Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 34

Khe nứt của Thiên Tẫn Đầu kéo dài từ chiến trường biên giới đến tận cùng của hai thế giới chỉ trong vòng vài ngày.

Dù đứng ở bất kỳ nơi nào, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khe nứt khổng lồ phát ra ánh sáng vàng chói mắt đó.

Ngày hôm đó, dưới con mắt của hàng triệu người ở chiến trường biên giới, rất nhiều những cường giả Độ Kiếp kỳ, những đại năng lánh đời đã xuất hiện, tiến vào bên trong khe nứt, tiếng kinh Phạn vang to khắp hai giới, khiến cho chuyện này không thể nào che giấu.

Chỉ qua vài ngày, lời đồn đại về cơ hội phi thăng đã lan truyền khắp Tu chân giới và Ma giới.

Nhưng bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn rồi cùng nhau bàn tán... Loại kỳ ngộ như thế này hoàn toàn không dành cho kẻ yếu.

Có một số tu sĩ chưa đạt đến Độ Kiếp kỳ nhưng vẫn cố gắng tiến vào khe nứt, bọn họ vừa mới bước vào đã bị tiêu diệt không còn sót lại chút gì, cho dù là như vậy, mấy ngày nay vẫn có vô số tu sĩ ngoan cố tiến vào. Một cơ hội phi thăng ngàn năm có một đang ở ngay trước mắt, nhưng ngay cả tiến vào còn không thể làm được, thật sự đáng tiếc cho những tu sĩ đó!

Khe nứt này tồn tại đến mấy tháng, cuối cùng cũng có một đại năng từ bên trong bước ra.

Sau đó, có nhiều vị cũng lần lượt đi ra, nhưng bọn họ không hề rời đi mà đứng chờ ở lối vào của khe nứt.

Có rất nhiều người ở chiến trường biên giới đang chờ đợi Lục Diễn.

Nhưng bọn họ đứng chờ mãi vẫn chưa có người nào xuất hiện, cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Lúc trước có đến trăm vị đại năng bước vào đây, nhưng bây giờ chỉ còn hơn ba mươi vị đi ra, có thể thấy được chuyện xảy ra bên trong khe nứt này chắc chắn rất thảm khốc.

Vậy.... Lục Diễn đã chết rồi sao?

Những người này đang đợi ai?

Có phải là Lục Diễn không?

Sau vài ngày trôi qua, cuối cùng cũng có ánh sáng chiếu ra từ bên trong khe nứt. Những người đang đứng ở bên dưới đều không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, chỉ thấy được trong nháy mắt khi hắn vừa bước ra ngoài, khe nứt kéo dài qua hai thế giới kia liền hóa thành một tia sáng rực rỡ chui thẳng vào bên trong ấn đường của hắn. 

Ngay sau đó, những đại năng đang đứng chờ ở trên trời cao đều chắp tay hành lễ với người đó.

Ở phía trên hắn, lại xuất hiện thêm ánh sáng vàng lộng lẫy tỏa ra khắp xung quanh, nồng độ linh khí của Tu chân giới đột nhiên dâng cao, sự sống ở nơi Ma giới cằn cỗi cũng ngay lập tức được đánh thức.

Tiếng kinh Phạn lại lần nữa vang lên, giống như từ trên trời cao giáng xuống, lại giống như ở bên tai mỗi người.

Như đang thông báo một điều rất quan trọng.

............

Ngoại trừ những đại năng có thể tiến vào bên trong khe nứt ra, không một ai biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ chỉ biết Lục Diễn đã đạt tới Đại Thừa kỳ, thậm chí càng mạnh hơn, nhưng hắn lại không hề phi thăng.

Mà nhóm đại năng của Cực Cảnh cuối cùng chỉ còn một người sống sót.

Đây chắc chắn là một trận chiến cực kỳ tàn khốc, một trận thanh trừng đẫm máu, bốn tông phái lớn nhất đó đã bị kéo xuống thần đàn, mà Đạp Tinh Tông lại nhanh chóng leo lên trên đỉnh, thậm chí còn trở thành tông phái đứng đầu ở cả hai giới.

Nhưng đây là chuyện của sau này.

Ngay khi Lục Diễn vừa bước ra, hắn chỉ đơn giản xử lí một vài vấn đề thế lực của hắn ở trên chiến trường, bao gồm cả Đạp Tinh Tông và đội quân mà hắn vừa thành lập. Sau khi dứt khoát giải quyết xong, ba ngày sau hắn liền quay trở về động phủ của Triều Từ.

Đã hơn nửa năm, hắn chưa gặp người đó rồi.

Vào sáng sớm giờ Thìn canh ba, Triều Từ đang ở trong tẩm cung để tu luyện. Thật ra cậu rất lười, bình thường nếu có thể ngủ nướng là sẽ ngủ nướng, nhưng bây giờ vì để duy trì thiết lập nhân vật mà cậu buộc phải dậy sớm.

Hơn nữa, dựa theo cốt truyện thì Lục Diễn sẽ quay lại vào mấy ngày này.

Triều Từ vừa hoàn thành xong một vòng tuần hoàn linh khí, liền nghe thấy có một tiếng động nhỏ ở cửa.

Cậu mở mắt ra, nhìn về phía cửa.

Người đàn ông dáng người cao lớn, trên áo gấm màu đen có thêu hoa văn màu vàng uốn lượn ở nơi cổ tay và vạt áo, mái tóc dài một nửa được vấn lên, còn một nửa xõa tung đến ngang eo, khẽ nhịp nhàng đong đưa mỗi khi đi lại.

Rõ ràng vẻ ngoài của người đàn ông này vô cùng sạch sẽ, không có một chút dơ bẩn nào, nhưng lại khi có khi không thoang thoảng mùi máu tươi.

Người đó là Lục Diễn.

Triều Từ bước xuống giường, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã trở lại."

Lục Diễn gật đầu, tiến lên ôm lấy eo cậu.

Hắn vốn muốn nói điều gì đó với Triều Từ.

Nói cái gì nhỉ?

À, hình như hắn có hơi nhớ người này một chút.

Nhưng hắn lại không thể nào nói ra những suy nghĩ của mình.

Những kẻ đáng chết đó đều đã chết ở bên trong Thiên Tẫn Đầu, rõ ràng Triều Từ cũng là một trong số họ, nhưng hắn lại không thể giết Triều Từ. Rốt cuộc... Nên như thế nào?

Hắn đã giết người của Diệu Quang Các, Triều Từ có trách hắn không?

Nhưng trước khi Lục Diễn có thể hiểu ra được chút gì đó thì hắn đã bị Triều Từ đẩy ra.

Lục Diễn có hơi bất ngờ.

Trong năm năm qua, Triều Từ chưa bao giờ đẩy hắn ra như vậy.

Hắn đứng yên, nhìn thấy vẻ mặt của Triều Từ vô cùng bình tĩnh mà nói với hắn: "Thỏa thuận năm năm của chúng ta đã kết thúc vào tháng trước rồi."

Lục Diễn sửng sốt.

Trước giờ hắn vẫn luôn nhớ kỹ thỏa thuận năm năm này, nhưng mà... Năm năm này lại trôi qua nhanh đến vậy sao?

Hắn cảm giác chỉ như vừa mới đây thôi.

"Cho nên?" Lục Diễn trầm giọng nói.

Hắn có chút không thích tại sao Triều Từ phải nhắc tới chuyện này ngay vào lúc này.

Thật ra, hắn hoàn toàn không có ý định bỏ đi. Hắn cũng không nghĩ tới Triều Từ lại muốn hắn đi.

Khi hắn đang nghĩ như vậy, ngay giây tiếp theo hắn lại nghe Triều Từ nói: "Ngươi nên đi."

Lục Diễn nhìn cậu một lúc lâu vẫn không đáp lại.

Đôi mắt của hắn ban đầu vẫn còn ngạc nhiên, nhưng dần dần tối sầm lại, giống như có một cơn bão đang hình thành bên trong đó.

Sau đó, hắn cố gắng đè nén sự tàn ác của mình xuống, chỉ cười nói: "Sao ngài đột nhiên nhắc đến chuyện này?"

"Trước kia, Lục Diễn không quen biết tiền bối nên đương nhiên cũng không có cảm tình. Nhưng năm năm qua, Lục Diễn không phải là cục đá, chưa bao giờ dám quên đi ân tình và chân tình mà tiền bối dành cho Lục Diễn. Về thỏa thuận này, coi như là lúc đó Lục Diễn còn nhỏ dại, tiền bối không cần để ý ở trong lòng." Lục Diễn nói.

Hiếm khi, hắn khiêm tốn như vậy trước mặt Triều Từ.

Không có chuyện Triều Từ muốn rời xa hắn, nếu Triều Từ không thích hắn thì tại sao lại đưa ra thỏa thuận năm năm? Ban đầu, hắn cũng hoài nghi Triều Từ có mưu đồ khác với hắn, nhưng nhiều năm qua, Triều Từ chưa bao giờ lợi dụng hắn để đạt được cái gì, ngược lại còn trả giá nhiều vô số kể. Nếu không phải vì tư lợi, thì những hi sinh như vậy đương nhiên là vì tình yêu.

Chắc là Triều Từ đang ngại ngùng và sĩ diện nên mới chủ động nói ra như vậy.

Ai ngờ Triều Từ nghe hắn nói thế, không những không thay đổi lời nói mà còn nhíu mày giống như không còn kiên nhẫn.

"Ngươi nghĩ ngươi và bổn tọa có quan hệ gì?" Cậu nói xong lại lặp lại một lần nữa, "Ngươi đi đi."

Đây cũng là lần đầu tiên, Triều Từ tự xưng là "Bổn tọa" khi nói chuyện với Lục Diễn.

Sắc mặt của Lục Diễn càng trở nên khó coi.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng Triều Từ không phải đang nói đùa hay thăm dò hắn, mà thật sự muốn hắn rời đi.

Trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy trong lòng sôi trào một cỗ địch ý, xen lẫn một chút khó tin.

Trong năm năm qua, không ngoa khi nói rằng Triều Từ đào tim đào phổi ra mà đối xử với hắn, tại sao lại không hề có cảm tình với hắn cho được?

Thấy hắn hồi lâu không nói chuyện, Triều Từ không kiên nhẫn nói: "Nếu như ngươi không đi, vậy ta để lại nơi này cho ngươi."

Dù sao đây cũng là nơi ở tạm thời, được xây dựng vì Lục Diễn.

Vừa nói xong, cậu lập tức đi thẳng ra cửa.

Hai người lướt qua nhau, mà bước chân của Triều Từ cũng không có một chút do dự.

Lục Diễn đứng tại chỗ đó, không hề quay đầu lại.

Khi Triều Từ sắp bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy giọng nói trầm khàn và hung ác của người đàn ông vang lên: "Ngươi đi đâu?"

"Hai lão già của Diệu Quang Các đã bị ta giết chết, Diệu Quang Các cũng không chống đỡ được bao lâu đâu."

Hắn nghe thấy giọng nói của người đó vẫn trong trẻo và bình tĩnh như cũ: "Ta không chỉ có mỗi Diệu Quang Các để đi."

Dứt lời, cậu liền biến mất tại chỗ.

........................

Hồi ức đến đây là kết thúc.

Triều Từ nhớ mình đã tìm được một nơi rừng núi hẻo lánh, xây một gian nhà trúc để chờ chết.

Chưa đầy hai tháng thì cậu chết.

【Vậy bây giờ là khi nào?】 Triều Từ hỏi hệ thống.

【Chắc là đã ba tháng kể từ ngày cậu tách khỏi Lục Diễn.】Hệ thống nói.

【? 】 Triều Từ có hơi nghi hoặc, 【Vậy chẳng phải tôi đã chết từ lâu rồi sao?】

【Sau khi cậu bị kéo về, có một số thứ sẽ bị thay đổi.】Hệ thống nói,【Dựa theo phát triển của thế giới trước, khi đó cậu đã chết ở bên trong chiến loạn, nhưng sau khi bị kéo quay trở lại, cậu đã được Kiều Bùi cứu, còn đang ở Đại Diệp, lúc đó cậu không cảm thấy lạ sao?】

【Cũng đúng.】Triều Từ gật đầu.

Nhưng cậu vẫn có hơi khó hiểu:【Nếu mục đích cuối cùng của những người này là được ở cùng tôi, vậy tại sao bọn họ không thay đổi triệt để hơn? Chỉ thay đổi có một chút, vẫn sống dở chết dở như thế này, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy nguy hiểm sao?】

【Bọn họ không thể thay đổi quá nhiều, nếu không thì đã thay đổi từ lâu rồi.】Hệ thống nói,【Chỉ có thể ngăn chặn cái chết của cậu trong một giới hạn nhất định thôi.】

【À.】 Triều Từ gật đầu rồi lại hỏi, 【Vậy thì độc của tôi... À không, là chú mới đúng, chính là cái Thực Cốt Chú đó đó, vẫn còn hả?】

【Còn.】Sau khi hệ thống kiểm tra xong liền nói.

【......】 Triều Từ có chút cạn lời, 【Vậy tôi còn sống được bao lâu?】

【Nếu không tìm ra được thuốc giải, chắc chỉ sống được mấy tháng.】Hệ thống nói.

【Vậy được rồi.】Triều Từ bĩu môi,【Mong cho không có thuốc giải, sớm chết sớm siêu sinh cũng tốt.】

【Không nên vui mừng quá sớm, nếu như không để cho hắn thỏa mãn, hoặc là hoàn toàn từ bỏ hy vọng, cậu sẽ liên tục quay lại điểm bắt đầu này.】Hệ thống nhắc nhở nói.

【Tôi biết rồi.】

............

Ở bên kia.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Đạp Tinh Tông đã trở thành thế lực đứng đầu ở cả hai giới, mà Lục Diễn cũng vì vậy trở thành người mạnh nhất.

Chỉ có một số người biết rằng, Lục Diễn không chỉ là cường giả mạnh nhất, mà còn là vị thần duy nhất của cả hai giới.

Hắn đã đột phá Đại Thừa kỳ, đạt tới sức mạnh thần linh, nhưng không biết vì sao hắn vẫn chưa phi thăng.

Chỉ có Lục Diễn biết rằng không có cái gọi là "Phi thăng" ở thế giới này.

Đã gần vạn năm, nhưng không có ai ở hai giới đột phá Đại Thừa kỳ để có thể phi thăng. Một trong những nguyên nhân này là do Thiên Đạo đã bị hao tổn.

Thiên Đạo bị hao tổn, nên khó có người nào tu thành chính đạo.

Nhưng nguyên nhân thật sự không phải là cái này.

Thật ra Thần giới đã sụp đổ từ lâu. Bởi vì Thần giới sụp đổ nên Thiên Đạo mới bị hao tổn, không có người nào ở hai giới có thể phi thăng.

Nói cách khác, căn bản không có khái niệm "Phi thăng" vào thời điểm này.

Hắn tiến vào Thiên Tẫn Đầu, tiếp nhận truyền thừa của Thiên Đạo, cũng tiếp nhận ủy thác của Thiên Đạo. Thế gian sẽ thờ phụng hắn là thần, còn hắn sẽ tái tạo Thần giới.

Nhưng loại chuyện này, tất nhiên không thể một sớm một chiều là xong. Đối với Lục Diễn, tùy tiện tạo ra một không gian để làm Thần giới thì còn dễ dàng. Nhưng điều quan trọng ở Thần giới không phải là không gian, mà là người.

Vì vậy, điều cần nhất là phải có nhiều người có thể đột phá Đại Thừa kỳ ở cả hai giới.

Loại chuyện này đương nhiên là phải từ từ làm, may mắn là sau khi Thiên Đạo khôi phục, hoàn cảnh tu luyện của cả hai giới đều được cải thiện rất nhiều, pháp tắc cũng được hoàn thiện, tu luyện đến Đại Thừa kỳ dễ dàng hơn nhiều so với trước đây.

Lục Diễn không lo lắng về cái này.

Hắn chỉ phiền lòng về người kia.

Cái tên già đầu nói đi là đi đó!

Hắn thử suy nghĩ một chút, sở dĩ người đó kiên quyết rời đi như vậy, có lẽ là giận dỗi khi ở cùng với hắn. Trong năm năm qua, người đó dùng hết mọi cách để lấy lòng hắn nên cảm thấy mình bị thiệt thòi, muốn hắn phải chịu thua người đó trước.

Mà bản thân hắn cũng không thể hiểu được tình cảm của mình dành cho Triều Từ, hắn cũng không muốn khom lưng cúi đầu trước người đó. Nếu Triều Từ yêu hắn như vậy, không bao lâu nữa sẽ tự mình quay lại thôi.

Cũng khó trách tại sao hắn lại nghĩ như vậy, ngay cả người hầu lúc trước của Triều Từ cũng cho rằng Triều Từ yêu Lục Diễn đến tận đáy lòng. Trong năm năm đó, cậu thật sự đã phải trả giá quá nhiều.

Chỉ là Lục Diễn đã đợi mấy tháng rồi, nhưng vẫn chưa thấy người đó trở về.

Hắn có chút đứng ngồi không yên.
Bình Luận (0)
Comment