Hoa Thanh Nguyệt khẽ động dung nhan, ngẩng đầu đối diện đôi mắt sâu thẳm của hắn, giọng trong trẻo đáp: “Đương nhiên là thật.”
Lục Diễm ôm nàng sát vào lòng hơn, bàn tay rộng lớn xoa nhẹ phần lưng nàng: “Gần đây đừng tùy tiện ra ngoài, tránh rước lấy chuyện không vui.”
Nàng hiểu ý hắn, chỉ nghe bên tai tiếng tim đập càng lúc càng gấp, khẽ “ừ” một tiếng.
Hôm qua nàng đã mất hết mặt mũi trước mặt bao người, nàng vốn cũng không có tâm tư ra ngoài.
Chỉ là trong lòng vẫn canh cánh lo cho Thanh Dương.
Lục Diễm cúi người, đôi mắt đen tuyền vừa vặn nhìn thấy vầng mày đang nhíu chặt của nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng.
“Hôm nay ta đã hỏi Chương Tự, hắn nói Thanh Dương rất phối hợp, thuốc cũng uống hết, còn bảo đêm qua không còn ho, ngực cũng không còn đau nữa...”
Nghe vậy, mắt Hoa Thanh Nguyệt lập tức sáng lên, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng lên người hắn.
“Thật sao?”
Lục Diễm gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày nay lại lộ ra đôi phần dịu dàng hiếm có.
Mày nàng cuối cùng cũng giãn ra, nhưng rồi lại lập tức lo lắng.
“Hôm nay ta không đi, cũng không biết nó có hỏi đến ta không.”
“Chương Tự nói có hỏi, nhưng hắn bảo ngươi bị cảm phong hàn, sợ lây bệnh cho thằng bé nên mấy ngày nay không thể tới biệt viện.”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ rũ mi mắt, không nói gì thêm.
Thấy nàng im lặng không đáp, trong lòng Lục Diễm khẽ mềm xuống, vòng tay ôm chặt nàng hơn.
“Chờ thêm mấy ngày nữa, nếu ngươi muốn đi, ta sẽ đi cùng.”
Hoa Thanh Nguyệt nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, chậm rãi nói: “Được.”
Những ngày sau đó, Hoa Thanh Nguyệt đối với hắn càng thêm săn sóc. Hắn cần gì nàng liền phối hợp, bất kể là ở thư phòng cùng hắn mài mực, hay đích thân làm món điểm tâm hắn ưa thích, đều không chút chểnh mảng.
Ban ngày, ngoài thời gian lên triều xử lý chính vụ ba canh giờ, thời gian còn lại hắn đều ở cạnh nàng.
Trong mắt bọn nô bộc Cần Vụ viện, nàng dường như đã thật sự trở thành một vị di nương cố định trong hậu viện của Lục Diễm.
Chỉ có chính Hoa Thanh Nguyệt biết rõ, nàng chẳng qua là vật tiêu khiển giải sầu cho Lục Diễm. Tâm trạng hắn tốt, hết thảy đều dễ nói; tâm tình không tốt, thì nàng bị hắn giày vò thê thảm trên giường.
Hôm nay, Tần Hoài phe phẩy cây quạt bước vào từ bên ngoài.
Hoa Thanh Nguyệt vừa đưa chè hạt sen tuyết nhĩ cho Lục Diễm xong, đi ra đúng lúc chạm mặt hắn.
“Tần công tử.” Nàng nhẹ giọng chào.
Tần Hoài gật đầu: “Hoa cô nương, gần đây có khỏe không?”
Hắn ta không giống kẻ khác gọi nàng là Hoa di nương, khiến Hoa Thanh Nguyệt trong lòng cảm kích, gật đầu đáp: “Đa tạ Tần công tử quan tâm, ta vẫn ổn.”
Tần Hoài đến tìm Lục Diễm có việc, vốn không định nói nhiều với nàng, đang chuẩn bị cáo từ thì bất chợt thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng, ánh mắt khẽ lóe sáng.
“Tử Nghiên ở thư phòng, Tần công tử xin cứ tự nhiên.”
Dứt lời, nàng xoay người bước vào trong.
Không lâu sau, Tần Hoài tiến vào thư phòng, vừa thấy bát chè tuyết nhĩ hạt sen trên án thư thì không khỏi nuốt nước bọt: “Đúng lúc lắm, thời tiết bên ngoài nóng như thiêu, tới đây vừa mát mẻ lại có chè ngọt uống...”
Hắn ta vừa nói vừa tiến lại gần.
Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm được vào bát, đã bị người nào đó giành lấy.
“Bát này ta uống rồi.” Lục Diễm thản nhiên nói.
“Ta cũng đâu chê.” Tần Hoài nói xong liền định giành lại.
Lục Diễm lập tức uống cạn bát chè, rồi phân phó Phi Thập: “Đi nhà bếp, mang cho Tần công tử một bát chè nữa.”
“Lục Diễm, ngươi làm người cũng thật quá đáng! Không thấy trán ta cháy cả lên rồi sao? Ta làm việc cho ngươi đến cái bát chè cũng không được uống hả?”
Hắn ta học theo khẩu khí các cô nương, vẻ mặt ấm ức, còn giả vờ lau nước mắt.
Lục Diễm hờ hững liếc mắt: “Muốn làm nữ nhân? Có cần ta giúp một tay không?”
Tần Hoài vội vàng che lấy hạ thân: “Không cần không cần! Nhà ta ba đời độc đinh, còn trông ta khai chi tán diệp, đừng có đánh chủ ý lên mệnh căn của ta!”
Nói rồi hắn ta trèo lên ngồi trên án thư: “Này, ta nói thật, ngươi tính vì nàng mà trở mặt với mấy người kia thì đừng trách ta không nhắc nhở, phụ thân ngươi đang trên đường hồi kinh đấy.”
Lục Diễm vẫn cắm cúi viết, mặt không đổi sắc: “Ngươi không có việc gì thì đi cho khuất mắt.”
Tần Hoài vẻ mặt khổ sở: “Tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi dọn dẹp mấy tấu chương buộc tội, ngươi lại đối xử với ân nhân như thế sao?”
Lục Diễm liếc mắt: “Ngươi dẹp?”
Nhắc tới đây, Tần Hoài liền thấy đau đầu. Càng nghĩ càng tức.
“Ngươi nói xem, nạp thiếp thì nạp thiếp, sao cứ phải đợi đúng ngày Hoàng thượng hạ thánh chỉ mới nạp? Cú vả này giáng vào mặt Định Vương thật sự quá đau! Đám quan lại đó ngày nào cũng nghĩ trò đổ tội, nào là đức hạnh không tương xứng, bất kính trưởng bối, coi rẻ thánh ý... đủ kiểu hết!”
“Ngươi có vẻ thất vọng?” Lục Diễm liếc mắt, “Chút chuyện này còn không lo nổi, còn đòi học võ với ta?”
Tần Hoài không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại tự nhận việc, chỉ vì muốn Lục Diễm dạy võ.
“Ta mặc kệ, ta giúp ngươi dọn dẹp xong, ngươi nhất định phải dạy ta!”
Lục Diễm lười phản ứng, lạnh nhạt ném lại một câu: “Đợi ngươi giải quyết xong rồi hãy nói tiếp.”
Tần Hoài càng thêm đau đầu, không nhịn được tiếp tục lải nhải:
“Ngươi tưởng dễ ăn vậy sao? Vừa nãy ta thấy vị tiểu thiếp nhà ngươi, cổ tay đeo vòng ngọc khảm đá quý, y hệt đá trên tín vật của Phi Vũ quân! Ngươi ưu ái ra mặt như vậy, ta làm huynh đệ cũng khó xử lắm đó!”
Hắn ta thật ra chỉ muốn nói — dù sao hắn cũng là một trong số tướng lãnh nắm mấy chục vạn binh mã, cũng nên giữ lại chút ít thanh danh cho mình chứ!
Hắn ta cứ thao thao bất tuyệt, Lục Diễm vẫn ung dung viết tấu chương, bút không ngừng chạy.
Đợi đến khi Tần Hoài mỏi miệng, chống tay nằm nhoài bên bàn: “Kỳ thật ta không phải đến oán trách, chủ yếu là cha ta chịu không nổi. Tuổi ông đã quá nửa trăm, ngươi tưởng ta thay mặt đến xin lỗi dễ lắm à?”
Lục Diễm viết xong một quyển tấu, lại cầm một quyển khác yên lặng xem.
Tần Hoài cũng không trông mong hắn đáp lại, chỉ lải nhải thêm vài câu, dù sao nói nhiều chút cũng có thể vào được vài câu.
Cuối cùng, hắn ta chồm người ngồi đối diện Lục Diễm, hỏi:
“Ngươi đối với Hoa cô nương... thật lòng sao?”
Hỏi xong liền thấy không ổn, lắc đầu hỏi lại:
“Cô nương nhà người ta đối với ngươi, là thật lòng chứ?”
Hôm đó ban thánh chỉ, hắn ta cũng có mặt. Cô nương kia còn khóc, rõ ràng là có tình cảm thật.
Lục Diễm khép sách lại, đáy mắt ánh lên vẻ ngưng trọng, hồi lâu mới chậm rãi đáp:
“Nàng đã đặt bút ký vào giấy nạp thiếp, không còn đường lui, đời này chỉ có thể là nữ nhân của ta.”
Tần Hoài bất đắc dĩ ôm trán: “Không phải chứ huynh đệ! Tưởng đâu nạp thiếp là ngươi cũng bắt đầu thông suốt, ai ngờ lại còn chơi cái bộ thẩm vấn phạm nhân này? Ngươi nghĩ ký tên kia là giấy nhận tội sao?”
“Có gì khác biệt?”
Tần Hoài: “.........”
Trong đầu hắn ta toàn dấu chấm hỏi. Nghĩ nghĩ một lúc, quyết định vẫn nên trước cứu vớt một chút tên đầu gỗ không biết lãng mạn này.
“Nếu ngươi chịu khiêm tốn thỉnh giáo, ta cũng không ngại truyền cho ngươi vài chiêu...”