Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 92

Tuy rằng phần lớn thời gian trong ngày bà đều ở trong Phật đường tĩnh tu, song danh tiếng của Hoàn gia lang quân nàng vẫn từng nghe qua. Mấy ngày trước nhàn rỗi, bà còn cố ý hỏi Hành ca nhi không ít về hắn. Mỗi khi Hành ca nhi nhắc đến Hoàn Khiêm Chu đều là lời tốt đẹp, khen không dứt miệng, khiến bà càng thêm kiên định tâm ý trong lòng.

Lục lão phu nhân chăm chú nhìn Hoàn Khiêm Chu, càng nhìn càng hài lòng.

Quân tử đoan chính, tuấn tú nho nhã.

Phụ thân hắn là người đọc sách hiểu đạo lý, mẫu thân mất sớm, trong nhà chỉ có hai cha con, gia thế đơn giản, nếu gả Thanh Nguyệt qua, cũng chẳng lo cảnh mẹ chồng nàng dâu bất hòa. Lang quân tuổi còn trẻ đã vào Hàn Lâm Viện, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Nếu hắn cũng có lòng với Hoa nha đầu, hai nhà nếu có thể kết thân, bà cũng coi như đã cho Hoa gia một công đạo.

Hoàn Khiêm Chu thoáng sửng sốt, dường như không ngờ Lục lão phu nhân lại nói thẳng ra những lời ấy.

Tâm tư bị vạch trần, hắn có chút ngượng ngùng, song chỉ trong chớp mắt liền lấy lại bình tĩnh. Khi ý thức được, hình ảnh Hoa Thanh Nguyệt cười nhẹ gọi mình một tiếng “Hoàn công tử” lập tức hiện lên trong đầu, khiến ngực hắn chấn động không thôi.

Song vẻ thất thần kia lại bị Lục lão phu nhân nhìn thành một tầng nghĩa khác.

Bà mím môi, vội vàng giải thích:

“Nhà Hoa nha đầu tuy xảy ra biến cố, nhưng đứa nhỏ này tri thư đạt lý, dịu dàng hiền thục, nhân phẩm không chê vào đâu được. Hơn nữa, ta sớm coi nàng như người trong nhà, tương lai những gì Tri Ngữ có, nàng cũng sẽ không thiếu. Hai nhà Hoàn – Lục vốn là thế gia cùng hàng, gặp chuyện lại có thể tương trợ…”

Chờ bà dứt lời, Hoàn Khiêm Chu lập tức khom người hành lễ, thần sắc nghiêm trang, vội vàng đáp:

“Lục lão phu nhân hiểu lầm rồi, Hoa cô nương đích thực rất tốt, Hoàn mỗ chỉ là nhất thời không tìm được lời nào xứng đáng ca tụng nàng, tuyệt không có ý xem nhẹ, xin lão phu nhân minh giám.”

Lục lão phu nhân nhìn hắn vội vàng phân trần, không giống như giả vờ, liền liếc mắt ra hiệu cho Hạ ma ma đứng cạnh, sau đó mở lời:

“Ta đã hỏi thăm rồi, ngươi hiện chưa có hôn ước. Hoa nha đầu mệnh khổ, thân nhân đều không còn, ngàn dặm nương tựa người khác, cũng chỉ mong tìm được một nơi yên ổn làm chỗ dựa suốt đời. Vừa hay mấy ngày nay ta cũng đang giúp nàng tìm nơi gửi gắm. Nếu ngươi có lòng, hãy trở về tìm bà mối tới cửa cầu thân, được chăng?”

Đối diện lời đề nghị thẳng thắn ấy, Hoàn Khiêm Chu gần như không cần suy nghĩ, liền nghiêm sắc đáp lời:

“Hồi bẩm Lục lão phu nhân, Hoàn mỗ tuy chỉ gặp Hoa cô nương vài lần, nhưng thật lòng ái mộ nàng. Song chuyện hôn sự là việc hệ trọng, ta muốn được hỏi ý nàng trước. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ lập tức thưa lại với phụ thân, thỉnh người đến cửa cầu hôn.”

Lục lão phu nhân thần sắc trịnh trọng, trong lòng biết rõ Hoàn Khiêm Chu là nhân tài hiếm có, kinh đô bao người dòm ngó, chuyện này càng nhanh càng tốt, bằng không sinh biến.

“Được, được, được! Ngươi về cứ lo chuẩn bị trước, nếu còn nghi hoặc gì, ta sẽ đích thân hỏi rõ. Chậm nhất là trong hai ngày tới, sẽ cho ngươi câu trả lời.”

Hoàn Khiêm Chu lại lần nữa hành lễ, trầm giọng nói:

“Đa tạ Lục lão phu nhân thành toàn, Khiêm Chu nhất định không phụ kỳ vọng của người.”

Lục lão phu nhân cười đến không khép miệng, lần trước hai người ở chung, bà đã nhìn ra tâm tư ấy. Trong kinh thành này, tìm không ra ai thích hợp hơn Hoàn Khiêm Chu. Hoa nha đầu nhất định sẽ đồng ý. Trong lòng bà đã có thể tưởng tượng ra cảnh đôi trẻ thành thân, con cháu đầy đàn, hạnh phúc sum vầy.

Chỉ là ý cười còn chưa kịp tắt, Lục Tri Ngữ đã vội vã chạy vào, cúi người nói nhỏ bên tai:

“Tổ mẫu, không hay rồi, nghe nói đại ca muốn nạp Hoa muội làm thiếp.”

Dứt lời, nàng nhìn thoáng qua Hoàn Khiêm Chu đang kinh hãi:
“Người hiện đã vào Cần Vụ Viện, tổ mẫu mau đi xem đi.”

Lục lão phu nhân sắc mặt tái xanh, toàn thân run rẩy, Hạ ma ma vội vàng đỡ lấy:

“Lão phu nhân!”

“Đi! Đi xem!” Bà chẳng kịp nhìn sắc mặt Hoàn Khiêm Chu, run rẩy bước nhanh ra ngoài dưới sự dìu đỡ của Hạ ma ma.

Lục Tri Ngữ liếc nhìn Hoàn Khiêm Chu, lễ phép nói:

“Hoàn lang quân, thất lễ rồi. Lục gia chúng ta có chuyện cần xử lý, xin thứ không thể tiễn.”

Hoàn Khiêm Chu nhíu mày:

“Hôm nay Thánh Thượng đã hạ chỉ, chẳng phải là ban hôn cho Điện Soái cùng Như Thư quận chúa sao? Hoa cô nương nàng...”

Lục Tri Ngữ đáp lễ: “Hoàn lang quân, ta cũng chỉ vừa mới nghe bọn nha hoàn nói, chuyện cụ thể còn chưa rõ. Nhưng chỉ cần là việc đại ca muốn làm, chưa từng có ai ngăn được.”

Cùng lúc ấy, tại Cần Vụ Viện.

Phi Thập đứng ngoài cửa, thần sắc ngưng trọng:

“Chủ tử, Lục lão phu nhân và Ninh Tuy quận chúa đều đang ở cửa Cần Vụ Viện, nói muốn ngài qua đó một chuyến.”

Trên giường, Hoa Thanh Nguyệt cuộn mình, mặt xám như tro tàn. Nghe ba chữ “lão phu nhân”, thần sắc nhợt nhạt khẽ giật giật.

“Bọn họ đến nhanh như vậy?” Lục Diễm nhìn nàng, thấp giọng nói:
“Ngươi đoán xem tổ mẫu đến là vì chuyện gì?”

Hoa Thanh Nguyệt nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của hắn.

Nhưng hắn lại cố tình muốn nàng nhìn hắn.

Vừa định đưa tay ra, nàng liền mở mắt, trừng hắn oán hận, không còn chút nào ngoan ngoãn như thường. Khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai:

“Ngươi vẫn nên nghĩ cách ứng phó trưởng bối trong nhà đi. Tổ mẫu thân thể không tốt, nếu bị ngươi chọc tức đến phát bệnh, bất hiếu với bậc trưởng thượng, chỉ sợ Lục đại nhân cũng sẽ phải vội vàng đến xem.”

Lục Diễm không giận, trái lại bật cười, cúi người nhìn nàng bằng ánh mắt đầy khoái ý:

“Ngươi ngoan ngoãn một chút, đêm nay chúng ta động phòng hoa chúc. Còn việc tổ mẫu tới vì chuyện gì, chờ ta biết rồi sẽ về nói cho ngươi nghe.”

Dứt lời, khóe môi hắn nhếch cao, phân phó ra ngoài:

“Phi Thất, bảo người hầu hạ nàng tắm gội thay y phục, sính lễ đón dâu đều phải chuẩn bị đầy đủ.”

Nói xong, hắn mới cất bước rời khỏi.

Phi Thập dè dặt theo sau, thấp giọng bẩm:

“Thuộc hạ thấy lão phu nhân và Ninh Tuy quận chúa sắc mặt khó coi, sợ rằng là vì chuyện của Hoa cô nương mà tới.”

Lục Diễm trầm mặc hồi lâu, rồi phân phó:

“Bảo Chương Tự vào phủ một chuyến.”

Tại chính phòng.

Lục lão phu nhân ngồi trên thượng vị, thấy Lục Diễm vào phòng, phải hít sâu mấy hơi mới trấn áp được cơn giận đang dâng.

Hạ ma ma lập tức đứng dậy đóng cửa, sai người trong viện lui hết ra ngoài.

Giờ phút này, trong phòng chỉ còn ba người.

Ninh Tuy vừa vỗ lưng lão phu nhân thuận khí, vừa giận dữ nói:
“Xem con chọc tổ mẫu thành ra thế nào rồi! Còn không mau quỳ xuống!”

Lục Diễm không nói lời nào, liền vén áo quỳ xuống.

Lưng hắn thẳng tắp như tùng, cả người toát ra khí chất ngạo nghễ, chẳng có chút gì là tỏ vẻ ăn năn.

Hắn ngẩng đầu, bình thản nói:

“Tổ mẫu, mẫu thân, nếu hôm nay hai người đến vì chuyện thiếp thất trong phòng ta, thì khỏi cần khuyên nhủ nữa. Ta và nàng đã có phu thê chi thực, nếu không cho nàng danh phận, thật khó mà ăn nói.”

Một câu nói, như sóng cuộn ngập lòng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

Ninh Tuy còn chưa kịp phát tác, đã thấy Lục lão phu nhân giận dữ xông tới, giơ tay lên quát lớn:

“Ngươi vừa nói cái gì?”

Lục Diễm vẫn bình tĩnh, trầm giọng:

“Tổ mẫu, xin người đừng giận, nếu bị tức đến phát bệnh thì không đáng. Ta nói: ta và nàng đã có phu thê chi thực, nếu không cho nàng danh phận, ta không chỉ khó ăn nói, mà còn thẹn với ân tình năm xưa của Hoa gia đã cứu giúp ta.” 

Bình Luận (0)
Comment