Phi Cửu sửng sốt.
Vũ công tử mỗi ngày đều rời giường từ khi trời còn chưa sáng, sáng sớm luyện quyền, buổi chiều luyện chữ, buổi tối còn phải ngâm nga công khóa. Ngay cả phu tử ở tộc học cũng không tiếc lời khen ngợi, nói Vũ công tử cung kính hữu lễ, còn nhỏ tuổi đã có thể thuộc làu Luận Ngữ, thấu hiểu Binh pháp Tôn Tử, quả thực là nhân tài đáng để bồi dưỡng.
Sao đến trong mắt chủ tử, lại biến thành người không biết lễ nghi rồi?
Càng nghĩ, Phi Cửu lại càng thấy quái lạ. Không đúng, rõ ràng từ mấy tháng trước đã bắt đầu kỳ lạ rồi.
Lẽ ra lần này đi Lĩnh Nam phải mất một tháng mới hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà chủ tử chẳng hiểu sao suốt dọc đường lại thúc ngựa ngày đêm, chưa đến nửa tháng đã xong xuôi, còn vội vội vàng vàng trở lại kinh thành.
Vừa vào thành, việc công còn chưa giải trình xong đã lập tức chạy thẳng đến phủ An Ninh hầu.
Chủ tử của hắn từ khi nào lại là người lưu luyến gia đình đến vậy?
Chưa kể, hôm nay càng thêm cổ quái. Trời còn chưa sáng đã bắt đầu loanh quanh trong phủ, khi nãy thậm chí còn nói chuyện với một nữ nhân...
Đêm nay nhất định phải viết thư hỏi Phi Thập một tiếng, xem thử có phải chủ tử đã bị trúng phải thứ tà ám gì không sạch sẽ rồi hay không.
Tuy rằng y không tin trên đời thực sự tồn tại yêu ma quỷ quái, nhưng hành động gần đây của chủ tử quả thực khác xa thường lệ.
“Trong vòng một chén trà, nếu ta không thấy giáo vụ ma ma xuất hiện tại Cần Vụ Viện, liền lập tức đổi luôn mười nha hoàn theo hầu thân cận.”
Lời vừa dứt, thân ảnh Phi Cửu cũng đã biến mất tự lúc nào.
Hoa Thanh Nguyệt gian nan lắm mới đi đến được tiền viện chỗ Ninh Tuy quận chúa, liền nghe thông báo rằng giáo tập ma ma đã đến Cần Vụ Viện, nói là đến dạy quy củ cho một vị tiểu công tử nào đó.
Trong lòng nàng tuy thấy nhẹ nhõm, song ngoài mặt vẫn bày ra vẻ tiếc nuối:
“Thật là đáng tiếc, xem ra chỉ đành chờ lục tiểu công tử học xong, Thanh Nguyệt mới có thể đến thỉnh giáo. Phiền người chuyển lời đến quận chúa nương nương, mấy ngày tới ta nhất định sẽ chăm chỉ quan sát, nghiêm túc nghiên cứu các lễ nghi cùng tư thế hành lễ, tuyệt đối không để phủ An Ninh Hầu phải mất mặt.”
Một tiểu nha hoàn từ trong buồng đi ra, nghe thấy vậy thì lên tiếng: “Hoa cô nương, quận chúa nương nương vừa mới dặn, bảo nô tỳ trực tiếp dẫn người đến Cần Vụ Viện.”
Hoa Thanh Nguyệt nhướng mày: “Cần Vụ Viện?”
Nha hoàn gật đầu: “Đúng vậy, chính là Cần Vụ Viện của Vũ công tử.”
Theo nàng biết, Cần Vụ Viện chỉ có mỗi Lục Diễm ở.
Nha hoàn thấy nàng lộ vẻ nghi hoặc, liền tốt bụng nhắc nhở: “Đại phòng đời cháu chỉ có một mình Vũ công tử, đại công tử đối với tiểu công tử ấy chính là ký thác kỳ vọng rất lớn. Ngươi chỉ cần lặng lẽ đi theo học là được, tuyệt đối chớ nên làm phiền.”
Là nhi tử của Lục Diễm?
Nàng thật muốn cho mình mấy cái bạt tai. Biết giáo tập ma ma không có ở đó thì nên quay về là xong, sao cứ phải ba hoa mấy câu vô nghĩa ấy làm gì?
Giờ thì hay rồi, tự rước lấy khổ vào người.
Không đúng, là tự làm tự chịu.
Trước kia ở Dương Châu, nàng đã từng sai người thăm dò tình hình Lục gia. Tin tức cho thấy Lục Diễm chưa từng cưới vợ sinh con. Hiện giờ lại từ đâu xuất hiện một nhi tử, nàng chỉ biết thay mẫu thân đứa nhỏ kia mà toát mồ hôi – phải chịu đựng một kẻ như Lục Diễm, đời này đúng là vất vả rồi.
Đi được nửa đường, nàng khẽ vỗ lên mặt mình, lẩm bẩm – vẫn nên vì bản thân mà lo thì hơn.
Cắn răng chấp nhận số phận, nàng theo nha hoàn đến Cần Vụ Viện. Vừa bước vào sân, đã thấy một thiếu niên đứng nghiêm chỉnh theo lễ nghi.
Thấy nàng đến, thiếu niên liền khom lưng hành lễ:
“Vị này chắc hẳn là Thanh Nguyệt tiểu cô cô? Lần đầu gặp mặt, Lục Vũ kính chào ngài.”
Lục Vũ, thoạt nhìn mới chỉ độ sáu tuổi.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn tiểu đồng cung kính hữu lễ trước mặt, còn bày ra dáng vẻ ông cụ non, chỉ cảm thấy có chút quen mắt. Cụ thể là quen ở chỗ nào, nàng nhất thời không nghĩ ra.
Nhưng rất nhanh thôi, nàng đã biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc này.
Từng cử chỉ, từng động tác, rõ ràng không khác gì Lục Diễm.
Nhìn thiếu niên trước mắt, Hoa Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy hôm nay chắc chắn xuất môn sai giờ hoàng đạo, nếu không sao mới sáng ra mà đã gặp người kia đến hai lần?
“Phụ thân, ngài cứ yên tâm, nhi tử nhất định sẽ nghiêm túc học lễ nghi, quyết không khiến phụ thân thất vọng.”
“Ừ.” Một tiếng nhạt nhẽo đáp lại, kế đó nói: “Các ngươi cứ học, có gì không hiểu thì hỏi giáo tập cô cô.”
Dừng một chốc, ngữ điệu trầm thấp mà dày nặng: “Hoặc là đến hỏi ta cũng được, ta ở thư phòng.”
Lục Vũ trên mặt khẽ nở nụ cười, “Dạ, phụ thân.”
“Ừm.”
Lục Diễm lạnh nhạt đáp, liếc mắt nhìn qua Hoa Thanh Nguyệt đang cúi đầu im lặng.
Hoa Thanh Nguyệt đứng cạnh Lục Vũ, trong lòng bất an, cúi gằm, toàn thân căng cứng, ánh mắt mải mê đếm kiến bò trên mặt đất, chỉ mong người kia mau chóng dặn dò xong rồi rời đi.
Nhưng hiển nhiên là nàng đã nghĩ quá đơn giản. Dù không ngẩng đầu, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phía trên đỉnh đầu phóng xuống.
Ngay sau đó, thanh âm lạnh như băng kia lại vang lên:
“Còn cả ngươi, ta vẫn là câu nói đó. Đã vào phủ, tức là đại diện cho phủ An Ninh Hầu, từng cử từng động đều phải suy xét cẩn trọng ba phần rồi mới hành động.”
Lòng Hoa Thanh Nguyệt chợt thắt lại.
Trước đây khi còn học ở Nữ học Lương Nguyên, nàng là người học hành lễ nghi nghiêm túc nhất, ngay cả các phu tử cũng từng khen ngợi nàng động tác chuẩn mực. Vậy mà giờ đây, giữa chốn hầu môn, nàng lại trở thành kẻ vô lễ thô lỗ.
Mà nàng... còn chẳng thể phản bác lấy nửa câu.
Nàng hít sâu một hơi, gắng gượng đáp lời bằng giọng điệu cung kính:
“Vâng, đại ca ca, xin ngài cứ yên tâm.”
Lời vừa dứt, người phía trên không nói thêm gì nữa. Đôi ủng đen kia dừng lại trước mặt nàng một lát, rồi mới xoay người rời đi.
Chờ hắn khuất bóng, Hoa Thanh Nguyệt mới dám thở mạnh một hơi thật dài.
Nàng vốn thông tuệ, mọi chuyện chỉ cần quan sát một chút là hiểu ngay ẩn ý trong đó. Giáo tập ma ma đã quen nhìn thấy những chuyện lớn, khi gặp người đầu tiên là nhìn xem phải hành lễ ra sao. Nhưng lúc nhìn thấy hai người này, phát hiện không chỉ có thể ứng đối tự nhiên mà mỗi động tác đều chuẩn mực rõ ràng.
Sắc mặt bà ta cũng hòa hoãn hơn nhiều, chỉ cần điều chỉnh sơ một chút về tư thế quỳ và dáng ngồi của hai người.
Giáo tập ma ma thầm nghĩ: “Cũng đâu đến nỗi như lời người ta đồn, hai người này nào có khó dạy.”
Thực ra, sau đó bà ta cũng báo cáo lại với Lục Diễm như vậy:
“Đại công tử, Vũ công tử và Hoa cô nương đều hành lễ vấn an rất đúng quy củ, từng động tác đều trúng ngay chỗ cần trúng.”
Lục Diễm nghe giáo tập ma ma bẩm báo, ánh mắt mới từ dưới mái hiên thu hồi lại, giọng điệu nhàn nhạt:
“Vậy sao? Nhưng theo ta thấy, vẫn còn kém xa.”
Giáo tập ma ma hơi khựng người, rồi mới đáp lại:
“Dạ, đúng là vẫn còn chút thiếu sót. Nhưng công tử còn nhỏ, mà Hoa cô nương lại thông minh lanh lợi, nô tỳ tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ tinh thông đạo lễ nghi.”
Tam phòng – Xuân Vũ Các
“Mẫu thân, chúng ta cứ trơ mắt nhìn nữ nhân kia ở tại Thanh Trúc Viện sao?” Lục Tri Ninh chạy vào phòng, bất mãn lên tiếng.
Ngô thị đang nằm nghỉ trên giường nệm, mấy nha hoàn vây quanh bên cạnh, chuyên tâm tô móng tay cho bà. Nhìn thấy con gái đến, bà cũng chẳng buồn mở mắt.
Tối qua bà đã lo lắng đến mất ngủ, nghĩ cách xử trí tiện nhân kia mãi đến nửa đêm mới chợp mắt. Lê ca nhi là mệnh căn của bà, nếu thật sự cưới một nữ nhi thương nhân, thì đời này của hắn ta xem như chấm hết, mà tam phòng nhà bọn họ cũng đừng mong ngóc đầu lên được.
Thấy Ngô thị chẳng có vẻ sốt ruột, Lục Tri Ninh không kiềm được, nâng giọng nói lớn:
“Mẫu thân, con nghe nói nàng ta hiện đã ở đại phòng học quy củ, tổ mẫu tuy không nói rõ, nhưng người sáng mắt đều biết rõ sau này nàng sẽ gả cho tam ca.”
Ngô thị nhìn vẻ mặt hỉ nộ bất định của con gái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi Lục Tri Ninh còn nhỏ, để lấy lòng Lục lão phu nhân, bà từng đưa con đến Triều Huy Đường nuôi dạy một hai năm. Nhưng sau khi đón về, dẫu có dạy dỗ thế nào, tính tình nó cũng chẳng chịu giống bà một chút nào.
Ngược lại, nha đầu họ Hoa kia, hôm qua bà thử dò nhiều lần, gương mặt vẫn không có lấy nửa điểm dao động. Muốn khiến nàng lặng lẽ cút đi, e rằng còn phải hao tổn không ít công phu.
Thấy mẫu thân mãi không nói gì, Lục Tri Ninh gấp đến độ dậm chân:
“Tam ca sau này phải làm sao? Nếu có một đại tẩu hạ tiện như vậy, sau này nương với con ra ngoài dự tiệc, làm sao ngẩng đầu lên nổi?”
Một câu này, đâm trúng chỗ đau trong lòng Ngô thị.
“Được rồi.” Ngô thị không nhịn được nữa, đuổi mấy nha hoàn bên cạnh đi. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn hai mẹ con.
“Ta nhớ mấy hôm trước ngươi mới làm vài bộ y phục?”
“Đúng vậy.” Lục Tri Ninh lẩm bẩm, “Chẳng lẽ mẫu thân muốn con đem mấy bộ đó cho nàng ta?”
Chưa nói rõ là ai, nhưng hai mẹ con đều hiểu ngầm trong lòng. Ngô thị gật đầu, “Đúng vậy, đưa cho nàng. Con chẳng phải chê mấy bộ đó màu sắc quá lòe loẹt, Hoàn công tử cũng không thích sao?”
Lục Tri Ninh không thuận theo: “Dù con không thích, thì đó cũng là của con. Dù có thưởng cho hạ nhân, cũng không tới lượt ả.”
Ngô thị như chẳng nghe thấy lời phản đối, tiếp tục nói:
“Không chỉ y phục, còn cả trang sức nữa, chọn vài món con không thích đeo, đưa hết sang đó.”
“Mẫu thân!” Lục Tri Ninh tức đến đỏ cả mặt. Rõ ràng là tới cầu mẫu thân nghĩ cách đuổi nữ nhân kia đi, sao cuối cùng lại thành đi biếu đồ?
Chẳng lẽ còn muốn cung phụng nàng ta nữa sao? Nàng xứng à?
Ngô thị liếc con gái một cái, giọng mang theo ý châm biếm:
“Tổ mẫu con cả đời coi trọng thanh danh, sợ nhất là bị người ngoài chê nửa câu. Huống chi Hoa gia đối với bà là có ân, hôm qua ta nhắc đến chuyện khảo hạch của tam ca con, bà liền nhất quyết đưa tiểu đề tử kia vào Thanh Trúc Viện. Vậy nên chúng ta không thể chống đối bà ở bên ngoài, mà chỉ có thể ra tay với nha đầu họ Hoa kia. Tri Ninh, con làm theo lời ta dặn, không cần bao lâu, nàng sẽ tự biết điều mà cuốn xéo.”
Lục Tri Ninh từ nhỏ giao du với các quý nữ kinh thành, đối với chuyện trong hậu trạch không xa lạ gì. Ngô thị chỉ mới gợi ý một chút, nàng ta liền hiểu ngay mẫu thân muốn làm gì, “Mẫu thân, ý người là…”
“Được rồi, một số chuyện chỉ cần hiểu trong lòng là đủ, không cần nói ra miệng. Mau chuẩn bị y phục trang sức, đưa sang đó đi.”
Lục Tri Ninh nhìn dáng vẻ tự tin của Ngô thị, vô cùng vui vẻ, liền quay người về sân thu dọn đồ.
Bên kia, Hoa Thanh Nguyệt đang xoa bóp cánh tay ê ẩm, Đào Hề thì dùng khăn ấm đắp đầu gối sưng đỏ cho nàng.
“Cô nương, giáo tập ma ma kia đúng là quá đáng, bắt người đứng lâu như vậy dưới hiên, còn phải quỳ nữa. Họ rõ ràng là bắt nạt cô nương không ai chống lưng.”
“Không sao.” Hoa Thanh Nguyệt nhẹ giọng đáp, “Ma ma là người từng ở trong cung, tất nhiên phải nghiêm khắc. Lúc mới bắt đầu chưa quen thôi, qua vài ngày sẽ ổn.”
Nàng mím môi, cảm giác đau đớn thế này có đáng gì? Ít ra còn hơn nhiều so với những ngày bị mẹ con Hoắc thị hành hạ ở Lương Nguyên.
Hiện tại đệ đệ nàng đã có võ sư phụ trách dạy võ, Hoắc thị cũng nhất thời chưa dám làm càn. Chỉ cần nàng xử lý ổn thỏa bên này, tỷ đệ bọn họ sẽ sớm được đoàn tụ.
Đào Hề mắt đỏ hoe, càng đắp càng xót xa, vừa làm vừa nức nở: “Hay là để nô tỳ đi thưa lão phu nhân một tiếng, chờ người khỏe rồi hẵng học quy củ cũng không muộn.”
“Không được.”
Hoa Thanh Nguyệt kiên quyết lắc đầu, giọng điềm đạm: “Sau này những lời như thế không được nhắc lại nữa. Hiện giờ chúng ta là người ăn nhờ ở đậu, lão phu nhân chịu cưu mang cũng là vì nể mặt trưởng bối Hoa gia. Nếu chuyện gì cũng phiền tới người, chẳng phải khiến người khó xử?”
Nàng đến đây chỉ cầu thành hôn sự này suôn sẻ, tốt nhất là không gây sự chú ý. Nghĩ tới đây, nàng khẽ nghiêng đầu hỏi:
“Phải rồi, chuyện sáng nay, hôm nay có nghe ngóng được gì không?”