân, đều là lỗi của ta dạy con không nghiêm. Các người muốn xử phạt gì, cứ trút hết lên ta. Ta cầu xin các người, nể tình nó là huyết mạch nhà họ Lục mà nhẹ tay cho.”

“Nương, rõ ràng là—”

Chu thị lạnh lùng cắt ngang lời con, “Quỳ xuống! Mau dập đầu tạ tội với Nhị thẩm, khi nào người chịu tha thứ mới được đứng dậy.”

Lục Tri Duyệt mặt trắng bệch, nước mắt đầm đìa, ngập ngừng nhìn mẹ mấy lần, rồi cũng theo bà quỳ xuống: “Nhị thẩm thẩm, con sai rồi, con xin người tha thứ…”

Cố thị chẳng buồn liếc mắt nhìn một cái.

Ngô thị lại kéo Lục Tri Ninh đến, thấp giọng quát:

“Tri Ninh, đi xin lỗi Nhị thẩm đi! Nếu người không tha cho ngươi, thì ngươi cũng đừng nhận ta là mẫu thân nữa!”

Lục Tri Ninh lập tức quỳ xuống, gào khóc nức nở:

“Nhị thẩm, chúng con biết sai rồi! Người cứ đánh chúng con đi, đánh mạnh vào, chỉ xin người đừng giận đến tổn hại thân thể…”

Hai đứa vừa khóc vừa van xin, tiếng sau to hơn tiếng trước, Lục Tri Ninh còn ôm chặt lấy chân Cố thị, nước mắt nước mũi tèm lem.

Cố thị lòng đã nguội lạnh, giơ tay lên rồi lại thả xuống giữa chừng.

“Thôi… chuyện này cứ để Diễm ca nhi quyết định.”

Nói xong, bà thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Lục Diễm liếc nhìn mấy người còn lại, lạnh giọng ra lệnh…

“Ngô thị giáo dưỡng nữ nhi không nghiêm, tạm thời bị thu hồi quyền quản sự trong phủ.”

“Cái gì?” Sắc mặt Ngô thị lập tức biến đổi, vừa định bước lên tranh luận thì một câu tiếp theo khiến bà suýt đứng không vững.

Chu thị lập tức bị người dẫn thẳng đến thôn trang giam lỏng.

Còn hai chị em Lục Tri Ninh và Lục Tri Duyệt thì phải đến tận nơi nhận tội với hai người bị hại. Nếu được tha thứ thì sẽ vào từ đường quỳ phạt mấy ngày, nếu không được tha thứ sẽ bị đưa luôn về thôn trang, bao giờ ăn năn hối cải rồi mới được trở lại.

Không để ai kịp phản ứng, Lục Diễm đã quay người bước ra khỏi cửa.

Ngô thị còn chưa kịp tranh biện chuyện quản sự, lòng đã lo như lửa đốt—nữ nhi bà tuy có sai, nhưng dù sao cũng không phải là người trực tiếp đẩy người xuống nước, sao có thể phạt nặng đến thế? Nếu không được tha thứ, chẳng lẽ thật sự muốn đày nàng đến thôn trang?

Không được! Dù thế nào cũng không được!

Ngô thị vội vã lao ra, níu lấy tay Lục Diễm:

“Diễm ca nhi, con bé là muội ruột của con đó! Giờ đang là lúc bàn chuyện hôn sự, con mà đày nó ra thôn trang, chẳng phải hủy cả đời nó sao?”

Lục Diễm chỉ hừ lạnh một tiếng, mặt không đổi sắc:

“Nếu tâm địa bất chính, vậy còn mưu tính gả cho người ta làm gì? Đến lúc đó rước họa về Lục gia, chẳng thà sớm gác lại mà sửa mình.”

Lục Tri Ninh cũng hoảng loạn.

“Mẫu thân, con không muốn quỳ xuống trước mặt các nàng...”

Lục Diễm lạnh giọng:

“Không muốn quỳ? Vậy thì trực tiếp đưa đến thôn trang.”

Bên ngoài nghe được lệnh của chủ tử, mấy thị vệ rút đao tiến vào, đứng sau lưng Lục Tri Ninh. Nàng ta sợ đến mức toàn thân phát run, hét lên:

“Đại ca, ta mới là muội muội ruột của huynh! Chính là ta đây! Sao huynh có thể bắt ta đi xin lỗi họ? Ta không đi! Ta không đi đâu...!”

“Không được ai đụng đến con gái ta!” Ngô thị dang tay che trước mặt Lục Tri Ninh, quyết không lùi nửa bước.

Đứng ở cửa viện, Cố thị mắt lạnh nhìn, trong lòng hừ một tiếng—rõ ràng là các người làm sai, vậy mà còn bày ra bộ mặt oan ức như bị chúng ta ức hiếp vậy.

Lục Diễm hơi nhíu mày, giọng trầm thấp lạnh tanh:

“Nếu các người cảm thấy hình phạt không công bằng, ta cũng có một cách khác.”

Mẹ con Ngô thị nhìn thấy chút hy vọng, vội vàng gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên Lục Diễm không nỡ thật sự đày đọa muội muội mình, nếu truyền ra ngoài cũng mất mặt hắn.

Ai ngờ lời kế tiếp khiến cả hai như bị sét đánh giữa trời quang.

“Dựa theo luật Đại Tấn, điều thứ 51—tàn hại huynh muội, gây thương tích—phải đưa vào đại lao, lưu đày năm ngàn dặm. Tự các ngươi chọn đi. Đừng bảo là ta vô tình vô nghĩa.” 

Bình Luận (0)
Comment