Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại

Chương 7

Trường đua ngựa có môi trường rất tốt, nhân viên dắt ngựa đứng trên đường đua.

Hạ Trì vừa nhìn đã thấy một con tuấn mã toàn thân đen nhánh.

Từ Chính Thanh bước tới:
"Thế nào?"

Hạ Trì giơ ngón tay cái:
"Ngựa đẹp đấy."

"Đi, tôi chở cậu cưỡi vài vòng nhé?" Từ Chính Thanh chìa tay ra, ra hiệu Hạ Trì vịn vào mình.

Hạ Trì nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch, liếc Từ Chính Thanh với vẻ nửa cười nửa không:
"Thôi, tôi biết cưỡi mà."

Vừa dứt lời, cậu liền lật người lên con bạch mã bên cạnh, thậm chí không cần huấn luyện viên đỡ, động tác liền mạch, dứt khoát.

Nhìn là biết người có luyện qua.

Ngồi trên ngựa, Hạ Trì cúi xuống nhìn Từ Chính Thanh.

Ngược sáng nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng lại khiến người ta rung động.

Lâm Lạc thấy vậy liền cười lớn, vỗ vai Từ Chính Thanh:
"Ha ha ha, cho đáng, bây giờ mất mặt chưa?"

Từ Chính Thanh mặt sầm lại, gạt tay Lâm Lạc ra, rồi leo lên ngựa.

Tuy không được mượt như Hạ Trì, nhưng cũng lộ rõ là có kỹ thuật.

Lâm Lạc cười càng to hơn, càng nhìn Hạ Trì càng thấy thuận mắt.

Thật muốn để mấy người kia tận mắt thấy Hạ Trì bây giờ.

Ba người cưỡi vài vòng, Lâm Lạc đề nghị chụp chung một tấm đăng lên vòng bạn bè.

"Nhớ chụp tôi cho đẹp đấy." Hạ Trì hơi nghiêng người, để bên mặt phải chiếm phần lớn khung hình — mặt phải của cậu đẹp hơn mặt trái.

Lâm Lạc bật cười:
"Tiểu thiếu gia của tôi ơi, với cái mặt này của cậu, muốn chụp xấu cũng khó lắm."

Chụp xong, Hạ Trì không nói gì, chỉ mải chỉnh sửa ảnh.

Từ Chính Thanh liếc nhìn màn hình điện thoại cậu — trong ảnh, làn da Hạ Trì trắng đến mức như không cùng một tông màu với hai người kia.

Không biết có phải do ánh sáng hay không, nhưng hai người họ trông lại còn đen hơn ngoài đời vài tông.

Từ Chính Thanh:
"Không cần chỉnh đâu, trong ảnh cậu là sáng nhất rồi."

Hạ Trì liếc xéo:
"Tôi đang chỉnh cho anh đấy."

Từ Chính Thanh: "..."

Lâm Lạc nghe vậy thì bật cười thành tiếng.

Hạ Trì:
"Cả cậu nữa."

Lâm Lạc: "..."

Rời trường đua, cả ba đến nhà hàng tư nhân mà Từ Chính Thanh đã đặt từ lâu.

Nhà hàng này rất nổi tiếng trong giới. Nếu chỉ đơn thuần đến ăn thì ngoài việc đắt ra, không có gì đặc biệt.

Nhưng đầu bếp ở đây lại rất khó mời — chỉ làm cuối tuần, mỗi ngày chỉ nhận ba bàn, không có thực đơn cố định, mọi thứ tùy vào tâm trạng của đầu bếp.

Đến nơi, ba người vào phòng riêng.

Hạ Trì gửi tấm ảnh đã chỉnh xong cho hai người.

Lâm Lạc nhìn ảnh một hồi, giơ ngón cái:
"Đỉnh thật! Ai mà phân biệt nổi cậu với Nữ Oa tạo người nữa."

Hạ Trì giả vờ ghét bỏ:
"Đừng nói thế, tôi đâu có đứa con trai to tướng như cậu."

Từ Chính Thanh phá lên cười:
"Ha ha ha, Lâm Lạc sao không cười nữa, bản tính vốn không thích cười à?"

Lâm Lạc: "..."

Nhờ đặt trước nên đồ ăn được mang lên rất nhanh. Từ cách bày biện tinh tế đến mùi thơm nghi ngút đều hoàn hảo không chê vào đâu được.

Vốn dĩ Hạ Trì đang bị "khổ hạ", ăn uống không ngon miệng, dì Trương phải nghĩ đủ cách làm món khai vị k*ch th*ch vị giác.

Nhưng lúc này, nhìn những món ăn thanh đạm mà vẫn đậm vị trên bàn, cậu lại thấy đói hẳn.

Ăn được một lúc, Hạ Trì đứng dậy đi rửa tay.

Vừa định bước vào, từ bên trong có người đi ra. Hạ Trì nghiêng người nhường đường, liền nghe thấy đối phương gọi tên mình:

"Hạ Trì?"

Nghe tiếng, Hạ Trì ngẩng lên. Người đó có vẻ là con lai, ngũ quan sâu, đồng tử hơi xanh lam.

Mắt xanh như thế, trong nguyên tác chỉ có một người — gã tra nam Cố Thâm mà nguyên chủ ghét nhất.

Con mắt nguyên chủ đúng là... so với Lục Cận, gã này chẳng đẹp trai hơn, chẳng cao hơn, càng không thể so về nhân phẩm.

Tóm lại, trong mắt Hạ Trì, Cố Thâm kém xa nam chính.

Thấy Hạ Trì, sắc mặt Cố Thâm trầm xuống:
"Cậu lại theo dõi tôi?"

Hạ Trì: (⊙_⊙) !

Không, ăn nói phải cẩn thận nhé, đây là vu khống đó!

Thấy Hạ Trì im lặng, Cố Thâm tưởng mình đoán đúng.

Điều hắn ghét nhất ở Hạ Trì là tính chiếm hữu, lúc nào cũng giám sát hắn.

Chỉ cần tin nhắn trả lời chậm một chút là cậu nổi cáu, khiến hắn thấy rất ngột ngạt.

Nghĩ lại, hình như đã một thời gian rồi Hạ Trì không nhắn tin cho mình.

Hơn nữa, dự án phát triển Tân Thành, nếu không phải Hạ Trì ngăn Lục Cận, thì chưa chắc hắn đã giành được.

Dù tính khí khó chịu, nhưng Hạ Trì thật sự yêu hắn.

Thoáng có chút áy náy, Cố Thâm dịu giọng:
"Xin lỗi, Tiểu Trì, vừa rồi tôi nói hơi nặng."

"Cậu đến đây ăn cơm à?" Giọng hắn càng nhẹ hơn.

Lật mặt nhanh như lật sách.

"Chứ không thì sao? Tôi đến nhà hàng không ăn cơm thì xem kịch chắc?" Hạ Trì đáp.

Cố Thâm nghẹn lại:
"Tôi không có ý đó."

Hạ Trì liếc hắn, không muốn dây dưa thêm, định bước qua nhưng câu tiếp theo khiến cậu khựng lại.

"Tiểu Trì, đừng giận. Bữa này để tôi mời."

Hạ Trì dừng bước, nhìn Cố Thâm cười đầy ẩn ý:
"Anh mời tôi?"

Cố Thâm sững lại. Hạ Trì vốn đã đẹp, cười lên lại thêm vài phần quyến rũ, thần thái khác hẳn trước đây.

Cố Thâm thấy hơi lạ, nhưng không biết lạ ở đâu.

Hắn nuốt khan, định nắm tay cậu thì bị tránh.

Có chút hụt hẫng, hắn gật đầu:
"Ừ, cậu giúp tôi lấy được dự án Tân Thành, tôi vốn phải mời cậu. Lúc cậu về cứ ghi hóa đơn vào tên tôi. Tôi bận chút, đi trước nhé. Đợi tôi xong việc sẽ bù cho cậu."

Hạ Trì gật lấy lệ. Trong đầu chỉ nghĩ: chính anh nói mời, thì đừng trách tôi không khách khí.

Huống hồ, dự án Tân Thành vốn là quả bom nổ chậm, ai nhận là xui.

Chờ đấy, nhiều nhất một tháng nữa sẽ nổ tung.

Đáng đời, tra nam!

Cố Thâm phải quay lại tiếp khách nên rời đi ngay. Hạ Trì vui vẻ tiễn hắn, nhưng vừa quay đầu đã thấy người đàn ông dựa bên cửa sổ — Lục Cận.

Hạ Trì: "..."

Xong đời rồi.

Khoảng cách không xa, đủ để Hạ Trì thấy rõ vẻ mặt u ám của Lục Cận.

Điếu thuốc trên tay gần cháy hết, chứng tỏ anh đã đứng đó một lúc.

Chết thật...

Vừa mới hứa sẽ không gặp Cố Thâm, quay đi đã bị bắt quả tang.

Đúng là tai bay vạ gió, tra nam hại tôi!

Hạ Trì vừa định giải thích, Lục Cận đã dập thuốc, quay vào phòng mà không thèm nhìn lấy một cái.

Rõ ràng là giận rồi.

Trong phòng, Từ Chính Thanh và Lâm Lạc đợi mãi không thấy Hạ Trì, định ra tìm thì cửa mở.

Hạ Trì bước vào, vừa đi vừa khe khẽ hát.

Lâm Lạc:
"Ơ, sao vui thế?"

"Ừ." Nghĩ tới việc mình vừa làm, Hạ Trì không giấu được nụ cười.

Từ Chính Thanh đứng dậy:
"Đi thôi, tôi đi thanh toán, rồi tìm quán trà ngồi nói chuyện."

Hạ Trì khoát tay:
"Khoan, tôi còn món chưa lên."

"Thanh toán xong rồi, đợi xong món thì đi."

Từ Chính Thanh ngạc nhiên:
"Gì thế?"

Hạ Trì ho khẽ, kể lại toàn bộ chuyện vừa rồi, rồi kết luận:

"Anh ta đã nói mời, thì tôi không khách khí. Tôi vừa gọi mấy trăm suất, xem nhà bếp làm được bao nhiêu thì làm. Tiếc là ở đây không giao hàng, nên tôi gọi thêm người chạy việc."

Lâm Lạc há hốc miệng:
"Cậu gọi nhiều vậy để làm gì?"

"Gửi về công ty cho nhân viên ăn tiệc." Hạ Trì nhướng mày, giọng đầy đắc ý. "Đã thế chủ nhà hàng còn phá lệ làm thêm cho chúng ta món đặc biệt."

Lâm Lạc nghe xong thì vỗ tay:
"Cao tay thật!"

Từ Chính Thanh cũng cười sảng khoái:
"Ở đây mà mấy trăm suất, ít nhất cũng cả triệu tệ."

Hai người vui ra mặt.

Trước đây vì Hạ Trì mù quáng với Cố Sâm, nên họ vẫn giữ ý tứ, khách khí với hắn.

Giờ thì tốt rồi, nhìn thế này họ tin chắc Hạ Trì đã hoàn toàn dứt.

Lục Cận là bậc hậu bối nên đương nhiên không có lý do rời bàn tiệc trước.

Khi nhận được cuộc gọi từ Trần Phi, anh mới mượn cớ ra ngoài hít thở.

"Có chuyện gì?" Lục Cận tựa người vào khung cửa sổ khi nãy, châm một điếu thuốc và kẹp giữa các ngón tay.

Anh đang cai thuốc, nhưng mỗi khi bực bội, chỉ cần châm một điếu giữ ở đầu ngón tay là đã thấy dịu đi phần nào.

Đầu dây bên kia, Trần Phi dường như rất bận, tiếng ồn ào hết đợt này đến đợt khác vang lên, mãi mới nghe thấy giọng anh ta.

"Alô, sếp. Suất ăn nhân viên ở Quán Ăn Tịch Ẩn mà anh đặt đã tới. Có cần tôi thông báo trong nhóm không?"

Lục Cận khẽ ngẩn ra. "Cái gì?"

Trần Phi nói: "Có hơn hai chục người giao hàng đến công ty, bảo là suất ăn nhân viên anh đặt ở Quán Ăn Tịch Ẩn, địa chỉ ghi công ty. Tôi đếm sơ sơ chắc khoảng ba bốn trăm suất."

Trong đầu Lục Cận lập tức hiện lên hình ảnh Hạ Trì sững sờ khi nãy.

Anh mở phần mềm chat ra, quả nhiên thấy tin nhắn của ai đó. Sau khi đọc và nắm rõ toàn bộ nguyên nhân – kết quả, Lục Cận bất giác bật cười khẽ. Sự bực bội trong lòng phút chốc tan biến.

"Món đó là Hạ Trì đặt. Cậu báo trong nhóm một tiếng." Lục Cận nói tiếp: "Không có gì nữa, cậu lo việc đi."

Cúp máy xong, Trần Phi nhìn đống hộp đựng tinh xảo của Quán Ăn Tịch Ẩn. Người khác có thể không rõ, nhưng anh từng giúp Lục Cận đặt bàn ở đây vài lần, nên khá hiểu giá cả. Mấy trăm suất này, không tới trăm triệu thì cũng phải vài chục triệu.

Một Hạ Trì hào phóng như vậy, đây là lần đầu anh ta thấy. Nhớ lại lời Hạ Trì từng nói lần trước, chẳng lẽ cậu ta thực sự đã thay đổi?

Bình Luận (0)
Comment