(Góc nhìn của bà Khương)
Tôi chưa từng nghĩ rằng, đứa con gái yếu ớt mắc bệnh tim bẩm sinh, được tôi nâng niu bảo vệ suốt bao năm… lại không phải con ruột của mình.
Con gái ruột của tôi — đã bị người khác cố tình tráo đổi ngay từ lúc mới sinh ra.
Nhưng trẻ con thì vô tội.
Tôi đã dành trọn mười bảy năm yêu thương cho Nhược Dao, tình cảm ấy không dễ gì buông bỏ.
Cô bé ấy… rời khỏi nhà họ Khương rồi, với thể trạng như vậy, e là cũng chẳng còn được bao lâu.
Vì thế, cả nhà chúng tôi quyết định giữ Nhược Dao lại.
Còn với đứa con gái ruột vừa trở về — tôi thật sự muốn thương nó, nhưng… nó quá xa lạ.
Tôi chỉ cố bù đắp cho con về mặt vật chất.
Nhưng con bé lớn lên bên ngoài quá lâu, đã nhuốm phải quá nhiều thói xấu: nói dối, trộm cắp, đố kỵ.
Tôi quyết định dạy cho nó một bài học — nên đã cắt tiền sinh hoạt của nó.
Ban đầu, tôi chỉ định cắt trong ba tháng.
Nhưng không hiểu sao… tôi lại quên mất.
Lúc Tế Đường bỏ nhà ra đi, ban đầu tôi không để tâm.
Nửa tháng sau, tôi bàn với chồng: nếu con bé chịu nhận sai, thì cho quay về.
Nhưng số điện thoại của nó không liên lạc được nữa.
Tôi tưởng nó còn đang giận dỗi.
Rồi một tháng nữa trôi qua, vẫn không có tin tức gì — tôi bắt đầu thấy lo.
Nhược Dao nói, có lẽ Tế Đường vẫn còn tức giận.
Ba tháng sau, chúng tôi cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Chúng tôi đi tìm tất cả những nơi con bé có thể đến, liên lạc với tất cả những người có thể liên quan — vẫn không tìm được.
Đứa con ruột mà chúng tôi vất vả tìm lại được… giờ lại mất tích.
Tôi từng định báo cảnh sát, nhưng việc này ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình, nên lại nhẫn nhịn.
Về sau, dần dần… không có tin tức lại trở thành một kiểu yên tâm.
Tôi từng nghĩ, Tế Đường trở về đã khiến gia đình này trở nên hỗn loạn.
Nhưng… hình như khi con bé rời đi rồi, mọi chuyện rối ren còn nhiều hơn.
Hôn sự của Kỳ Hoài sắp đến, tôi đành gác lại chuyện này.
Mà sự trì hoãn đó… kéo dài đến tận hai năm sau.
Khi câu chuyện Tế Đường “ăn cắp” bản thiết kế của Nhược Dao bất ngờ bị lật ngược.
Kỳ Hoài bắt đầu nghi ngờ, nó hỏi han Nhược Dao rất nhiều.
Nhược Dao không thể chối cãi.
Và cuối cùng, chúng tôi cũng xác nhận — năm xưa, quả thật đã trách nhầm Tế Đường.
Nhưng ngay sau đó, thân thế thật sự của Nhược Dao và Tế Đường bị tung lên mạng.
Gia đình nhà họ Triệu làm ầm ĩ, đòi hủy hôn.
Nhược Dao lên cơn đau tim, phải nhập viện.
Còn đứa con gái ruột mà trước kia chúng tôi từng không coi trọng,
Lại một thân một mình ngoài kia, tự mình gây dựng sự nghiệp.
Lúc gặp lại, tôi nhìn ra được — nó đã khác xưa.
Nó đã kết hôn.
Người mà nó chọn, nó chưa từng đưa về cho tôi và ba nó xem mắt.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ ràng —
Nó đã hoàn toàn rời khỏi gia đình này.
Về sau, tôi nghe thấy con bé ngoan ngoãn gọi người khác là “ba” và “mẹ.”
Mà nó đã bao lâu rồi… không còn gọi tôi là “mẹ” nữa.
Lần đầu tiên, tôi thật sự cảm nhận được —
Ở một mức độ nào đó, tôi đã mất đi đứa con gái ruột của mình.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ… [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/ngoai-truyen-goc-nhin-cua-ba-khuong-ky-hoai-ly-tu.html.]
Cảm giác hạnh phúc đến phát khóc khi năm xưa tìm lại được nó.
Giờ đây, tôi thực sự thấy hối hận.
Nhưng… tôi chẳng thể làm gì.
Mọi chuyện… không thể quay lại được nữa rồi.
(Góc nhìn của Khương Kỳ Hoài)
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, với tư cách là con trai trưởng trong nhà, mình đã đối xử công bằng với các em.
Nhược Dao sức khỏe yếu, cả nhà đều vô thức dành cho em ấy sự quan tâm nhiều hơn.
Chuyện ấy… đã trở thành thói quen từ lâu rồi.
Tôi đã quên mất —
Tất cả những gì lẽ ra Tế Đường phải được nhận, con bé lại chẳng có gì cả.
Về sau, khi tôi cố đặt mình vào vị trí của con bé để suy nghĩ, tôi mới nhận ra:
Với tư cách là thiên kim tiểu thư của nhà họ Khương, là em gái ruột của tôi, con bé luôn là người bị trách mắng.
Tôi đã kết hôn, tình cảm với vợ cũng tốt.
Nhưng cô ấy thường xuyên giận tôi… vì Nhược Dao.
Sau khi biết được sự thật — rằng Nhược Dao không phải em gái ruột, và biết được rằng chúng tôi đã đuổi đứa con gái ruột cũng như em gái ruột của mình ra khỏi nhà vì người ngoài,
Cô ấy mắng cả nhà chúng tôi bị điên, suýt nữa thì ly hôn với tôi.
Nhưng sai lầm đã gây ra… thì không thể sửa được nữa.
Khương Tế Đường — hóa ra còn xuất sắc hơn tất cả những gì chúng tôi tưởng tượng.
Nhược Dao ở lại nhà điều dưỡng là tốt cho cả em ấy lẫn gia đình.
Còn có đợi được trái tim mới hay không…thì phải xem số phận của em ấy.
Gia đình này đã tan vỡ.
Có phần lỗi của Nhược Dao.
Và cũng có lỗi của chính chúng tôi.
Sau khi Tế Đường kết hôn, tôi biết con bé không còn lý do gì để quay lại nữa.
Người chồng kia — có thể cho nó những thứ mà chúng tôi không thể.
Uẩn Châu có lần bảo tôi:
“Năm đó khi đón con bé về, lẽ ra nên để Nhược Dao ra ngoài sống mới phải.”
Câu nói ấy, nghe không khác gì năm xưa nó từng nói:
“Giá như đừng đón con bé đó về…” Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng có lẽ, đó mới là điều đúng đắn.
Chúng tôi đã đảo lộn thật – giả.
Rồi cuối cùng lại mất cả hai.
Ba tôi sau đó có bàn với tôi, muốn để lại một phần cổ phần cho Tế Đường.
Tôi không có ý kiến.
Nhưng con bé từ chối.
Cũng đúng thôi.
Giờ đây, nó đâu cần gì từ chúng tôi nữa.
Ba vẫn quyết định viết tên nó vào di chúc.
Không rõ là để xoa dịu lương tâm, hay là vì điều gì khác.
(Góc nhìn của Lý Tự)
Lần đầu gặp Đường Đường, trong mắt cô ấy là cả một dải ngân hà vỡ vụn —
Vừa đẹp đẽ, vừa như thiếu đi một mảnh linh hồn.
Về sau, tôi ở bên cô ấy, cùng nhau tìm lại phần linh hồn đã thiếu ấy.
Để đến một ngày, trong mắt cô ấy sẽ là những vì sao lấp lánh, sáng rực như bầu trời đêm.
Cô ấy không biết rằng, bản thân mình chính là ngôi sao rực rỡ nhất.
Hết.