Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 29

Việt Chỉ Chân Quân muốn kết thành đạo lữ cùng với Lục Diễn, đạo lữ đại điển sẽ được tổ chức vào một tháng sau!

Trong nháy mắt tin tức này được lan truyền khắp toàn bộ Tu chân giới, hầu hết phản ứng đầu tiên của mọi người khi nghe được tin này đều là: Lục Diễn là ai?

Sau khi biết được Lục Diễn chỉ là một tên nhóc con mới đến Trúc Cơ kỳ, ở trong một tông phái nhỏ bé, tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

Chuyện này, chuyện này, chuyện này? Loại người như thế này, ngày thường muốn gặp được Việt Chỉ Chân Quân đã vô cùng khó, bây giờ lại có thể trở thành đạo lữ của Việt Chỉ Chân Quân?

Khoan đã, người này... Là nam?

Tuy các tu sĩ đều đã thoát ly khỏi phàm trần, không giống như người phàm phải sinh con nối dõi, nhưng quan hệ cùng giới như thế này... Thật sự rất hiếm gặp.

Mặc kệ hai người bọn họ muốn làm gì, chỉ cần người nào nhận được thiệp mời đều sẽ rất vui vẻ mà đi tham dự.

............

Lợi ích mà Triều Từ mang lại còn nhiều hơn so với Lục Diễn đã nghĩ.

Trong một năm, Lục Diễn có thể đột phá từ Luyện Khí kỳ tầng chín lên đến Trúc Cơ hậu kỳ, ngoại trừ thiên phú và liều mạng tu luyện, chỉ cần không luyện đến chết là được, còn có một nguyên nhân khác mà chỉ có hắn mới biết.

Phụ thân của hắn, Lục Thành Phong, trong lúc lâm chung đã đưa cho hắn một hạt châu.

Lục Thành Phong nói cho hắn biết hạt châu này chính là nguyên nhân mà tứ đại tông môn chèn ép Đạp Tinh Tông.

Chủ nhân ban đầu của hạt châu này là tông chủ đời thứ chín của Đạp Tinh Tông- Lục Tắc Dịch. Lúc trước, Lục Tắc Dịch là kỳ tài gây chấn động toàn Tu chân giới, chính một tay của y đã đưa Đạp Tinh Tông vươn đến thời kỳ đỉnh cao. Khi đó Đạp Tinh Tông là tông môn đứng đầu trong năm đại tông môn của Tu chân giới.

Lục Tắc Dịch đã tu luyện đến Độ Kiếp hậu kỳ, trở thành tu sĩ có khả năng đột phá Đại Thừa kỳ cao nhất, thậm chí là cả phi thăng, cũng là tu sĩ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay tu luyện đến Độ Kiếp kỳ.

Nhưng một ngày nọ, có người vu khống Đạp Tinh Tông đang tu luyện tà công, thậm chí đã giết mấy nghìn người chỉ để vu oan giá họa cho bọn họ, cuối cùng bốn tông môn kia đã hợp lực với nhau tấn công Đạp Tinh Tông.

Lục Tắc Dịch đã tự sáng tạo ra một bộ công pháp, bộ công pháp này có thể giúp cho y trong lúc tu luyện không gặp bất kỳ bình cảnh nào, chỉ mới một trăm năm mà đã đạt tới đỉnh phong của Độ Kiếp kỳ.

Con đường phi thăng trong giới tu chân đã bị gián đoạn quá lâu, ngay cả Đại Thừa kỳ cũng không một ai có thể đột phá được! Những đại năng đang bị mắc kẹt ở Độ Kiếp hậu kỳ, không có chút hy vọng nào để đột phá, chỉ có thể ngồi đó chờ chết, chuyện như thế này ai mà có thể chịu đựng được? Vì thế, bọn họ đã dàn dựng vở kịch này để ép buộc Lục Tắc Dịch giao ra công pháp.

Lục Tắc Dịch không đồng ý, cuối cùng vì đánh nhau đến sức cùng lực kiệt với nhiều vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ mà chết.

Lục Tắc Dịch chết, tứ đại tông phái cũng mất đi không ít tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nhưng bọn họ không vì như vậy mà dừng tay. Bọn họ lật tung Đạp Tinh Tông chỉ để tìm cho ra công pháp mà Lục Tắc Dịch đã lưu lại, thậm chí còn dùng thuật sưu hồn lên đời sau của Lục Tắc Dịch nhưng không thể tìm ra được gì.

Giống như Lục Tắc Dịch chưa từng để lại một bộ công pháp nào cả.

Đạp Tinh Tông bị xoá tên, tài nguyên và bảo vật đều bị bốn tông môn đó cướp sạch, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng. Nhưng bốn tông môn đó chưa bao giờ ngừng lại, cho dù Đạp Tinh Tông đã rút lui đến một tòa thành nhỏ, nhưng bọn họ vẫn muốn những tông phái phía dưới tiếp tục chèn ép Đạp Tinh Tông.

Bởi vì bọn họ cho rằng Lục Tắc Dịch chắc chắn phải để lại cái gì đó, bọn họ phải ép Đạp Tinh Tông đi vào ngõ cụt biết đâu có thể gặt hái được quả ngọt... Cho dù không gặt hái được gì đi nữa thì cũng có sao đâu? Dù sao cũng chỉ là thuận tay chèn ép, không gây ra tổn thất gì.

Nhưng quả thật, Lục Tắc Dịch đã để lại cho con trai nối dõi của y một hạt châu màu đen, còn dùng bí pháp để che đậy phần ký ức này, cho dù có dùng thuật sưu hồn cũng không tra ra được gì. Quả nhiên hạt châu này có ẩn chứa tuyệt kỹ công pháp của Lục Tắc Dịch, nhưng đã nhiều năm trôi qua, cho dù các thế hệ của Lục gia có nghiên cứu nó như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tìm ra bên trong có gì đặc biệt.

Sau khi Lục Thành Phong chết, Lục Diễn đã thử nghiên cứu hạt châu màu đen này, khi hắn đưa thần thức của mình tiến nhập vào bên trong, đột nhiên trong đầu của hắn liền hiện ra một bộ công pháp.

Đồng thời, toàn thân của hắn vô cùng đau nhức, giống như mỗi một tấc da, tấc thịt trên người đều đang bị thiêu cháy. Hắn cắn răng chịu đựng suốt một đêm, sang đến ngày thứ hai, hắn thử dùng thần thức để dò xét thì phát hiện ra thể chất đơn linh mạch ban đầu của mình lại biến thành đồ bỏ!

Trong cơ thể con người có vô số gân mạch, nếu người nào có thiên phú tu hành thì một vài gân mạch sẽ biến thành "linh mạch", linh mạch có thể hấp thu linh khí bên ngoài để giúp bản thân tu luyện, đây chính là cơ sở của tu hành. Trong đó, càng ít linh mạch thì càng tốt, nếu có quá nhiều linh mạch thì sẽ cần nhiều linh khí và linh khí cũng dễ bị tiêu tán. Lúc trước thiên phú của Lục Diễn là đơn linh mạch, đây chính là thiên phú tốt nhất, ở thành Hạ Vũ chỉ có một mình hắn là có đơn linh mạch này.

Nhưng sau khi sử dụng hạt châu này, toàn bộ gân mạch trên người của hắn đều biến thành linh mạch.

Tình huống như thế này không có gì kỳ lạ, trong Tu chân giới cứ vài trăm năm lại xuất hiện một lần, bọn họ gọi loại linh mạch này là phế linh mạch... ngay cả Luyện Khí kỳ cũng không thể tiến vào! Bởi vì thân thể đó hấp thu linh khí rất nhanh, nhưng lại không có cách nào khóa được linh khí, hấp thu càng nhanh thì tiêu tán càng nhiều.

Sau khi Lục Diễn biết bản thân mình trở thành như vậy, sắc mặt của hắn tái mét. Nhưng hắn phát hiện ra tu vi của mình vẫn đang ở Luyện Khí kỳ tầng chín, linh khí hầu như không bị tiêu tán đi chút nào.

Hắn thử tu luyện lại lần nữa, sau khi hấp thu linh khí xong phát hiện linh khí chẳng những không bị tiêu tán đi, ngược lại tốc độ hấp thu nhanh gấp trăm lần so với lúc trước! Toàn bộ linh khí trong phòng đều bị hắn hấp thu sạch sẽ.

Nhưng Lục Diễn còn chưa kịp vui mừng thì hắn lại phát hiện ra một sự thật vô cùng tàn khốc, đan điền của hắn đã bị mở rộng ra vô số lần, nếu ví đan điền ban đầu giống như một ly nước nhỏ thì bây giờ đã trở thành một đại dương mênh mông. Trước khi đột phá Kim Đan kỳ, tu sĩ phải lấp đầy linh khí vào bên trong đan điền của mình, sau đó liên tục nén xuống, mỗi lần nén xuống là một lần biến hóa, như vậy mới có thể tiến giai, cho đến khi ngưng tụ thành Kim Đan.

Hiện tại... lấp đầy đan điền bằng cách nào?

Cho dù tốc độ có thể theo kịp nhưng lấy đâu ra nhiều linh khí như vậy để cho hắn hấp thu, huống chi hắn mới đang ở Luyện Khí kỳ, sau mỗi một lần tiến giai thì đan điền lại càng mở rộng, Lục Diễn không thể nào tưởng tượng ra được lúc đó sẽ như thế nào.

Nhưng sự tình đã đi đến nước này cũng không còn cách nào khác, Lục Diễn đành miễn cưỡng tiếp nhận, sau đó hắn vác kiếm đi khắp nơi tìm kiếm tài nguyên, hắn hiểu rõ tông môn của mình không thể nào nuôi nổi hắn. Hắn chỉ có thể đâm đầu vào những nơi nguy hiểm, đánh nhau với yêu quái Kim Đan kỳ để tranh giành thiên tài địa bảo, còn ở biên giới hơn ba tháng để chém giết ma tu.

Có lẽ vận khí của hắn tốt, một năm qua gặp được rất nhiều kỳ ngộ, còn nhiều lần thoát hiểm trong gang tấc. Số tài nguyên thu được có thể giúp người khác đột phá đến Kim Đan kỳ, nhưng đối với hắn chỉ mới được đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Hắn cũng phát hiện ra thể chất này còn có một chỗ tốt, đó là hắn không hề gặp phải bình cảnh nào trong lúc tu luyện, chỉ cần hấp thu đủ linh khí là có thể thăng cấp.

Nhưng hắn lại không có cách nào để đột phá từ Trúc Cơ hậu kỳ lên Kim Đan kỳ, bởi vì việc này cần quá nhiều tài nguyên!

Mà sau khi hắn đồng ý trở thành đạo lữ của Triều Từ, những viên linh thạch cực phẩm đều giống như viên đá, còn đan dược thì giống như viên kẹo. Lúc trước để tiết kiệm tài nguyên, Lục Diễn thường trao đổi linh thạch trung phẩm hoặc linh thạch thượng phẩm để đổi lấy một lượng lớn linh thạch hạ phẩm.

Lấy một ví dụ, 1 viên linh thạch trung phẩm đổi được 100 viên linh thạch hạ phẩm, nhưng hàm lượng linh khí bên trong 100 viên hạ phẩm lại tương đương với 3 viên trung phẩm. Sở dĩ giá của linh thạch trung phẩm lại cao hơn như vậy, bởi vì linh khí bên trong linh thạch hạ phẩm có rất nhiều tạp chất, nếu hấp thu nhiều sẽ rất có hại, hơn nữa mỗi lần hấp thu đều cực kỳ đau đớn.

Nhưng Lục Diễn là một tên nghèo kiết xác, để tiết kiệm tài nguyên mà hắn chấp nhận chịu đau đớn và tốn chút thời gian để tinh luyện lại đống linh thạch hạ phẩm đó.

Nhưng khi hắn ở nơi của Triều Từ, linh thạch cực phẩm mà mỗi ngày hắn sử dụng có thể đem chất thành gạch để xây nhà, mỗi ngày hắn hấp thu hết 180 viên —— Qua vài ngày đã có thể làm cho một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tán gia bại sản.

Bây giờ, bọn họ đang ở trên thuyền mây của Triều Từ. Thuyền mây này là một thiên giai pháp khí, dùng để làm phương tiện di chuyển. Không gian bên trong rất lớn và vô cùng xa hoa. Sở dĩ nó được xem là thiên giai pháp khí bởi vì tốc độ của nó cực kỳ nhanh, có lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ và có thể ngăn chặn được một kích toàn lực của tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

Nửa tháng sau, Triều Từ đi vào phòng tu luyện để tìm hắn.

"Chân Quân đại nhân." Lục Diễn phát hiện có người tiến vào liền đình chỉ tu luyện, ngẩng đầu lên nhìn về phía Triều Từ.

"Gọi Việt Chỉ là được." Triều Từ nói.

Việt Chỉ là tên tự của cậu.

"Ngươi đang định đánh sâu vào Kim Đan đúng không?" Triều Từ hỏi hắn.

"Đúng vậy, ta dự định đột phá vào tối nay." Lục Diễn nói.

"Tối nay đi đến chỗ của ta, ta sẽ hộ pháp cho ngươi." Triều Từ thản nhiên nói.

Đánh sâu vào Kim Đan đương nhiên nguy hiểm. Kim Đan kỳ không phải là cảnh giới nhỏ, một tu sĩ Kim Đan kỳ đã có thể xem như là người mạnh nhất ở một thành trấn nhỏ. Đặc biệt là trường hợp giống như Lục Diễn, đan điền của hắn có sức chứa quá lớn, nếu không cẩn thận mà hủy hoại đến gân mạch thì sẽ rất nguy hiểm.

Lục Diễn nhìn chằm chằm vào Triều Từ một hồi, sau đó gật đầu nói: "Vâng, đa tạ tiền bối."

Tuy đã thay đổi sang cách xưng hô khác, tuy có một chút không quen nhưng hắn vẫn không gọi cậu là Việt Chỉ.

Trên mặt Triều Từ vẫn bình tĩnh, khẽ nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi, nhưng trong lòng thì đang cảm khái với hệ thống:【Tôi không hiểu nhiệm vụ này của cậu để làm gì, lại ép một tên trai thẳng đi làm gay.】

【Cậu đừng xem thường Lục Diễn, hắn là loại người nếu có được cơ hội thì sẽ không từ thủ đoạn để trèo lên, làm gay thì có sao? 】Hệ thống nói.

【Tôi đương nhiên sẽ không xem thường hắn. 】Triều Từ chớp chớp mắt.

Những người như Lục Diễn rất dễ hiểu. Càng đến gần giới hạn thì nguyên tắc đặt ra cuối cùng lại càng cao. Trong lòng không có tình cảm đạo đức gì, chỉ thích hành động theo vui buồn của bản thân.

Càng là như thế thì lại càng ra tay tàn nhẫn.

............

Buổi tối, Lục Diễn đi đến phòng tu luyện của Triều Từ để tìm cậu, vừa bước vào cửa đã bị nồng độ linh khí dày đặc này làm cho hoảng sợ. Điều mà hắn không biết chính là phòng tu luyện của Triều Từ nằm ở ngay lõi năng lượng của chiếc thuyền này, bên dưới đang đặt một viên nội đan của yêu thú Độ Kiếp kỳ.

Vị tu sĩ áo lam kia đang ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, người đó gật đầu với hắn rồi nói: "Cởi áo ra."

Lục Diễn: "..."

Ta nghi ngờ ngươi đang lợi dụng ta, nhưng ta lại không có chứng cứ.

Nhưng ở tình thế bây giờ, ai mạnh thì người đó có quyền. Trước mặt hắn chính là một vị đại năng Phân Thần kỳ, người đó chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi đã có thể nghiền chết hắn. Hơn nữa, Lục Diễn cũng không phải là người hay ngại ngùng, hắn dứt khoát cởi áo của mình ra cất vào bên trong giới tử.

Triều Từ nhìn hắn một chút.

Đây là lần thứ n cậu làm nhiệm vụ đeo đuổi không liêm sỉ này, nhưng đối tượng nhiệm vụ giống như Lục Diễn lại vô cùng hiếm gặp.

Người này không có một chút tiên khí nào, thậm chí một chút nho nhã cũng không có. Làn da của hắn không trắng mà có màu đồng cổ, cơ bụng săn chắc nhưng không hề khoa trương, vòng eo vô cùng thon gọn, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được sức mạnh bùng nổ bên trong người hắn. Người này giống như một con báo săn, tuy hung ác không từ thủ đoạn nhưng lại không đánh mất đi sự ưu nhã và xinh đẹp.

【Nhan sắc này tôi ưng!】Triều Từ khen ngợi trong lòng.

【Cậu có ưng hay không cũng đâu quan trọng, dù sao cũng chỉ liếm mà không được ăn. 】Hệ thống khinh bỉ phản bác.

Triều Từ đã quá quen với tính cà khịa của hệ thống, cũng không thèm để tâm đến lời nói của nó. Cậu bình tĩnh đứng dậy đi đến trước mặt Lục Diễn, sờ vào bụng của hắn.

Sắc mặt Lục Diễn có chút cổ quái.

Triều Từ lại vô cùng thản nhiên mà rút tay về, cậu nói: "Quả nhiên đã viên mãn, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng."

Vị trí mà cậu vừa mới sờ là đan điền của Lục Diễn.

"Tiền bối." Lục Diễn hơi cúi đầu nhìn cậu, chậm rãi nói, "Ta có thể nghĩ rằng ngài vừa chiếm lợi ta được không?"

Đuôi mắt của người này hơi hướng lên, đồng tử đen tuyền, gương mặt vô cùng đẹp nhưng lại toát ra vẻ hung ác.

Sắc mặt Triều Từ không hề thay đổi, chỉ đạm nhiên mà gật đầu: "Có thể."
Bình Luận (0)
Comment