Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 52

Hoa Thanh Nguyệt toàn thân khẽ run.

Hai tay nàng cứ thế khựng lại giữa không trung, cứng đờ, không động đậy cũng chẳng dám buông xuống, chỉ khẽ khàng run rẩy như không kiểm soát được.

Nàng cắn môi đến bật máu, muốn mở lời giải thích về chuyện lần trước, nhưng lời vừa lên tới môi lại nghẹn lại. Dù sao chuyện cũng đã rồi, có hiểu lầm hay không thì tùy hắn, nàng cũng chẳng còn mấy ngày để quan tâm đến nữa.

Lục Diễm nhìn dáng vẻ sắp bật khóc của nàng, nhẹ nhàng cúi đầu, đặt một nụ hôn lên vành tai đỏ bừng.

Hoa Thanh theo bản năng muốn nghiêng đầu tránh né, nhưng hắn không cho nàng cơ hội. Hắn lại cúi xuống, không ngừng hôn từng chút lên vành tai đang nóng bừng kia, rồi bỗng nhiên đưa tay giữ lấy gáy nàng, trực tiếp ngậm lấy nơi đỏ nhất ấy, không chút thương xót mà cắn vài cái.

“Muốn ta giúp ngươi nhớ lại chút không?” – hắn khẽ cười, giọng nói trầm thấp đầy ý trêu chọc.

Một luồng ẩm ướt lạnh lẽo bất ngờ truyền từ tai nàng lan xuống từng tấc da thịt, lan khắp toàn thân, khiến nàng không nhịn được mà run lên từng cơn.

Gương mặt ửng hồng như phủ một tầng sương mỏng, dưới ánh trăng mờ mịt và làn hơi nước bốc lên từ bể tắm, nàng trông chẳng khác gì thần nữ vừa đáp xuống nhân gian, quyến rũ mà mê hoặc đến điên cuồng.

Cảnh tượng ấy nếu để người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ chẳng ai còn lý trí để kiềm chế, sẽ muốn ôm lấy nàng mà yêu thương đến chết mới thôi.

Đôi mắt Lục Diễm tối lại đến cực hạn. Nếu Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên vào khoảnh khắc ấy, chắc chắn sẽ nhìn thấy trong mắt hắn như có vực sâu đen ngòm đang cuộn trào, có thể nuốt chửng bất kỳ ai rơi vào.

Dù cho nàng… thực ra chẳng làm gì cả.

“Cởi.”

Giọng hắn khàn đặc, trầm thấp mà không cho phản kháng. Một tay giữ lấy cổ tay nàng, từng chút kéo về phía lồng ngực rắn chắc, sau đó lại chậm rãi dẫn dắt xuống thắt lưng…

Người đàn ông kia vẻ mặt vẫn điềm nhiên, kiên nhẫn dẫn dắt từng động tác. Chẳng mấy chốc, quần áo trên người đã rơi rụng hết sạch. Hoa Thanh Nguyệt cụp mắt xuống, không dám liếc sang cơ thể rắn chắc bên cạnh.

Lục Diễm nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng, bỗng cúi sát, hơi thở lạnh lẽo phả bên tai:

“Ta có phải là người đàn ông duy nhất mà ngươi từng hầu hạ?”

Hoa Thanh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, suýt nữa nói ra là từng hầu hạ phụ thân, từng chăm sóc cho Thanh Dương, thậm chí còn có sư phụ dạy võ...

Nhưng rồi nàng vẫn cắn răng, lựa lời lấy lòng hắn. Có lẽ như vậy mới có thể sớm khiến hắn giữ lời hứa.

“Là... ta chỉ từng hầu hạ đại ca ca thôi.”

Quả nhiên, lời vừa dứt, sắc mặt Lục Diễm dịu đi thấy rõ, giọng điệu cũng không còn lạnh lẽo như trước:

“Nhìn ta.”

Hoa Thanh Nguyệt ngẩng mắt nhìn hắn, lòng bàn tay siết chặt, bấu vào da thịt mình.

Lục Diễm thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời thì rất hài lòng, cũng không làm khó nàng nữa. Hắn thả người ngâm mình hoàn toàn vào trong nước, hờ hững ra lệnh:

“Lại đây, kỳ lưng.”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ “dạ” một tiếng, vội vã đi lấy khăn, chỉ mong mau chóng kết thúc đoạn thời gian khó chịu này.

Nàng đứng lặng lẽ phía sau hắn, vừa định đưa tay kỳ lưng thì ánh mắt bất chợt dừng lại trên lưng hắn, đồng tử không khỏi co lại.

—— Lưng hắn, không có chỗ nào nguyên vẹn.

Cơ thể ngăm đen rộng lớn kia, đầy rẫy vết thương chằng chịt ngang dọc. Hoa Thanh Nguyệt đếm sơ cũng phải hơn mấy chục vết, lớn nhỏ không đều.

Trong lòng nàng không khỏi dâng lên nỗi sợ, nhớ lại cảnh hắn ra tay giết người lần trước, hình ảnh máu me như lại ùa về trong đầu.
Lục Diễm cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhếch môi, giọng nói như đang kể một chuyện vô cùng bình thường:

“Những vết sẹo trên lưng, đều là do mỗi loại binh khí để lại dấu tích. Đương nhiên, những kẻ có thể để lại sẹo trên người ta... cuối cùng đều chết rất thảm.”

Hoa Thanh Nguyệt trong lòng còn đang cảm khái, quả nhiên kẻ có thể trở thành hộ thần của Tấn Quốc không thể nào là kẻ chưa từng đổ máu. Nhưng vừa nghĩ xong, hắn lại lạnh lùng nói thêm một câu:
“Cho nên, nếu sau này ngươi định làm trái lời ta, tốt nhất nên nghĩ trước hậu quả.”

Giọng điệu nhẹ như gió thoảng, nhưng lại trùng khớp với những gì nàng từng đoán. Lục Diễm không khác gì con hổ đầu đàn, ai dám phản hắn, hắn sẽ không ngần ngại mà xé xác kẻ đó ra từng mảnh, để bảo vệ uy nghiêm không thể lay chuyển của mình.

Lời này, Hoa Thanh Nguyệt nghe rất rõ.

Da hổ mà muốn lột xuống, trên đời này đâu ra chuyện dễ dàng như vậy? Đợi sau này khi mọi việc xong xuôi, nhất định nàng sẽ tránh xa hắn càng xa càng tốt.

Nhưng trước mắt, phải hoàn thành chuyện của mình đã.

Lực tay trên lưng càng lúc càng mạnh, đầu ngón tay đỏ bừng vô ý chạm vào làn da hắn, hai người lập tức cùng khựng lại.

Hoa Thanh Nguyệt hoảng hốt đứng bật dậy:

“Ta đi lấy y phục cho huynh.”

Vừa dứt lời, toàn thân nàng đã bị kéo mạnh vào bồn tắm.

—— A!

Tiếng hét xé toạc bọt nước, nàng vừa kịp định thần thì đã bị Lục Diễm ôm chặt vào ngực.

Nàng kinh hãi ngước mắt, trong đôi đồng tử đen kịt kia tràn ngập d.ục v.ọng không hề che giấu, như thể có thể nuốt chửng nàng bất cứ lúc nào. Hoa Thanh Nguyệt theo bản năng muốn tránh né, nhưng trong lúc hoảng loạn, tay nàng lại chạm vào một chỗ nào đó khiến hắn bật ra một tiếng r.ên rỉ đè nén từ đỉnh đầu.

Ánh mắt hắn quá mức đáng sợ, Hoa Thanh Nguyệt vội vàng xin lỗi:

“Thật xin lỗi, ta không cố ý...”

Lời còn chưa nói hết, đã bị hắn bế bổng lên, đặt giữa thắt lưng mình, cúi đầu hôn tới tấp.

Nụ hôn lần này còn mạnh mẽ hơn cả giữa trưa, hắn siết chặt eo nàng, ép sát nàng vào lồng ngực. Nàng theo bản năng tìm nơi bấu víu, vừa chạm vào bờ vai rắn chắc đã lập tức bị hắn bế ngang, đi thẳng về phía phòng ngủ.

“Đại ca ca!” Hoa Thanh Nguyệt hốt hoảng kêu lên.

“Kêu ta, Diễm ca ca.”

“Diễm ca ca...”

Tiếng gọi mềm mại kia rút sạch chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong người Lục Diễm.

Hắn nuốt nước bọt, bước nhanh tới giường, thuận thế ném nàng xuống. Hoa Thanh Nguyệt cảm thấy lạnh lẽo, quần áo trên người chẳng biết từ khi nào đã bị cởi sạch. Ngay sau đó, thân hình cao lớn lập tức đè ép lên nàng.

Vừa chạm vào, những ký ức ngày trước lập tức ùa về, Lục Diễm gần như mất kiểm soát, động tác mãnh liệt. Ánh nến lung linh phản chiếu, giường còn vững chãi hơn cả bàn.

Không biết đã qua bao lâu, hắn mất kiên nhẫn kéo phăng màn giường.

Lập tức, tiếng nức nở bị che lấp sau lớp màn dày vang lên, như chiến ca tràn đầy đau đớn.

——

Ngoài phòng, Đào Hề cảnh giác lắng tai nghe động tĩnh bên trong, dè dặt hỏi Phi Cửu bên cạnh:

“Nè... ngươi có nghe thấy gì không?”

Phi Cửu ngước nhìn sao trời, không nói lời nào.

Đào Hề không thể ngồi yên được nữa. Nàng ấy cảm thấy chắc chắn không sai, vừa rồi chính là thanh âm của tiểu thư nhà mình, hướng về phía nàng ấy mà kêu cứu !

Cả đời cô nương, ngoài tiểu công tử thì chỉ còn nàng ấy, cho dù phải đánh cược cả mạng sống, nàng cũng phải bảo vệ cô ấy.

Vừa xoay người định xông vào thì kiếm của Phi Cửu đã chắn trước mặt.

“Muốn chết à? Đừng có bước vào.”

Đào Hề bật khóc hu hu. Đúng lúc ấy, tiếng kẽo kẹt của giường vang lên không ngớt. Phi Cửu cũng không được tự nhiên mà ngẩng đầu nhìn trời. Nhưng người phía dưới lại tìm được kẽ hở, lao nhanh về phía phòng.

Dù gì, nếu nàng ấy chết ở đây, hầu phủ này cũng coi như xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, Lục lão phu nhân thể nào cũng sẽ tra hỏi.

Như vậy, tiểu thư nhà nàng có thể được đưa ra khỏi phủ.

Nhưng... tay nàng ấy còn chưa chạm tới cửa, sau gáy đã bị một cú đập mạnh.

Đào Hề tức giận quay đầu:

“Sao cứ đánh đúng một chỗ thế hả?”

Vừa dứt lời, hai mắt trợn trắng, ngã thẳng xuống đất.

Phi Cửu vác nàng lên vai, tiện thể ra lệnh cho người của Cần Vụ Viện:

“Rút hết ra ngoài sân.”

——

Hoa Thanh Nguyệt mở to đôi mắt đỏ hoe. Đêm qua nàng không nhớ nổi mình đã bị giày vò bao nhiêu lần, hết lần này đến lần khác bị hành hạ.

Mỗi lần hắn đều bắt nàng phải gọi “Diễm ca ca”, lặp đi lặp lại, đến cuối cùng nàng khóc lóc van xin mới được tha.

Vậy mà Lục Diễm lại thật sự buông tha nàng, ôm nàng vào bồn tắm, nhưng... đón chờ lại là một đợt dày vò mới.

Cứ như vậy hết đợt này qua đợt khác, được một tấc lại lấn một thước.

Hắn còn không cho nàng ngủ, hiện giờ chỉ cần mở miệng thôi cũng như đang nuốt dao.

Mãi tới nửa đêm, hắn mới ôm nàng đi ngủ. Nhưng chỉ mới ngủ được nửa canh giờ, Hoa Thanh Nguyệt lại bị đau mà tỉnh dậy.

Chờ đến lúc hắn lần nữa quay trở lại, nàng vừa vượt qua cơn khó nhọc mà mặc xong y phục, giọng yếu ớt:

“Đại ca ca... trời sắp sáng rồi. Hôm nay là yến tiệc thưởng hà, ngài là Thế tử phủ chủ, không thể đến trễ được.”

Nếu nàng rời đi sau khi trời sáng, e rằng sẽ bị người khác bắt gặp.
Nàng không dám nghĩ tiếp, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Lục Diễm, hy vọng hắn cho nàng rời đi.

Hắn lại không nói gì, chỉ nhéo nhẹ eo nàng một cái:

“Không phải ngươi kêu không còn sức sao? Không nghỉ thêm chút à?”

Hoa Thanh Nguyệt nhớ lại cảnh mình cầu xin tha thứ dưới thân hắn đêm qua, mặt đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi:

“Đại ca ca... ta có thể...”

Người đàn ông kia không ngăn cản nữa, gương mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn, tâm trạng dường như rất tốt:

“Đêm qua, trong lòng ngươi có thấy sung sướng không?” 

Bình Luận (0)
Comment