Hoa Thanh Nguyệt nghe thấy lời hắn, trong lòng không khỏi rúng động.
Nam nhân này hôm nay chẳng biết sợi dây thần kinh nào đứt đoạn, từ khoảnh khắc nàng bước vào, đã hoàn toàn bất thường.
Từng nhớ hắn ư? Nhớ hắn làm gì?
Hắn ở bên nàng, nếu không phải cưỡng ép nàng làm những chuyện kia, thì cũng chỉ là dùng lời lẽ giễu cợt châm chọc.
Chẳng lẽ còn có người sau khi bị tra tấn mà lại vội vàng tương tư? Hoa Thanh Nguyệt cười khổ.
Lục Diễm gắt gao nhìn nàng, thấy nàng còn đang thất thần, tay siết chặt vòng eo nàng, trầm giọng nói:
“Ba ngày ta đi, nửa khắc ngươi có từng nhớ đến ta không?”
Lực siết nơi hông khiến nàng không nhịn được khẽ rên.
“Như vậy đã đau rồi?” Lục Diễm giận dữ hỏi.
Trời biết, mấy ngày qua ở trong cung, hắn phải chịu đựng thế nào.
Trước kia, xử lý chính sự, hắn luôn toàn tâm toàn ý, đôi khi quên cả thời gian, ngồi xuống là suốt cả ngày, thậm chí có khi thức trắng đêm cũng chỉ là chuyện vài chén trà.
Nhưng lần này—
Rõ ràng Mậu Châu đang hạn hán, các huyện lớn nhỏ việc không ngớt. Ngay cả Thánh Thượng khi nhìn tấu chương về tình hình khô hạn cũng tức giận phát bệnh, trong cơn nguy kịch còn nắm tay hắn dặn dò phải giữ cho bách tính bình an.
Giữa tình cảnh khẩn cấp như thế, đầu óc hắn lại không ngừng hiện lên gương mặt sinh động, nụ cười kiều mị của nàng, cùng làn da mịn màng như tơ lụa.
Ngay cả mỗi ngày chỉ ngủ hai ba canh giờ, phân nửa thời gian đều dùng để nghĩ đến tiểu yêu tinh này, phân nửa còn lại thì phải dội nước lạnh.
Hắn từng nghĩ, nếu Thánh Thượng không tỉnh lại, e là hắn cũng gắng gượng không nổi.
May thay, tối qua được Chương Tự bắt mạch chữa trị, cuối cùng cũng qua khỏi.
Hôm nay thấy bệnh tình đã ổn định, hắn lập tức trở về, không ngờ vừa vào phủ đã thấy nàng cùng người khác cười nói vui vẻ.
Cơn giận Lục Diễm bốc lên ngùn ngụt, lập tức trừng phạt một trận, mãi đến khi nàng xin tha hắn mới buông tay, lạnh lùng nói:
“Vấn đề ấy khó trả lời vậy sao? Có là có, không có thì nói không có.”
Hắn càng muốn nàng một đáp án.
Hoa Thanh Nguyệt ngây người nhìn hắn, nếu không biết Lục Diễm trong lòng chỉ xem nàng là trò tiêu khiển để phát tiết, thật sự đã nghĩ nam nhân này có đôi phần chân tình.
Thật là nực cười, nàng cũng quá khờ rồi, lại còn dám mơ tưởng kẻ háo sắc này động lòng với nàng.
Nàng dời mắt đi, nhưng liền bị hắn nâng cằm ép đối diện, “Ngươi biết hậu quả của việc nghịch ý ta.”
Lúc này xiêm y trên người nàng đã xộc xệch, áo lót trễ xuống, thân thể trắng ngần lộ ra, không còn lớp vải che đậy, vóc người tinh xảo kiều diễm bày ra ngay trước mắt nam nhân.
Cổ họng Lục Diễm khẽ động, nuốt khan một ngụm, bản năng muốn ép nàng nằm xuống giường, nhưng cuối cùng vẫn cưỡng chế lại, chỉ trầm giọng hỏi:
“Trả lời ta.”
Lời còn chưa dứt, Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên nhón chân, vòng tay ôm cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
Nàng nghĩ, nếu không trả lời được, vậy thì làm thôi. Dù sao chuyện ấy bọn họ cũng đã làm vô số lần, thêm một lần nữa thì đã sao?
Lục Diễm cảm nhận được môi nàng mềm mại kề sát, tim không khỏi đập thình thịch, cổ họng khô rát, lập tức ôm nàng vào lòng, cắn m.út lung tung. Lực đạo cuồng dã như sói đói xé xác con mồi, khiến nàng không sao chống đỡ nổi.
Hoa Thanh Nguyệt định lùi lại, nhưng phía sau lại bị hai bàn tay to giữ chặt, đành cam chịu tiếp nhận.
Giờ khắc này, lý trí của Lục Diễm hoàn toàn bị thiêu rụi, hắn chẳng cần biết nàng nghĩ gì, cũng chẳng cần câu trả lời nào nữa.
Chỉ cảm thấy toàn thân như thiêu đốt, chỉ khi ôm nữ nhân này mới có thể được an ủi đôi chút.
Trong mấy lượt giằng co, hai người môi lưỡi dây dưa, hơi thở quấn lấy, mùi hương thơm ngát ngập tràn, từng chút một gặm nhấm lý trí của hắn.
Bàn tay to thuận thế tháo nốt mảnh y phục cuối cùng, thân thể áp sát, rồi bàn tay kia vươn về phía...
Bỗng nhiên—
Hoa Thanh Nguyệt giữ chặt tay hắn, đôi môi đỏ hồng khẽ run, nhỏ giọng thì thầm:
“Đại ca ca, ta… ta không được khoẻ.”
“Không khoẻ?” Hắn trầm giọng nói, “Đợi lát nữa ta sẽ khiến ngươi khoẻ lại.”
Nàng vẫn ngăn cản, hai gò má đỏ bừng, lúng túng nói:
“Không phải loại không khoẻ ấy… là bệnh của nữ nhi gia…”
Lục Diễm vốn không am hiểu chuyện nữ nhân, nhưng không chịu nổi Tần Hoài mỗi ngày cứ líu ríu mấy chuyện vặt vãnh, thêm vào đó bàn tay vừa chạm đến dị vật đã lập tức hiểu ra.
Nếu không phải tận mắt thấy nàng ánh mắt trong suốt, không chút gian trá, hắn còn tưởng nàng cố ý đùa giỡn hắn, khiến hắn khổ sở không lối thoát.
“Đại ca ca, ta...” nàng ngượng ngùng mở miệng, trong mắt có vài phần tiếc nuối.
Lục Diễm cuối cùng cũng hiểu, nghi hoặc trong lòng tan biến, dịu giọng nói:
“Ngươi nói không khoẻ, ta sai người đi gọi Chương Tự, uống thuốc sẽ ổn.”
Tuy hắn không hiểu, nhưng Chương Tự hay ra vào hậu cung, chắc hẳn mấy loại thuốc đó đều có mang theo.
Hoa Thanh Nguyệt nắm tay hắn, khẽ nói:
“Đa tạ đại ca ca.”
Lục Diễm sai người đi gọi Chương Tự, không khí nóng bỏng trong phòng cũng tan bớt, hắn mặt không biểu cảm hỏi:
“Ngươi thường thì không khoẻ mấy ngày?”
Hoa Thanh Nguyệt sắc mặt có phần căng cứng, nàng vốn tưởng người này ít nói nghiêm túc, không ngờ đối chuyện riêng tư của nữ nhân lại truy hỏi kỹ như vậy. Nhưng nàng cũng chỉ đành đáp:
“Bảy ngày.”
“Hôm nay là ngày thứ mấy?”
“Ngày thứ hai.”
“Vậy còn năm ngày.” Hắn lẩm bẩm.
“Vâng, đại ca ca, cho nên mấy ngày này Thanh Nguyệt sợ là không thể hầu hạ ngươi.”
Kỳ thực nàng muốn nói, nếu không hắn có thể tìm người khác, dù sao An Ninh Hầu phủ gia thế hiển hách, chỉ cần hắn mở lời, e rằng mấy vị đại nhân trong triều sẽ tranh nhau đưa nữ nhi vào phủ.
Nhưng, nàng không dám gợi ý, mấy ngày nay trải qua những chuyện hoang đường với hắn, nàng cũng coi như thấy rõ ràng những điều kiêng kị của nam nhân này.
Con ngươi Lục Diễm trầm xuống, lần đầu tiên cảm thấy năm ngày dài đằng đẵng như vậy.
“Ngươi đã dùng cơm chưa?” Hắn hỏi.
Hoa Thanh Nguyệt nhẹ nhõm thở phào, may mà hắn không tiếp tục dây dưa mấy câu xấu hổ kia, liền nhoẻn miệng cười nói:
“Đại ca ca, Thanh Trúc Viện đã được thu dọn xong, nếu đại ca ca không còn việc gì, Thanh Nguyệt xin phép quay về.”
“Quay về?” Giữa hai mày Lục Diễm lạnh dần, giọng nói trầm hẳn.
Hoa Thanh Nguyệt cũng nhìn thẳng vào hắn.
Bằng không thì sao?
Nàng đã đến kỳ, không thể hầu hạ hắn, chẳng lẽ hắn còn muốn… làm chuyện đó? Hoa Thanh Nguyệt cảnh giác ra mặt, giọng điệu mất kiên nhẫn:
“Đại ca ca, nữ tử đến kỳ thì không thể hành phòng. Thanh Nguyệt nếu không về, lưu lại Cần Vụ Viện cũng vô ích, còn dễ bị người phát hiện, bất lợi cho huynh.”
Ngay sau đó, sắc mặt Lục Diễm lạnh hẳn đi, khí tức quen thuộc ngày trước bỗng trở lại, hắn đột ngột nâng cằm nàng, ánh mắt rét lạnh:
“Trong mắt ngươi, ta chỉ là kẻ tìm đến ngươi để phát tiết d.ục v.ọng?”