Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại

Chương 5

Trong lúc đang xem phim, Hạ Trì đã bị năm sáu lượt người tìm tới bắt chuyện.

Thấy lại có người đi về phía mình, cậu vội cất điện thoại rồi rời đi. Đúng lúc đó, Hạ Khải Quốc đang mệt, ông dẫn theo Lục Cận chuẩn bị về. Thấy Hạ Trì bước tới, ông liền vẫy tay gọi.

Người trong buổi tiệc đều là những kẻ tinh ý, luôn để mắt tới động tĩnh bên này. Ai nấy đều nghe chuyện của nhà họ Hạ, nhiều người còn chờ xem Hạ Trì bị đuổi khỏi nhà. Thế nhưng Hạ Khải Quốc vẫn chưa từng lên tiếng, cũng chưa chính thức giới thiệu Lục Cận hay nói gì về việc xử lý Hạ Trì, nên họ không dám manh động.

Giờ nhìn thấy Hạ Khải Quốc tỏ ra thân thiết với Hạ Trì, mọi người lại bắt đầu nghi hoặc. Chẳng phải nói Hạ Trì từng chọc cho Hạ Khải Quốc tức đến mức nhập viện và hai người đã hơn nửa năm không gặp sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Hạ Trì bước đến, đứng trước mặt Hạ Khải Quốc và Lục Cận, vừa định mở miệng thì đã nghe Lục Cận hỏi:
– Cậu uống rượu à?

– Rượu trái cây thôi. – Hạ Trì khẽ nhúc nhích mũi ngửi thử, nhưng chẳng ngửi thấy gì.

Cậu cứ tưởng là nước hoa quả, mãi đến khi uống mới nhận ra có cồn, mà chỉ uống một chén nhỏ. Vậy mà Lục Cận cũng phát hiện ra.

Hạ Khải Quốc nói:
– Đã uống rượu thì đừng lái xe. Nếu muốn về thành phố, để Tiểu Cận đưa con đi.

– Con về với bố. – Hạ Trì lắc đầu.

Cậu không muốn về thành phố, ở biệt thự cũ vẫn thoải mái hơn. Nghe câu này, Hạ Khải Quốc mỉm cười. So với Lục Cận chín chắn, điềm đạm, ông lại yêu quý Hạ Trì hơn. Nhưng từ khi Lục Cận trở về hai năm trước, thằng bé này không còn gần gũi ông nữa.

Hôm nay, ông cứ tưởng Hạ Trì đến đây rồi lại phải chờ lâu mới gặp lại, nào ngờ cậu chủ động nói muốn về cùng. Trong lòng Hạ Khải Quốc thật sự vui mừng.
– Được, thế còn Tiểu Cận...

– Con về cùng mọi người. – Lục Cận cắt ngang lời ông.

Ba người quyết định xong liền tới chào từ biệt ông cụ Từ. Xe của Hạ Trì thì để hôm khác nhờ người đưa về.

Ra khỏi hội trường, Hạ Trì và Hạ Khải Quốc ngồi ở ghế sau, Lục Cận ngồi ghế phụ. Trong xe không ai nói lời nào, ngay cả tài xế cũng giảm bớt động tác để không phát ra tiếng.

Hạ Trì cảm thấy có lẽ là vì khí thế của Lục Cận quá mạnh. Cậu nhìn những cột đèn đường lùi dần qua cửa kính, ngáp một cái, rồi lấy điện thoại ra xem nốt bộ phim còn dang dở.

Lúc ở buổi tiệc, cậu không tiện mở loa, giờ thì tăng âm lượng một chút. Âm thanh lời thoại vang lên trong không gian vốn yên tĩnh khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Thấy Hạ Trì xem chăm chú, Hạ Khải Quốc có lẽ cũng muốn tìm đề tài nói chuyện:
– Phim hay không?
– Hay.
– Nội dung là gì?

Bộ phim là một câu chuyện cổ tích kinh điển – "Alice ở xứ sở thần tiên". Nghe câu hỏi của Hạ Khải Quốc, Hạ Trì ngẩng lên nhìn ông, thấy vẻ tò mò muốn biết, cậu bèn bịa ra một phiên bản khác:
– Chuyện kể về hai chị em gái. Em gái xinh đẹp, đáng yêu, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều. Chị gái thì bình thường, bị bỏ bê. Một ngày nọ, chỉ vì một chiếc bánh quy, hai chị em cãi nhau. Cha mẹ lại thiên vị em gái, khiến chị gái dần trở nên độc ác. Gia đình từ đó tan vỡ.

Hạ Khải Quốc nghe xong thì ngẩn ra. Câu chuyện này càng nghe càng giống một ẩn dụ. Hai chị em ruột còn vậy, huống chi...

Ông quay sang nhìn Lục Cận ngồi ghế phụ. Đối phương trầm mặc, không nói lời nào.

Hạ Trì không biết Hạ Khải Quốc đang nghĩ gì, chỉ thấy sắc mặt ông thay đổi. Trong lòng Hạ Khải Quốc lúc này dấy lên một quyết tâm – không được thiên vị.

Ông đột nhiên nói với Lục Cận:
– Tiểu Cận, lát nữa về thì theo chú Trương xuống gara chọn một chiếc xe nhé.

Lục Cận: "??"
Hạ Trì: "??"

Một câu bất ngờ khiến cả hai đều sửng sốt. Hạ Trì phản ứng nhanh, đoán ngay là do câu chuyện mình vừa kể khiến Hạ Khải Quốc liên tưởng đến quan hệ giữa cậu và Lục Cận. Hôm nay ông vừa tặng xe cho cậu, chưa tặng cho Lục Cận, nên giờ muốn bù lại.

Cậu bỗng thấy hơi chột dạ – nhưng không nhiều – vì mình thật sự không có ý đó.

Lục Cận nhìn qua gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt Hạ Trì với vẻ hơi lo lắng. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến cậu ta. Thấy vẻ mặt sinh động ấy, khóe môi Lục Cận khẽ cong. Anh không từ chối món quà của Hạ Khải Quốc:
– Vâng.

Hạ Khải Quốc yên tâm, còn cố gắng bắt chuyện với Lục Cận để đối phương cảm nhận được tình cảm cha con.

Hạ Trì nghe mà chỉ muốn độn thổ.

...

Khi ba người về đến biệt thự đã là mười một giờ đêm. Hạ Trì còn lo không tìm được phòng của nguyên chủ thì quản gia Trương đã tới:
– Cậu Trì, cậu Lục, phòng đã dọn xong, mời theo tôi.

Hạ Trì ngáp dài bước theo. Ban ngày ngủ nhiều, nếu không cậu chẳng thể thức đến giờ này. Do sức khỏe nên cậu thường ngủ sớm, hầu như trước mười giờ đã đi nghỉ.

Quản gia đưa hai người tới trước cửa phòng ở tầng hai rồi rời đi.

– Tôi đi ngủ trước đây. – Hạ Trì nói với Lục Cận, rồi đóng cửa lại.

Lục Cận định mở cửa phòng mình nhưng dừng tay, nhìn chằm chằm cánh cửa vừa đóng. Ánh mắt anh trầm xuống. Khi nhìn sự việc quá rõ ràng, người ta lại càng thấy đau. Lúc này, Lục Cận chính là như vậy. Phần lớn thù hận đã mất mục tiêu, nhưng không hề mang lại cảm giác nhẹ nhõm, mà chỉ là khoảng trống vô tận. Ý nghĩ u ám dần bao phủ lấy anh.

Bất ngờ, "cạch" – cửa mở ra.

Hạ Trì thò đầu ra, thấy Lục Cận vẫn đứng ngoài, đôi mắt sáng lên:
– Anh chưa ngủ à?
– Ừ, sao vậy? – Lục Cận hỏi.

Hạ Trì cười ngượng:
– Ga giường trong phòng tôi màu trắng, tôi không thích. Phòng anh màu gì?
– Màu xanh.

Nghe vậy, Hạ Trì gãi mũi, mắt nhìn thẳng đầy mong chờ:
– Chúng ta có thể đổi phòng không? Màu trắng làm tôi khó ngủ, mà giờ muộn rồi, tôi cũng không muốn phiền người khác dọn lại.

Lục Cận nhìn Hạ Trì. Có lẽ do vừa rửa mặt nên đôi mắt đen của cậu long lanh như chú nai con cảnh giác. Thấy anh im lặng mãi, Hạ Trì định thôi để tự tìm cách, nhưng rồi anh gật đầu:
– Được.

Hạ Trì vui mừng. Thật ra cậu không hề "yểu điệu" mà chỉ là sợ hãi. Cậu từng xem phim kinh dị, trong đó hầu hết ma quỷ đều chui ra từ ga giường trắng, để lại nỗi ám ảnh. Từ đó, đi khách sạn, cậu luôn mang theo bộ ga gối riêng.

– Cảm ơn nhé, anh đúng là người tốt. – Hạ Trì chân thành nói.

Cậu vốn chuẩn bị tâm lý sẽ bị từ chối, vì nếu đổi lại là người khác yêu cầu mình đổi phòng, cậu cũng chưa chắc đồng ý.

Hạ Trì hí hửng chuyển sang phòng Lục Cận. Cậu tuyên bố, màu xanh chính là màu may mắn tối nay.

...

Sáng hôm sau, Hạ Trì thức dậy, rửa mặt xong xuống nhà. Bà Trương – người phụ trách bữa ăn trong biệt thự – thấy cậu thì hỏi:
– Cậu Trì, giờ dùng bữa nhé?
– Bố tôi đâu rồi? – Cậu vừa vươn vai vừa hỏi.
– Ông ấy đi bệnh viện tái khám rồi.

Nói xong, bà vào bếp mang bữa sáng đã hâm nóng ra. Sức khỏe Hạ Khải Quốc vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần đi tái khám định kỳ.

Hạ Trì nhớ lại trong truyện, Hạ Khải Quốc chết vì đột quỵ. Nhưng hôm qua, ông vẫn khỏe mạnh, tinh thần tốt, chẳng giống người bệnh lâu ngày. Chuyện này chắc chắn có ẩn tình.

Bà Trương thấy cậu trầm ngâm, bèn nói nhỏ:
– Tôi không biết cậu về biệt thự tối qua. Bữa sáng là chuẩn bị theo khẩu vị của ông, hơi nhạt. Nếu cậu không thích, tôi sẽ làm món khác.

Hạ Trì nhìn bữa cháo trắng và vài món dưa muối. So với bữa tiệc Tây sang trọng hôm qua, cậu lại thích sự ấm áp này hơn:
– Không sao, tôi thích ăn nhạt.

Bà Trương hơi bất ngờ, vốn tưởng cậu sẽ nổi nóng. Ở đây, điều họ sợ nhất là gặp Hạ Trì. Khác với Hạ Khải Quốc hay Lục Cận đều hiền lành, Hạ Trì tính khí thất thường, dễ nổi giận. May là cậu ít khi về, nếu không họ đã bỏ việc.

Thấy cậu yên lặng ăn sáng, bà mới yên tâm đi làm. Nhưng vừa quay đi, bà đã lên nhóm chat nội bộ báo rằng Hạ Trì dạo này khác hẳn. Mọi người đồng ý, nhưng ai cũng dè chừng, vì chẳng biết khi nào "núi lửa" sẽ phun trào.

Thế nên, khi ăn xong đi dạo, Hạ Trì phát hiện mọi người đều tránh mặt mình.

Đúng lúc đó, cậu thấy quản gia Trương đang cầm xẻng nhỏ ở sân.
– Chú Trương làm gì vậy? – Cậu bước lại gần.
– Tôi chuyển mấy gốc hoa này xuống đất cho chúng có không gian sống rộng hơn.

– Sao không thuê người làm? – Hạ Trì hỏi.
– Già rồi, tôi thích tự tay chăm cây cỏ.

Hạ Trì nhìn ông đào hố, đặt hoa, lấp đất, tưới nước, thấy thú vị nên cầm luôn cái xẻng còn lại, bắt chước làm theo.

Quản gia thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười:
– Nửa năm cậu không về, thay đổi nhiều quá.
– Thế ạ?
– Trước đây cậu chưa bao giờ đụng vào việc này.
– Chắc là hồi đó tuổi mới lớn, bây giờ trưởng thành rồi. – Hạ Trì cười.

Cả hai vừa trò chuyện vừa làm việc, giọng nói vừa đủ để Lục Cận trên tầng hai nghe rõ. Từ chỗ anh đứng, có thể thấy Hạ Trì ngồi xổm đào đất, búi tóc nhỏ trên đầu rung rung theo nhịp. Áo bị kéo lên một chút, để lộ mảng da trắng nổi bật dưới nắng.

Quả nhiên, Trần Phi nói không sai – đúng là một cây nấm đẹp mắt.

Bình Luận (0)
Comment