Hai người đứng rất gần, gần đến mức Hạ Trì có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền qua không khí từ cơ thể đối phương.
Trong lòng cậu khẽ dấy lên một tia rung động, nhưng Hạ Trì vẫn nhớ rõ những ngày qua đối phương luôn tránh mặt mình.
Điều khiến cậu khó chịu hơn là, dường như trong khoảng thời gian này, người giữ được sự bình tĩnh chỉ có Lục Cận.
Ngược lại, từ lúc đầu vẫn bình tĩnh, đến lúc này Hạ Trì lại mang tâm trạng khó diễn tả.
Vì vậy, cậu lạnh mặt, mắt nhìn xuống mũi giày của hai người, nhất quyết không ngẩng lên nhìn Lục Cận.
Trừ những lúc dự tiệc quan trọng, Hạ Trì thường ăn mặc thoải mái.
Hiện tại, cậu đi đôi giày thể thao màu trắng ngà, đối lập rõ rệt với đôi giày da đen thuần thủ công của Lục Cận.
Bộ dạng này lọt vào mắt Lục Cận khiến trong đáy mắt anh thoáng hiện nụ cười.
Mệt mỏi do công việc cường độ cao suốt nhiều ngày qua cũng vơi đi phần nào.
Lục Cận không nhắc đến Lục Chiêu Việt, mà lại nói sang chuyện khác: "Cô nhỏ sẽ về trong hai ngày nữa."
Cô nhỏ của hai người, cũng chính là mẹ của Giang Phương – Hạ Tú Mai – mỗi năm hơn nửa thời gian đều ở bên ngoài du lịch, thỉnh thoảng mới về ở lại nhà lớn một thời gian.
Từ khi Hạ Trì đến đây, cậu vẫn chưa từng gặp đối phương.
Trong truyện, miêu tả về Hạ Tú Mai không nhiều, chỉ nói rằng sau khi Hạ Khải Quốc qua đời, bà hận nguyên chủ đến tận xương tủy.
Sau khi đuổi nguyên chủ ra khỏi Hạ gia, bà không muốn ở lại A thị, liền đưa Giang Phương rời đi, bay ra nước ngoài.
Đồng thời cũng cắt đứt liên lạc với Lục Cận.
Khi đó, Lục Cận vừa bị nguyên chủ hại đến chân trái tàn phế, lại mất đi người thân, cả A thị chỉ còn mình anh gắng gượng chống đỡ.
Nghĩ đến đây, Hạ Trì bỗng thấy những chuyện trong truyện đã trở nên rất xa vời.
Thế giới bây giờ sẽ không xảy ra những chuyện đó nữa.
Cậu chớp mắt, thoát khỏi dòng cảm xúc, giọng thản nhiên "Ồ" một tiếng, coi như đã biết. Cậu cúi mắt, khẽ dịch mũi chân, không muốn nói chuyện với Lục Cận.
"Không còn gì nữa, em lên trước đây."
Nói xong, Hạ Trì vừa bước đi chưa được hai bước đã bị Lục Cận nắm lấy cổ tay.
Cậu tròn mắt, lông mi run nhẹ, bước chân buộc phải dừng lại. Bàn tay đối phương siết nhẹ, khiến Hạ Trì theo quán tính lùi lại, lưng mỏng chạm vào lồng ngực rắn chắc và nóng ấm.
Lục Cận giữ chặt cổ tay cậu, hai tay vòng qua, ôm người vào trong lòng mình.
Hơi thở nóng hổi phả bên tai, Lục Cận khẽ đặt cằm lên vai phải của Hạ Trì.
"Hạ Trì." Giọng anh mang theo sự mệt mỏi không hề che giấu.
Âm điệu dịu dàng ấy lọt vào tai Hạ Trì, chạm thẳng đến trái tim, khiến nhịp đập vốn vừa bình ổn lại tăng tốc lần nữa.
Quá mức khiến người ta bối rối.
Hoàn toàn không thể chống đỡ.
Vừa rồi còn cố gắng giữ khoảng cách vì nghĩ rằng đối phương đã tránh mình suốt mấy ngày, cậu cũng nên lạnh nhạt đáp lại, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ phòng tuyến sụp đổ.
Hạ Trì cử động cổ tay, lập tức bị đối phương siết chặt hơn.
"Anh... anh làm gì vậy..." Cậu bắt đầu luống cuống.
Đây là phòng khách! Không phải phòng ngủ, cứ ôm như vậy sao?
Lục Cận không đáp, chỉ yên lặng tựa vào người Hạ Trì, hơi thở dần nặng nề hơn.
Thực ra, anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Không nhận được câu trả lời, Hạ Trì hơi vùng vẫy, hạ giọng nói: "Lục Cận! Anh điên rồi à, lỡ ba thấy thì—"
"Thấy thì thấy, em sợ sao?" Ánh mắt đen sâu của Lục Cận ẩn chứa cảm xúc phức tạp, giọng điệu nghiêm túc, không giống đang đùa.
Hạ Trì khựng lại, chỉ thấy Lục Cận thực sự điên mất rồi.
Rõ ràng người bị tránh mặt là mình, sao cuối cùng lại thành ra anh mới là người mất kiểm soát?
Cậu nào biết, Lục Cận là đã hoàn toàn hết cách rồi.
May là anh vẫn giữ được chút lý trí, không bức người đến đường cùng.
Chỉ ôm trong chốc lát rồi buông ra.
Hạ Trì lập tức bước nhanh ra xa, rồi mới quay đầu nhìn lại.
Lục Cận cũng nhìn cậu, ánh mắt không hề che giấu chút tình cảm nào.
"Anh bình tĩnh lại đi, có gì mai nói." Hạ Trì không dám nhìn thêm, vứt lại câu đó rồi vội vàng về phòng.
Ở dưới lầu, chỉ còn lại một mình Lục Cận.
...
Hạ Trì trở về phòng, bước vào phòng tắm. Khi nhìn vào gương, quả nhiên, gương mặt của cậu đã đỏ bừng.
Nhịp tim cũng đập nhanh đến mức không bình thường.
Cậu mở vòi nước, vốc một vốc nước lạnh, cố gắng dùng cách hạ nhiệt vật lý để làm giảm nhiệt độ trên má.
Lúc này Hạ Trì mới chậm rãi nhận ra, Lục Cận thật quá đáng.
Ban đầu là tránh mặt cậu, bây giờ lại cố tình trêu chọc cậu như thế.
Trái tim vốn không vững của Hạ Trì bắt đầu dao động.
Nhưng cậu lại sợ, sợ rằng nếu thực sự bước thêm một bước, kết quả sẽ không như mình mong muốn.
Hạ Trì rất rối bời.
Cậu cởi bỏ quần áo, mở vòi sen. Nước nóng chảy xuống, hơi nước bắt đầu lan tỏa.
Không gian nhỏ hẹp nhanh chóng trở nên mờ mịt.
Một vài hình ảnh không hợp thời lại len lỏi hiện ra.
Hạ Trì: ...
...
Cuối tháng mười, nhiệt độ ở thành phố A dần giảm xuống. Ngôi nhà cũ lại nằm ở chân núi xanh ngoại ô nên lạnh nhanh hơn trung tâm thành phố.
Hạ Trì bỏ hẳn áo ngắn tay và đồ mỏng, thay bằng quần áo ở nhà ấm hơn.
Giang Phương nghe tin mẹ sẽ về, đặc biệt xin nghỉ một ngày, cộng thêm cuối tuần, vừa tròn ba ngày, định ở nhà bầu bạn với Hạ Tú Mai.
Sáng sớm, cậu gọi xe, mang theo hai bộ quần áo, thẳng tiến về nhà cũ.
Khi Giang Phương đến nơi, Hạ Trì đang cuộn mình trên ghế sofa xem phim.
Giang Phương và anh họ cũng đã lâu không gặp. Lần trước, video lan truyền khắp nhóm chat, cậu không dám hỏi đối phương chuyện gì đã xảy ra.
Dù sau đó nhóm chat giải tán, độ nóng hạ xuống, không ai còn nhắc tới, nhưng mọi người đều ngầm hiểu.
Thấy Hạ Trì vẫn bình thường như trước, không bị ảnh hưởng, Giang Phương càng không nhắc lại.
Cậu đi tới, thả mình xuống ghế sofa bên cạnh, miệng than: "Mệt quá~"
Hạ Trì liếc nhìn Giang Phương, trêu: "Mới đi có mấy bước mà than mệt rồi."
Giang Phương lắc đầu, vẻ mặt già nua: "Anh không hiểu đâu, cái mệt em nói là mệt trong lòng."
"Thể trạng yếu thì nói thẳng ra." – Hạ Trì không nương tay.
Giang Phương há miệng định phản bác, rồi lại thôi, mệt đến mức chẳng buồn cãi.
Thời gian qua, cậu không chỉ bận việc học, mà còn theo Lâm Duệ chọn địa điểm, phỏng vấn thành viên. Thậm chí, còn tổ chức một buổi tuyển chọn diễn viên nhỏ tại khoa diễn xuất của trường.
May mà Lâm Duệ năng lực tốt, làm việc có trật tự, nên đội ngũ nhanh chóng thành lập, buổi tuyển chọn cũng thuận lợi.
Tuy nhiên, trong đoàn phim, ngoài Lục Chiêm là diễn viên có chút tiếng tăm, còn lại đều là người mới, hoặc diễn viên ít được biết đến.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ ngày khởi quay.
Giang Phương nằm nghỉ một lúc, rồi đứng dậy: "Cậu tôi đâu?"
"Ở thư phòng trên lầu." – Hạ Trì đáp.
"Thế còn Lục Cận?" – Giang Phương hạ giọng, đồng thời liếc quanh.
Nhắc đến Lục Cận, sắc mặt Hạ Trì hơi thay đổi, rồi mới nói: "Đi công ty rồi."
Giang Phương thở phào. Hiện tại, cậu vẫn có chút e ngại với Lục Cận: "Hai người... không có chuyện gì chứ?"
Cậu vẫn nhớ, lần trước ở Nam Viên, Lục Cận đã bế Hạ Trì về phòng.
Hạ Trì: ...
Nhóc này đúng là biết tìm chủ đề.
Trong lòng Hạ Trì khẽ thở dài. Cậu và Lục Cận... rất có chuyện, nhưng không thể nói ra.
Sợ Giang Phương bám lấy hỏi tiếp, Hạ Trì nhanh chóng đổi chủ đề: "Lâm Duệ đã chốt ngày khai máy chưa?"
Nhắc tới chuyện này, Giang Phương lại xìu xuống: "Sắp rồi, chờ trời lạnh thêm chút. Dù gì cũng là phim mùa đông, quay sớm quá cảnh sẽ không khớp."
Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng động.
Dẫn đầu là Trương thúc, phía sau là mấy người giúp việc, tay xách nách mang đồ đạc vào nhà.
Đi cuối cùng là một phụ nữ mặc váy dài màu đen, khí chất nổi bật, tóc xoăn buông vai, gương mặt tinh xảo.
Cử chỉ tao nhã, ánh mắt sáng lên khi thấy Hạ Trì, liền nhanh chân bước tới.
Giang Phương thấy mẹ mình, lập tức dang tay: "Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng về rồi!"
Nhưng Hạ Tú Mai lại gạt con trai sang một bên, đi thẳng tới chỗ Hạ Trì, cúi xuống ôm cậu một cái, rồi không nhịn được xoa tóc cậu.
Mái tóc đen vốn gọn gàng của Hạ Trì bị xoa rối, nhưng vẫn không che được gương mặt tuấn tú.
"Tiểu Trì, lâu rồi không gặp, con lại đẹp trai hơn rồi đấy." – Hạ Tú Mai đúng chuẩn người mê ngoại hình.
Bị mẹ đẩy sang một bên, Giang Phương chỉ biết lắc đầu bất lực.
Hạ Trì ngước lên, ánh mắt hơi ngơ ngác vì chưa kịp phản ứng.
Thấy vậy, Hạ Tú Mai lại xoa thêm mấy cái.
"Cô nhỏ." – Hạ Trì bất lực gọi, mong đối phương bớt trêu.
Cậu vốn nghĩ Hạ Tú Mai sẽ lạnh lùng như trong sách miêu tả – một nữ cường nhân quyết đoán, có sự nghiệp riêng, yêu thích tự do, vừa đi chơi vừa lo công việc.
Không ngờ lại thân thiện đến thế.
"Thôi được, không trêu nữa." – Hạ Tú Mai quay sang nhìn con trai.
Giang Phương ấm ức: "Ồ, cuối cùng mẹ cũng nhớ là mẹ còn có con trai à?"
Hạ Trì bật cười.
Hạ Tú Mai bước tới gõ nhẹ vào trán con: "Nói năng cho tử tế."
Giang Phương kêu đau, lấy tay che trán: "Mẹ!"
Tiếng ồn ào dưới nhà khiến Hạ Khải Quốc từ trên lầu đi xuống.
"Về rồi à." – Hạ Khải Quốc nói.
"Anh, lâu rồi không gặp." – Hạ Tú Mai cười.
Mọi người cùng ngồi xuống ghế, dì Trương mang trà ra.
Hạ Khải Quốc nhìn em gái: "Lần này định ở bao lâu?"
"Hai ngày nữa đi." – Hạ Tú Mai đáp.
Hạ Trì hơi bất ngờ, tưởng cô sẽ ở lại lâu, không ngờ chỉ hai ngày. Nhưng có vẻ Hạ Khải Quốc và Giang Phương đã quen.
Hạ Tú Mai vốn là người tự do, đặc biệt khác với gia đình yêu tổ ấm như Hạ Trì.
"Cô nhỏ định đi đâu ạ?" – Hạ Trì tò mò.
"Lần này đi núi tuyết Lâm Bạch." – Hạ Tú Mai nói.
"Núi tuyết?" – Hạ Trì chưa từng đi, nghe vậy có chút hứng thú.
Thấy cháu có vẻ thích, Hạ Tú Mai hỏi: "Muốn đi cùng không?"
Hạ Trì liếc nhìn Hạ Khải Quốc.
Ông cười: "Muốn thì cứ đi."
"Con muốn." – Hạ Trì thầm nghĩ, cũng tiện đổi chỗ để bình tâm lại.
Giang Phương ghen tị: "A! Tôi cũng muốn đi!"
Nhưng cậu còn bận học và quay phim, lại không thể để mẹ biết.
Hạ Tú Mai bóp má con trai: "Đợi con tốt nghiệp rồi muốn đi đâu cũng được."
Giang Phương ôm mẹ: "Không biết, hai ngày này mẹ phải ở với con."
Hạ Tú Mai giả vờ chê, nhưng vẫn đồng ý: "Được rồi, được rồi."
...
Bên kia, tại tập đoàn Hạ thị.
Lục Chiêm bị anh trai gọi đến, trong lòng vẫn thấy khó tin.
Bình thường, anh trai không cho cậu tiếp xúc với nhà họ Hạ, đây là lần đầu công khai gọi cậu tới công ty.
Cậu hơi lo.
Trần Phi dẫn người tới thẳng văn phòng của Lục Cận, sau đó có người mang hai ly cà phê vào.
Lục Cận đang ngồi trên ghế sofa da đen, dựa lưng thoải mái, tay cầm tập tài liệu.
Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn.
"Anh tìm em?" – Lục Chiêm đi tới, ngồi đối diện.
Lục Cận gật đầu, đặt tài liệu sang bên: "Gặp rồi chứ?"
Lục Chiêm giật mình. Cậu biết không giấu được anh, nhưng không ngờ anh biết nhanh vậy, lại hỏi thẳng.
"Gặp rồi." – Lục Chiêm thừa nhận.
"Anh Trì rất tốt."
"Trì ca?" – Lục Cận nghe thấy cách xưng hô này thì bật cười khẽ, vẻ mặt lạnh lùng ban nãy lập tức dịu lại. "Cậu ấy bảo em gọi như vậy à?"
"Vâng, Trì ca lớn tuổi hơn em, em vốn nên gọi là anh." – Lục Chiêm nói, hoàn toàn không thấy có gì sai.
"Vậy cứ gọi thế đi." – Lục Cận đáp.
Lục Chiêm không hiểu ý anh trai mình, "Anh, anh gọi em tới có chuyện gì vậy?"
"Có một việc." – Lục Cận nói, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên tập tài liệu, "Xem cái này."
Lục Chiêm nghi hoặc cầm lấy, mở ra xem, liền sững người, "Anh, anh..."
Đó là một bản hợp đồng ký kết.
Trước đây, để bảo vệ Lục Chiêm, Lục Cận gần như không can thiệp vào chuyện của em. Nhưng bây giờ thì khác, không cần phải giấu giếm nữa.
"Ừ, sau này em có thể bất cứ lúc nào đến tìm anh." – Nói đến đây, Lục Cận dừng lại rồi tiếp – "Cũng có thể tới nhà cũ."
Lục Chiêm: "!"
"Thế sau này em có thể đến tìm Trì ca chơi không?"
Ánh mắt Lục Cận khẽ nheo lại, nhìn em trai, ẩn chứa cảnh cáo: "Cậu ấy bận lắm."
Lục Chiêm không nghe ra ẩn ý, còn nói thêm: "Vậy em đợi khi nào Trì ca rảnh thì tìm."
Lục Cận: ...
Cậu nhóc này đúng là rảnh rỗi rồi.
Buổi chiều, tại nhà cũ.
Vì Hạ Tú Mai và Giang Phương đều đã về nên không khí đông vui hơn hẳn.
Mọi người ngồi quây quần nghe Hạ Tú Mai kể những chuyện thú vị trên đường đi.
Lục Cận vừa bước vào hành lang đã nghe thấy tiếng cười vọng ra.
Anh dừng bước, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên gương mặt Hạ Trì.
Cậu mặc áo dài tay màu xám ở nhà, mái tóc ngắn đen mềm mại rũ sang hai bên, vài lọn tóc trước trán che nhẹ đôi mày.
Khóe môi cậu cong nhẹ, mắt khẽ cong, nhìn ai cũng dịu dàng.
So với khung cảnh ấm áp bên trong, Lục Cận đứng trong bóng tối lại càng lạc lõng.
Những hình ảnh trước mắt anh xen lẫn với ký ức: căn nhà hoang tàn, cỏ dại mọc đầy, chẳng có chút sức sống... nhưng vẫn lờ mờ nhận ra cảnh xưa.
Anh khẽ nhắm mắt.
Bên trong, Hạ Trì như cảm nhận được điều gì, nụ cười trên môi khẽ nhạt đi.
"Chờ chút, con ra ngoài xem." – Hạ Trì nói rồi đứng dậy.
"Có chuyện gì sao?" – Hạ Khải Quốc hỏi.
"Không có gì." – Hạ Trì đáp, nhưng vẫn xỏ giày và đi nhanh ra ngoài.
Dưới màn đêm, Lục Cận đứng một mình dưới mái hiên, Hạ Trì không nhìn rõ biểu cảm của anh, cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu.
Trong đầu cậu thoáng nghĩ: Đêm hôm không về nhà, ở đây đóng vai "thanh niên u sầu" sao?
Ánh sáng từ trong nhà hắt ra bao trùm lấy Hạ Trì, đồng thời chia hai người ở hai khoảng không khác nhau.
Lục Cận đứng trong bóng tối, nhìn Hạ Trì rạng rỡ, ánh mắt khó tả.
Bỗng Hạ Trì bước nhanh lại, nắm tay kéo Lục Cận ra khỏi góc tối, đưa vào vùng sáng.
"Mau vào đi, cô đang kể chuyện ma đó!" – Hạ Trì nói.
Quá nóng... Ánh sáng như có sức nặng, từ đầu ngón tay lan tới tận tim.
"Không sợ nữa à?" – Lục Cận khẽ hỏi.
Vừa nãy đông người nên Hạ Trì quên mất, giờ bị hỏi, nhìn ra sân tối om, cậu lập tức thấy rùng mình.
Cậu rụt vai, bước nhanh hơn, mở cửa lao vào nhà, đến khi đứng giữa phòng mới thở phào.