Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 77

Bị ném lên giường, Hoa Thanh Nguyệt chợt ngồi bật dậy, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía Lục Diễm đang cúi người cởi giày tất.
Bàn tay to của hắn giữ lấy mắt cá chân nàng, không tài nào tránh thoát, chỉ có thể mặc hắn làm theo ý mình.

Chẳng bao lâu, Lục Diễm cũng thuận thế nằm xuống phía ngoài giường, mí mắt khép hờ, vẫn không để nàng có chút đường lui nào.
Thân hình cao lớn mạnh mẽ của hắn gần như chiếm trọn cả chiếc giường, cũng cản hết lối ra dưới ánh trăng của Hoa Thanh Nguyệt.
Nếu giờ phút này nàng muốn xuống giường rời đi, nhất định phải bước qua người hắn...

Nếu không, thì phải cùng hắn nằm chung một chỗ, mà với tính tình của hắn, đêm nay không biết sẽ còn phải chịu bao nhiêu lần tra tấn nữa.

Kinh đô về đêm vào mùa hè vẫn có chút hơi lạnh, nhưng trong phòng lại nóng bức vô cùng, trên tay cũng bắt đầu âm ỉ đau nhức.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện bọn họ vừa làm, gương mặt nàng lại càng đỏ bừng như chảy máu.

Nửa ngồi trên giường, Hoa Thanh Nguyệt hết sức không quen việc cùng hắn ở chung một phòng. Rõ ràng hai người đã làm chuyện so với thế này còn quá giới hạn, nhưng giờ phút bình thản ở bên nhau thế này, lại khiến nàng thẹn thùng gấp trăm ngàn lần hơn.

“Đại ca ca, Thanh Nguyệt ngủ không yên, sợ quấy rầy mộng đẹp của đại ca ca, ta... vẫn nên về Thanh Trúc viện nghỉ thì hơn.”

Người nằm ngoài không hề đáp lại, hơi thở đều đặn, như thể thật sự đã ngủ.

Hoa Thanh Nguyệt không tin. Vừa rồi còn sinh long hoạt hổ bắt ép nàng làm chuyện này chuyện kia, sao có thể ngủ ngay được, rõ ràng là đang giả vờ.

Nhưng nàng không dám tiếp tục mở miệng.

Chỉ có thể trợn mắt lườm hắn.

Một hồi lâu sau, trong phòng mới vang lên giọng nói trầm thấp:

“Nếu không ngủ được, vậy thì làm thêm lần nữa.”

Lời vừa dứt, ngay cả ngọn đèn dầu xa xa cũng lặng thinh.

“Ngủ! Ta ngủ ngay bây giờ đây!”

Nàng biết rõ tên nam nhân này định làm gì, vội vàng hoảng loạn nằm nghiêng về một bên, đưa lưng về phía hắn, cuộn người lại.

Chiếc giường này nàng không phải chưa từng nằm, nhưng mỗi lần đều là hắn buông tha, nàng mới có thể hoảng hốt rời đi. Hiện tại nằm bên cạnh hắn như thế, từng hơi thở đều là mùi hương nam nhân xa lạ, nàng sợ chỉ trong nháy mắt trưởng bối trong Lục phủ sẽ bước vào.

Trong lòng bất an, ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn.

Nàng đã giúp hắn không biết bao nhiêu lần, đêm nay còn bị hắn lưu lại mà chẳng chút để ý giữ kẽ. Lẽ nào đến tối, hắn lại còn muốn nàng vì hắn mà động thủ thêm một lần nữa.

Tên háo sắc này, đúng là không lúc nào không động dục.

Nghĩ tới đây, một số hình ảnh khó tả lại đồng loạt xông lên óc nàng. Thật sự còn phải thay vị hôn thê tương lai của hắn lau mồ hôi một phen, nàng lại dịch người dán sát về phía trong giường.

Lục Diễm không biết đã mở mắt từ lúc nào, nhìn nàng dán sát vào vách tường như muốn biến thành một phần của nó, khẽ nheo mắt.

“Hôm nay, ngươi kể chuyện tổ phụ ngươi cho Hoàn Khiêm Chu nghe à?”

Lời hắn bình thản, nghe không rõ chút cảm xúc nào.

Hoa Thanh Nguyệt chợt khựng lại, không xoay người: “Chỉ là vài chuyện lặt vặt lúc còn sống mà thôi...”

“Không sao, nếu ngươi không muốn nhắc lại cũng được.”

Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt lóe sáng.

“Vậy thì... lại giúp ta thêm lần nữa, một lần là được.”

Hoa Thanh Nguyệt: “…”

Cái tên dâm tặc này, đúng là uổng cho khuôn mặt trầm tĩnh đĩnh đạc kia.

Nàng hít sâu vài hơi, rốt cuộc vẫn kể lại những gì hôm nay đã nói với Hoàn Khiêm Chu.

Trong ánh sáng mờ nhạt, Lục Diễm nhìn chăm chú bóng dáng mềm mại kia, ánh mắt đã sớm mờ mịt không rõ cảm xúc.

Nàng nói rất nhanh: “Đại ca ca, Thanh Nguyệt mệt rồi, có gì để sau hãy nói.”

Dứt lời, liền vội nhắm mắt, sợ hắn lại thốt ra câu gì khiến nàng lúng túng.

Hoa Thanh Nguyệt chờ mãi vẫn không nghe hắn đáp, liền cố ép mình nhớ lại từng chút một ký ức nơi Lương Nguyên thành, chẳng bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi hơi thở nàng đều đặn, hắn mới đưa tay kéo nàng vào lòng.

Nhẹ nhàng xoay người nàng lại, để nàng đối diện với hắn, đến khi hơi thở hai người hoà vào nhau mới dừng lại. Ánh mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào hàng mi dày đen nhánh, đôi môi hồng mịn đầy đặn, cuối cùng dừng lại ở bàn tay thon gầy, xương khớp rõ ràng của nàng.

Nhìn đến ngẩn người, không biết đang nghĩ điều gì, cuối cùng từ dưới gối rút ra một chiếc vòng tay bằng ngọc trong suốt, nhẹ nhàng đeo lên tay nàng.

“Đeo vòng ngọc của ta, cả đời này, đừng mong đeo bất cứ thứ gì của ai khác.”

Nói xong, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, rồi vùi đầu vào cổ nàng, hít sâu mấy hơi mùi hương quen thuộc, vòng tay qua eo nàng ôm siết lấy, lúc này mới hài lòng nhắm mắt.

Hoa Thanh Nguyệt ngủ mơ màng, từ chỗ lạnh lẽo dịch vào chỗ ấm áp, không nhịn được dựa sát vào nơi tỏa ra hơi ấm kia, đến khi hoàn toàn chạm vào nguồn nhiệt ấy.

Cảm giác ấm áp chưa từng có, như thể nàng lại trở về tiểu viện nơi Lương Nguyên, có cha mẹ thân quyến, có yêu thương bao quanh.

Cuối cùng còn rúc nhẹ vài cái, xác nhận hết thảy đều chân thật, mới an tâm ngủ sâu.

Khi Hoa Thanh Nguyệt tỉnh lại, trời còn chưa sáng, bên cạnh đã chẳng thấy bóng dáng Lục Diễm. Nàng đưa tay sờ thử, chỉ thấy lạnh lẽo một mảnh, trong lòng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vội vã đứng dậy mặc y phục, muốn rời đi thật sớm.

Vừa giơ tay, liền hít ngược một ngụm khí lạnh.

Quả nhiên, hôm nay tay nàng mềm nhũn đến mức chẳng còn chút sức lực.

Không nhịn được, lại thầm rủa mấy tiếng. Tầm mắt vô tình lướt qua chiếc vòng ngọc xa lạ trên cổ tay.

Không cần nghĩ cũng biết là của tên nam nhân kia.

Nàng hừ lạnh một tiếng, định tháo xuống ném đi, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt lạnh lùng sắc bén của hắn, lại không dám tháo ra.

Chẳng bao lâu sau, nàng mặc chỉnh tề, men theo lối nhỏ rời khỏi phòng.

Trở về Thanh Trúc viện, tim nàng vẫn còn đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cuộc sống này, không biết bao giờ mới được yên ổn.

Đào Hề nghe tiếng động trong phòng liền vội vàng chạy vào.

“Cô nương, người...” Đào Hề vừa khóc vừa kiểm tra khắp người nàng: “Tối qua bọn họ bảo cô nương không quay lại, ép ta về trước. Ta không chịu, bọn họ liền đánh ta ngất.”

Hoa Thanh Nguyệt: “…”

Nàng vội nắm tay Đào Hề, lo lắng hỏi: “Ngươi có bị thương không?”

Đào Hề lắc đầu: “Bọn họ xuống tay có chừng mực, thường thì hai ba canh giờ là tỉnh lại. Nhưng mà... cô nương, hắn có...”

Hoa Thanh Nguyệt lắc đầu, không nói rõ chuyện hắn ép nàng làm những gì tối qua.

Đào Hề vẫn bán tín bán nghi. Thấy trên người cô nương không có vết thương rõ rệt mới yên tâm hơn. Nhưng lại lo lắng nói tiếp:

“Cô nương, ngọc bội hôm qua Hoàn công tử đưa, hôm nay không thấy đâu. Nô tỳ vừa rồi tìm khắp mấy lượt trên đường mà không gặp.”

Đào Hề gần như muốn khóc: “Hôm qua người đưa cho nô tỳ, rõ ràng ta đã cất kỹ trong túi, sao giờ lại biến mất?”

Nói rồi, như sực nhớ ra điều gì: “Tối qua bị họ đánh bất tỉnh, chẳng lẽ là...”

Nàng ấy không dám nói hết câu.

Hoa Thanh Nguyệt cau mày. Đào Hề làm việc luôn cẩn trọng, huống chi là chuyện liên quan đến Thanh Dương, tuyệt đối không thể bất cẩn đến thế. Nghĩ đến mấy lời Lục Diễm nói tối qua, cùng chiếc vòng tay mới trên tay nàng...

Chỉ đành thở dài bất lực.

Nàng vỗ nhẹ tay Đào Hề, dịu giọng an ủi:

“Không sao đâu, dù sao Thanh Dương cũng chưa tới. Hoàn lang quân là người nhân hậu, hẳn là bậc quân tử trọng chữ tín, cho dù không có tín vật kia, cũng sẽ giữ lời hứa thôi.”



Bình Luận (0)
Comment