Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 84

Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt trắng tờ giấy, đối diện với nam nhân trước mặt hoàn toàn không có ý buông tha mình.

“Chủ tử nhà ngươi có ở trong không?” Ninh Tuy cất giọng hỏi Phi Cửu.

Phi Cửu ấp úng, không biết có nên đáp hay không, chỉ lắp bắp mãi “cái kia, cái kia…” rồi ngậm miệng không nói thêm lời nào.

Chẳng bao lâu sau, thanh âm nghiêm nghị của Ninh Tuy lại vang lên từ bên ngoài: “Ngày thường các ngươi hầu hạ chủ tử như vậy sao? Ngay cả người có ở trong phòng hay không cũng không rõ ràng?”

Phi Cửu “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, cúi đầu nhận tội: “Thuộc hạ thất trách.”

Trong lòng y khổ sở muôn phần, sớm biết vậy đã ở lại biệt viện. Ban đầu vốn tưởng chỉ cần lo liệu xong chuyện của Hoa cô nương, tâm tình chủ tử tốt lên, tất sẽ cho phép mình quay về hầu hạ. Ai ngờ lại gặp phải họa sát thân.

Oái oăm thay, ngoài cửa viện còn cả đám người đang chờ xem trò vui.

Phi Cửu quay đầu liếc mắt cầu cứu Phi Thập, ánh mắt hai người giao nhau, không cần nói lời nào cũng đã rõ trăm điều. Dù sao, tiền riêng của Phi Cửu giữ được bao nhiêu cũng tùy thuộc vào ánh mắt cầu cứu ấy.

“Quận chúa, chủ tử hiện đang nghỉ ngơi trong phòng. Nếu quận chúa có việc gấp, xin mời sang thiên thính đợi một lát. Nếu không gấp, đợi khi chủ tử tỉnh lại, thuộc hạ tất nhiên sẽ báo ngay.” Phi Thập bước lên khom người hành lễ, ngữ khí không kiêu không nịnh.

Chỉ lạnh giọng đáp vài câu, không nói thêm điều gì nữa.

Một bộ dáng heo chết không sợ nước sôi, khiến Ninh Tuy đau đầu không thôi. Bà đối với đám ám vệ bên cạnh nhi tử này chỉ thấy phiền lòng.

Trước kia chúng từng ngỗ nghịch bà, bà không thiếu lần tìm người dạy dỗ. Nhưng mấy chục bản tử quật xuống, bọn chúng không rên nửa tiếng. Lâu dần, bà cũng lười nhúng tay nữa.

“Ngươi…”

Ninh Tuy thẳng tay phân phó: “Mấy người các ngươi, kéo bọn chúng đi đánh mười bản tử. Hầu hạ chủ tử mà không để tâm, một kẻ thì trả lời không rõ, một kẻ lại dám cãi lời.”

“Vâng, đa tạ quận chúa ban thưởng.” Phi Thập mặt không biểu cảm đáp lời.

Phi Cửu: Cứu mạng… cứu cứu ta…

Hoa Thanh Nguyệt nghe được thanh âm Ninh Tuy bên ngoài, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tuyệt vọng.

Nào ngờ, nam nhân trước mặt lại chẳng hề lo lắng, thậm chí còn cúi người xuống, ánh mắt sâu tối gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sau đó thấp giọng hỏi:

“Vừa rồi ta biểu hiện thế nào, ngươi có thích không?”

Vẻ mặt nàng đầy hoảng loạn, ứng phó qua loa: “Đại ca ca động tác thành thạo, biểu hiện đương nhiên là rất tốt.”

Dứt lời, Hoa Thanh Nguyệt bắt đầu luống cuống mặc lại áo ngoài.
Nào ngờ nam nhân đối diện chẳng có ý định buông tha, lần nữa lại lột sạch từng lớp y phục mà nàng vất vả mặc vào, lạnh giọng chất vấn: “Ngươi nói cái đó gọi là thành thạo?”

Bên ngoài tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng sốt ruột không thôi, liền gấp gáp thúc giục:

“Đại ca ca, giờ phút này cũng đừng so đo mấy chuyện vặt không đáng kể, ngươi mau mặc quần áo vào đi!”

Lục Diễm đứng dậy, đứng trước giường, từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói:

“Với nam nhân mà nói, chuyện đó không phải chuyện vặt không đáng kể.”

Thấy hắn chẳng thèm để tâm việc có người sắp xông vào, Hoa Thanh Nguyệt gần như phát cuồng.

Một lát sau, hắn lại hỏi tiếp: “Ngươi còn chưa trả lời ta.”

Hoa Thanh Nguyệt tim đập loạn nhịp, chẳng còn dư hơi để trả lời mấy câu trêu ghẹo.

Lục Diễm mím môi, bất ngờ chế trụ sau gáy nàng: “Nếu ngươi không nói, tin hay không ta lập tức lại muốn ngươi một lần? Nếu bị phát hiện, vừa hay nạp ngươi làm thiếp.”

Hoa Thanh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, nàng sớm biết nam nhân này điên rồ, không ngờ lại điên đến mức ấy.

“A Diễm? Ngươi ở trong sao?” Bên ngoài, giọng Ninh Tuy cao lên vài phần.

Phi Thập vừa bị kéo ra khỏi cửa lại tiến lên ngăn trước mặt Ninh Tuy quận chúa.

“Quận chúa, chủ tử đã bốn năm ngày không ngủ vì xử lý vụ án sổ sách của Lưu Như. Giờ e là đã thiếp đi rồi. Nếu không, quận chúa có thể đến vào lúc khác?”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong viện đồng loạt nhíu mày, mí mắt khẽ giật.

Đặc biệt là Phi Cửu, vội vàng quay sang người áp giải: “Ta không quen biết hắn, mau kéo ta đi, mười bản tử thôi, đừng thêm nữa!”

Lúc này giọng Phi Thập lại truyền ra từ trong viện: “Thuộc hạ nguyện lãnh thêm năm mươi bản tử, nhưng hôm nay nếu không có lệnh chủ tử, bất kỳ ai cũng không thể bước vào nửa bước!”

“Ngươi… Lục Diễm, ngươi lăn ra đây cho ta! Ngươi nuôi đám điêu nô gì thế, đến cả ta mà cũng dám ngăn cản!”

Phi Thập quỳ dưới đất, đầu cúi thấp đến mức không thấy rõ mặt, nhưng thân mình nơi cửa vẫn vững như bàn thạch, chẳng nhúc nhích chút nào.

Hoa Thanh Nguyệt nghe tiếng cãi vã bên ngoài, gần như phát điên, chỉ đành liều mạng gật đầu lia lịa, ghé sát bên tai Lục Diễm, vội vàng nói: “Thích, ta thích!”

Thấy trong mắt nàng đầy kinh hoảng, giữa chân mày Lục Diễm lộ ra chút ý trêu chọc, sau đó giơ tay kéo chăn phủ kín người nàng:
“Vừa rồi mệt rồi, ngủ thêm một lát đi. Tối nay đừng về.”

Dứt lời, hắn khẽ phất tay, rèm châu theo tiếng rơi xuống.

Nam nhân thuần thục mặc y phục chỉnh tề, bước nhanh ra ngoài.

“Mẫu thân.” Lục Diễm mở cửa, quận chúa Ninh Tuy thu tay lại.

Lục Diễm hành lễ: “Mẫu thân, khi ta vào phòng đã dặn không ai được làm phiền. Bọn họ cũng chỉ là làm theo lời ta, mẫu thân đừng tức giận mà hại đến thân thể.”

Hắn khẽ phất tay, Phi Thập lĩnh mệnh lui ra.

Ninh Tuy quét mắt nhìn quanh phòng một vòng, sau mới quay sang ma ma bên cạnh, bà ma ma kia cũng chỉ lắc đầu.

Lục Diễm bước vài bước ra sân: “Mẫu thân, người đang tìm gì sao?”

Ninh Tuy thu tầm mắt lại, sắc mặt bình thản: “Không có gì. Thấy ngươi lâu vậy không lên tiếng cũng không ra ngoài, ta còn tưởng ngươi trong phòng giấu... người đẹp.”

Bà thở dài. Bà quá hiểu tính nết nhi tử mình. Nếu trong phòng thực có nữ nhân, bà còn dễ nói chuyện. Nhưng nếu là... nam nhân, bà quả thực không biết phải nói gì nữa.

Lần trước bà cố tìm nữ tử môn đăng hộ đối cho hắn, ai ngờ hôm sau đã thấy người ta bị hắn đánh cho thảm hại ngoài phố. Ý định vừa lắng xuống lại nổi lên.

Lục Diễm dường như không thấy được biểu cảm "hận sắt không thành thép" trên mặt mẫu thân, hoặc cũng có thể là giả vờ không thấy. Hắn thản nhiên nói:

“Mẫu thân lo lắng nhiều rồi. Mấy ngày qua ta ở Điện Tiền Tư bận chính vụ, chưa từng chợp mắt, vừa rồi mới vào trong chợp mắt một lát. Mẫu thân tìm ta có việc gì chăng?”

Ninh Tuy khựng lại, chợt nhớ tới mục đích chính hôm nay đến đây.

“Diễm nhi, hôm nay ta vào cung, Thái hậu có nhắc tới việc hôn sự của con. Ý người là muốn ban hôn cho con và Quận chúa Như Thư của Định Vương phủ.”

“Ban hôn?” Lục Diễm nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bọn họ thật đúng là một khắc cũng không chịu yên.”

Ninh Tuy sợ đến tái mặt, lập tức nhìn quanh, thấy trong viện đều là người thân tín mới yên tâm.

“Diễm nhi, Thái hậu cũng là vì muốn tốt cho con. Mẫu thân thuở nhỏ từng được bà ta nuôi dưỡng một thời gian, bà thấy ta cả ngày lo chuyện hôn sự của con nên mới nhắc tới. Con chớ nên nói lời bất kính với trưởng bối.”

Kỳ thực việc này Ninh Tuy cũng chẳng lấy gì làm vui. Kinh đô ai chẳng biết Như Thư quận chúa kiêu ngạo ương ngạnh. Nam tử trong kinh, dựa theo gia thế, địa vị, học thức mà được người đời gọi là 'Kinh đô thất tử'.

Như Thư không cam chịu thua kém, cũng muốn bắt chước, dựa theo dung mạo, tài học của nữ tử mà lập ra một bảng xếp hạng 'Kinh đô hồng tụ', khiến thiên hạ không ít người chê cười.

Hơn nữa lần trước ở An Ninh Hầu phủ xảy ra chuyện, Ninh Tuy vốn đã chẳng ưa gì các nàng, giờ lại thành con dâu tương lai?

Nhưng một khi Thái hậu đã đem việc này ra ngoài nói, hiển nhiên là đã cùng Thánh Thượng bàn bạc xong xuôi.

Ninh Tuy gật đầu: “Tuy Thái hậu chưa chính thức ban chỉ, nhưng ta xem ra bà ấy đã cùng Thánh Thượng đạt thành ý kiến chung. Chuyện này, con tính sao?” 

Bình Luận (0)
Comment