Tháng Tám, Giang Thành cuối cùng cũng có một trận mưa sau hơn hai mươi ngày trời nắng.
Cơn mưa rào mùa hạ ập đến dữ dội, Giang Thời dẫm lên con đường lầy lội bước vào cục cảnh sát.
Trái với cảnh mưa to gió lớn bên ngoài, bên trong lại rất yên tĩnh. Một viên cảnh sát cầm tài liệu đi từ hành lang tới, khi thấy Giang Thời không đeo khẩu trang thì sững người.
"Giang... Giang Thời, sao cậu lại ở đây?"
Giang Thời dụi đi vệt nước mưa trên khóe mắt:"Chào anh, tôi là người nhà của Trình Dã, tôi đến tìm cậu ấy."
Viên cảnh sát ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại:"Hóa ra hai người là... Cậu đi theo tôi."
Anh ta đi trước dẫn đường:"Cậu đừng lo, chúng tôi đưa anh Trình về đây chỉ là một buổi lấy lời khai theo thủ tục. Dù sao thì cũng đã xảy ra chuyện như vậy, gây ảnh hưởng lớn trong xã hội, cục cảnh sát không thể ngồi yên không quản được.”
"Chỉ là hiện tại anh Trình không tình nguyện hợp tác với chúng tôi cho lắm, lát nữa cậu vào trong, khuyên anh ấy nhiều vào. Dư luận là dư luận, còn sự thật là sự thật, dư luận không thể nào trở thành sự thật được. Chỉ cần anh ấy không làm, chúng tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho anh ấy. Hơn nữa..."
Viên cảnh sát hạ thấp giọng: "Dựa trên những tài liệu tôi nắm được, lúc đó anh Trình vẫn chưa thành niên, cộng thêm hoàn cảnh gia đình của anh ấy như vậy. Đừng nghĩ mọi chuyện quá bi quan, tất cả vẫn còn cơ hội."
Anh ta nắm lấy tay nắm cửa:"Nhưng tiền đề là anh ấy phải hợp tác với chúng tôi, nếu không thì thật sự là có lý cũng không nói rõ được."
Nói xong, anh ta mở cửa:"Cậu Giang, mời vào trong."
Trình Dã cũng được coi là một doanh nhân có chút tiếng tăm ở địa phương, cục cảnh sát nói là đưa đi nhưng thực chất đã sắp xếp cho hắn một phòng nghỉ khá thoải mái. Trên bàn có đặt sẵn trà nước, Trình Dã ngồi trên sofa, đầu cúi gằm.
Tất cả các thiết bị liên lạc trên người hắn đều đã bị thu lại, chỉ còn chiếc đồng hồ cũ đeo đã nhiều năm trên cổ tay vẫn đang tích tắc chạy.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn cũng không ngẩng đầu lên, cho đến khi một mùi hương quen thuộc thoảng qua chóp mũi.
Hắn đột ngột mở mắt, ngẩng phắt đầu lên, đối diện với đôi mắt ướt nhòa của người thanh niên.
Trình Dã đứng bật dậy ngay lập tức, hắn kéo Giang Thời lại: "Bọn họ ức h**p anh à?"
Viên cảnh sát đứng sau lưng Giang Thời định rót cho y một tách trà nóng: "??"
Giang Thời đánh vào đầu hắn một cái:"Là do tôi bị dính mưa."
Trình Dã bị đánh, dáng vẻ trông hệt như một chú chó bị chủ ghét bỏ.
Hắn đã ngồi trong cục cảnh sát nửa tiếng đồng hồ mà không nói một lời, cổ họng nghẹn lại đến khàn đi. Hắn không tin bất cứ ai, chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Thời:"Em không giết người."
Giang Thời nói: "Em nói với anh thì có tác dụng gì, nói với cảnh sát ấy."
"...”
Viên cảnh sát đặt tách trà xuống: "Anh Trình, mẹ ruột của anh đang ở phòng bên cạnh, bà ta khăng khăng nói rằng anh đã giết cha mình. Nếu anh cứ tiếp tục im lặng, chúng tôi chỉ có thể coi như anh đã ngầm thừa nhận."
Giang Thời kéo Trình Dã ngồi xuống.
Trình Dã vẫn im lặng.
Giang Thời nói: "Em mà không nói nữa thì lát nữa ra ngoài anh sẽ đi tìm Hoắc Tịch."
Lông mi Trình Dã run lên. Dường như hắn đang cố hết sức để đè nén, nhẫn nhịn điều gì đó. Cảm xúc mãnh liệt cuộn trào trong lồng ngực, gần như muốn giãy giụa thoát ra. Nhưng rồi hắn lại nuốt tất cả xuống từng chút một cùng với chén trà đã nguội lạnh, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến chết người và vị đắng chát nơi đầu lưỡi.
"Tôi không giết ông ta."
"Hôm đó trong thôn có người săn được một con thỏ, ông ta đến đó uống rượu ăn thịt thỏ, không biết thế nào lại uống quá chén.”
"Ông ta uống đến tối mới về, đi men theo lối mòn, không có mấy người qua lại, cộng thêm tối hôm đó trời đổ tuyết, nhà nào nhà nấy đều ở trong nhà, đến khi phát hiện ra thi thể ông ta thì đã là trưa ngày hôm sau rồi."
"Ông ta đã nằm trong tuyết cả một đêm, thi thể sớm đã cứng đờ, nói gì đến chuyện cứu chữa."
"Tôi không nói dối, những người uống rượu hôm đó đều có thể làm chứng."
Viên cảnh sát lấy sổ ra ghi chép, một cảnh sát khác bên cạnh hỏi Trình Dã: "Vậy chuyện mẹ ruột của anh nói rằng đã tận mắt thấy anh đổ thuốc trừ sâu vào rượu là thế nào?"
"Tôi..."
Mỗi một từ Trình Dã thốt ra đều vô cùng khó khăn.
"Năm đó bà ta có về ăn Tết. Bà ta lén lút về, không ai biết cả. Trình Kiến Bân bắt tôi ra phố mua rượu cho ông ta uống, tôi cầm chai đi, tôi không nhớ mình đã từng mua thuốc trừ sâu, càng không có chuyện bỏ thuốc vào rượu."
...
Cơn mưa mùa hạ đến nhanh mà đi cũng nhanh, lúc Giang Thời và Trình Dã từ cục cảnh sát đi ra thì mưa đã tạnh.
Mây đen tan đi, bầu trời trong xanh như gột rửa. Lưu Mãn đứng ở cửa sốt ruột đi đi lại lại, thấy hai người liền chạy tới:"Thế nào rồi?"
Giang Thời buồn bã thở dài:"Xong rồi, anh Trình của cậu giết người, sắp bị kết án tù chung thân rồi."
Lưu Mãn trợn tròn hai mắt: "Sao lại thế được? Bố anh ấy là một tên súc sinh, chết không hết tội. Cho dù đúng là anh Trình giết thì anh ấy cũng là bị dồn vào đường cùng thôi, dựa vào đâu mà kết án tù chung thân?"
"Ai mà biết được chứ..." Giang Thời vỗ vai cậu ta:"Cơ hội để cậu gặp anh Trình của cậu không còn nhiều nữa đâu, hãy trân trọng khoảng thời gian ở bên nhau bây giờ đi."
Lưu Mãn lập tức oà khóc:"Anh, hay là để tôi đi nói người là do tôi giết nhé? Dù sao tôi cũng không có gia đình, không có vợ con gì."
Trình Dã: "..."
Giang Thời phì cười.
Lưu Mãn nhìn hai người, rồi lại nhìn lên bầu trời xanh thẳm trên đầu, cũng bật cười theo.
Cười rồi cậu ta lại khóc:"Người thì không sao rồi, nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ thế để con mụ điên đó chơi một vố khó hiểu thế này sao?"
Cách đó không xa có mấy tay phóng viên đang ngồi chờ, ánh đèn flash lóe lên như những mũi gai nhọn đâm tới. Giang Thời đứng chắn trước mặt Trình Dã, nheo mắt nhìn về phía đó.
"Tất cả những gì bà ta đã gán cho Trình Dã, tôi sẽ đòi lại từng chút một, không thiếu một thứ gì."
*
Sự việc vẫn chưa kết thúc, cảnh sát vẫn đang điều tra, nhưng giới truyền thông chạy theo độ hot đã mặc định Trình Dã chính là hung thủ giết người.
Trên mạng tràn ngập những bài báo lên án, chỉ trích Trình Dã. Tin tức, hot search... đâu đâu cũng là hình ảnh người mẹ run rẩy nức nở. Bà ta xuất hiện trong vai một người yếu thế, khóc lóc kể lể về những nỗi khổ của mình, khiến mọi tội lỗi dường như đều đổ dồn lên nhà tư bản trẻ tuổi tài cao kia.
Ngoài cửa công ty ngày nào cũng có đám phóng viên vây quanh, ngay cả cổng chính cũng bị đập phá. Họ gào thét dưới lầu, yêu cầu kẻ giết người phải đền tội…
Giang Thời đứng trên tòa nhà nhìn xuống, tầng lầu quá cao, con người trông nhỏ bé như loài kiến. Giây phút ấy, trong mắt y, những người đó thực chất chẳng khác gì loài kiến. Không có não, không có suy nghĩ, chỉ vài câu nói bâng quơ là có thể điều khiển.
Trần Lãng đứng bên cạnh nói: "Có kẻ đứng sau thao túng, độ hot không những không hạ xuống mà còn không ngừng tăng lên."
Điện thoại có tin nhắn đến, Giang Thời mở ra xem, là một tin nhắn từ số lạ.
[Tao chờ đến ngày mày phải đến cầu xin tao.]
Cầu xin?
Giang Thời cười khẩy một tiếng, xóa tin nhắn đi: "Hạ không được thì mặc kệ nó. Ghi lại hết cho tôi tên của các trang tin, tòa soạn, phóng viên đã đăng bài, một đứa cũng không chừa. Kiện hết cho tôi, đừng bỏ sót một ai.”
Y lạnh lùng nhìn xuống dưới:"Chẳng phải họ muốn pháp luật trả lại công bằng cho người bị hại sao? Tôi sẽ cho họ biết, thế nào mới là công bằng thực sự."
Nhìn cảnh tượng dưới lầu thêm một giây cũng thấy phiền lòng, Giang Thời quay người ngồi lại sofa. Y hỏi Trần Lãng:"Cảnh sát điều tra đến đâu rồi?"
"Vẫn đang điều tra, dù sao cũng là chuyện cũ nhiều năm trước, trong thôn lại không có camera, nên điều tra hơi rắc rối. Chuyện Trình Kiến Bân say rượu chết trong tuyết thì dễ hỏi, nhưng chuyện Cao Lan khăng khăng nói đã thấy Tổng giám đốc Trình đổ thuốc trừ sâu vào rượu thì..."
Trần Lãng liếc nhìn sắc mặt Giang Thời:"Cảnh sát nói, bà ta quả quyết lắm, không giống nói dối, nên họ vẫn phải đi xác minh."
"Hơn nữa... cảnh sát đã ra thông báo, nhưng dư luận trên mạng lên men quá dữ dội. Miệng lưỡi người đời, con chữ cũng là con dao giết người, trong mắt họ, Tổng giám đốc Trình đã là kẻ giết người rồi, cho dù kết quả có ra sao, e rằng..."
Lần đầu tiên, anh ta thấy trong đôi mắt của Giang Thời toàn là sự sắc lẻm đâm người:"E rằng cái gì? Họ nói phải là phải, họ nói không phải là không phải sao? Dưới gầm trời này làm gì có cái lý đó!”
Trần Lãng nở một nụ cười khổ:"Cậu ở trong giới, chắc phải hiểu rõ sức ảnh hưởng của dư luận hơn tôi."
Giang Thời nghiến răng im lặng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Mã vùng từ Lâm Thành, y nhìn một lúc, rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại nghe máy.
"Giang Thời, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Lý Thải Anh đây."
Giang Thời ngẩn người, lục lọi trong ký ức hình ảnh một cô gái mặt tròn.
Lý Thải Anh nói: "Tôi đang trên chuyến tàu đến Lâm Thành. Lúc thi đại học, mẹ tôi muốn tôi học y, nhưng cuối cùng tôi vẫn đăng ký chuyên ngành báo chí ở phương Bắc."
"Tôi là một phóng viên, tôi tin tưởng Trình Dã, vì vậy tôi đến Lâm Thành để tìm kiếm sự thật."
Trong điện thoại vọng lại tiếng còi tàu, tàu đã vào hầm núi, tín hiệu chập chờn, giọng của Lý Thải Anh đứt quãng.
"Lúc khai giảng, thầy giáo tôi... từng nói... báo chí là để trả lại sự thật cho công chúng.”
"Và bây giờ, tôi muốn trả lại sự thật thuộc về Trình Dã cho cậu ấy."
*
Kể từ khi mối quan hệ tình cảm giữa Trình Dã và Giang Thời bị đào ra, Weibo của Giang Thời hoàn toàn thất thủ.
Tuy nhiên, dù mọi người có nhắn tin thế nào, từ đầu đến cuối y cũng không hồi âm một chữ. Ngay lúc ai nấy đều nghĩ y sẽ tiếp tục im lặng, y đột nhiên chia sẻ một buổi phát sóng trực tiếp.
Bất kể là hóng chuyện hay xem kịch vui, mọi người vừa thấy phòng live liền ồ ạt kéo vào.
Ngoài dự đoán của họ, người trong phòng live không phải là Giang Thời.
Đó là một cô gái mặt tròn, buộc tóc đuôi ngựa cao, không để mái, mắt tròn xoe, đeo một cặp kính.
Trái ngược với sóng gió bên ngoài, không khí trong phòng live rất dễ chịu. Lý Thải Anh ngồi trong xe, ngoài cửa sổ là dãy núi xanh trập trùng.
Cô chỉnh lại camera một chút, khi cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền: "Đông hơn tôi tưởng. Chào mọi người, tôi là Lý Thải Anh, một phóng viên. Nơi tôi đang đến là thôn Khê Liễu ở Lâm Thành.”
"Gần đây, tin tức về việc mẹ của chủ tịch Hằng Viễn kiện con trai ruột giết cha đang rất nóng. Và nơi tôi đang đến chính là nơi Trình Dã đã sống và lớn lên. Tôi sẽ khám phá thôn Khê Liễu, đưa các bạn đi tìm hiểu xem Trình Dã rốt cuộc là người như thế nào."
"Để tránh có người nói tôi tìm người diễn kịch, nên toàn bộ quá trình tôi sẽ phát sóng trực tiếp, sau đó sẽ đăng bản đã qua chỉnh sửa."
Cô đưa vé tàu ra trước ống kính: "Đây là vé tàu tôi mua, trong ngày. Bây giờ tôi đang trên xe đến thôn Khê Liễu, bác tài nói còn năm phút nữa là đến phố chính."
Cạch —
Căn phòng tối om bừng sáng. Giang Thời lún sâu vào ghế sofa, màn hình máy tính chi chít những bình luận.
Y không để tâm họ nói gì, mà chỉ nhìn ống kính lướt qua con phố quen thuộc.
Lý Thải Anh xuống xe. Khác với con đường gập ghềnh lúc đến, đường trong thôn trông lại tốt đến bất ngờ. Con đường có vẻ mới được sửa vài năm, sạch sẽ rộng rãi, nối liền các hộ gia đình.
Nơi xuống xe đối diện một quán bún. Lý Thải Anh mang theo một chiếc camera siêu nhỏ, cài trên ngực áo như một món đồ trang sức, vị trí này không thấy được mặt người, cũng không gây cảm giác kỳ quặc.
Trong thôn thưa thớt bóng người, thanh niên đều ra ngoài học hành, làm việc, chỉ còn lại một số người lớn tuổi.
Ông chủ quán bún bưng xô nước gạo thừa ra đổ, Lý Thải Anh tiến lên hỏi đường:"Chào bác, cho cháu hỏi bác có biết nhà Trình Dã không ạ?"
Động tác đổ nước của ông lão khựng lại, ông đánh giá Lý Thải Anh một lượt;"Biết chứ, đi thẳng lên trên, trèo qua ngọn núi kia, thấy cái thôn đó chính là nó. Cô tìm nó làm gì?"
Lý Thải Anh nói: "Cháu là phóng viên, nghe nói về chuyện của Trình Dã nên đến phỏng vấn một chút."
Nghe cô nói vậy, ông lão đổ xong xô nước liền đứng tựa cửa, rít liền mấy hơi thuốc:"Trình Dã à, nghe nói nó phất lên rồi, còn làm ông chủ ở Giang Thành, giàu lắm."
Ông chỉ tay:"Thấy con đường này không, là nó bỏ tiền ra sửa đấy. Nhưng mà thằng bé này... từ nhỏ đã sống khổ sở lắm."
"Sao lại nói vậy ạ?"
"Còn sao nữa? Chuyện của nó ai mà chẳng biết. Mẹ nó là một người đàn bà tàn nhẫn, mang theo em trai nó bỏ đi, còn bố nó thì đúng là không phải người, ngày nào cũng đánh nó, cơm cũng không cho ăn. Thỉnh thoảng nó đến đây bán ít rau, rồi nhặt đồ ăn thừa của khách mà ăn…”
Chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi, số người xem trong phòng live đã lên đến gần một triệu.
Lý Thải Anh không thấy được bình luận, cô chào tạm biệt ông lão rồi đeo ba lô đi tiếp.
Đi được một đoạn, ở ngã rẽ có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang ngồi xổm, tay cầm một điếu thuốc lào, khói thuốc tỏa ra làm mờ đi khuôn mặt ông.
Thấy Lý Thải Anh đi tới, người đàn ông đứng dậy: "Cô là cô phóng viên muốn đến thôn chúng tôi?"
Đi một lúc mà trán Lý Thải Anh đã lấm tấm mồ hôi, cô đáp một tiếng "Vâng".
Người đàn ông nói: "Tôi tên Cao Quyền, tôi có một đứa con trai là bạn của Trình Dã. Nó bảo tôi ra đón cô, đường núi khó đi, tôi đèo cô một đoạn."
Lý Thải Anh quay đầu lại, thấy một chiếc xe máy đang đỗ bên cạnh.
Cô hỏi Cao Quyền: "Bác biết chuyện của Trình Dã không ạ?"
"Biết chứ."
Cao Quyền nói: "Tôi biết thì có tác dụng gì, ai thèm nghe tôi nói? Ai cũng đi nghe lời con Cao Lan. Nó hủy hoại nửa đời của Trình Dã chưa đủ, còn muốn hủy hoại cả đời nó. Làm mẹ mà như thế, tôi mới thấy lần đầu."
Lý Thải Anh còn muốn hỏi thêm gì đó, Cao Quyền đã trèo lên xe máy:"Lên đi, tôi cũng coi như là nửa người cậu của nó. Lời tôi nói chưa chắc cô đã tin, tôi đưa cô đi hỏi người khác.”
Phòng live rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít qua khi xe máy chạy, một con chim trắng lướt qua ống kính, nền là dãy núi xanh cao và xa.
Cây đa cổ thụ ở đầu thôn Khê Liễu vẫn còn đó, cành lá sum suê xòe rộng, dịu dàng và lặng lẽ che chở cho mỗi một con người trên mảnh đất này.
Cao Quyền dẫn Lý Thải Anh đến dưới gốc đa, ông nói: "Trong làng không có mấy người trẻ, giờ không phải mùa vụ bận rộn, buổi chiều mọi người đều ra gốc đa hóng mát, ở đây đông người."
Từ xa, qua ống kính có thể thấy một nhóm người đang ngồi dưới gốc đa, phụ nữ thì trò chuyện, lót giày, đàn ông thì quây thành một vòng đánh bài.
Thấy Cao Quyền dẫn một cô gái trẻ đến, người nào mắt tinh liền la lớn: "Lão Cao, ông dẫn ai về thế? Không phải là bạn gái mới của thằng Tân Hoà nhà ông đấy chứ?"
Cao Quyền nói: "Xéo đi! Đây là con gái nhà dì của vợ tôi, đến đây chơi mấy hôm."
Lý Thải Anh cứ thế hòa nhập vào đám đông.
Cô ngồi giữa mấy người bác gái đang lót giày, chia cho mỗi người một vốc hạt dưa:"Cháu nghe nói thôn mình có một người nổi tiếng ạ?"
Các bác gái vừa cầm hạt dưa cứ như được bật công tắc, bất giác buôn chuyện.
"Cô nói Trình Dã phải không? Giỏi lắm đấy, mở công ty, tự làm ông chủ lớn, khắp mười làng tám xã này, ai giàu bằng nó?"
"Giàu thì sao? Tôi nghe con gái tôi nói, nó giết người à?"
"Hả? Giết người, giết ai cơ?"
"Các bà còn nhớ con mẹ bỏ đi của nó không? Mẹ nó nói nó giết bố nó đấy."
"Không phải Trình Kiến Bân uống rượu chết cóng sao? Sao lại thành Trình Dã giết?"
"Ai mà biết được..."
Lý Thải Anh đúng lúc bổ sung chi tiết:"Cháu cũng xem rồi ạ, mẹ cậu ấy nói cậu ấy đổ thuốc trừ sâu vào rượu của bố."
"Nói bậy!" Một ông bác đang đánh bài ném ra một lá : "Cái thuốc trừ sâu đó mùi nồng đến sặc chết người, bỏ vào rượu mà bố nó không ngửi ra à? Hơn nữa, hôm Trình Kiến Bân chết, tôi cũng có mặt ở bữa rượu, lúc ông ta đến trên người không có tí mùi rượu nào. Chúng tôi uống rượu, ăn thịt thỏ, ông ta còn suýt đánh nhau với tôi. Sau đó hai chúng tôi về nhà, tôi nhìn ông ta đi vào lối mòn. Ban đầu tôi cũng định đi đường đó, nhưng thấy xui xẻo nên đã vòng đi đường lớn.”
Thế là lại có người cười: "Không phải là ông hại chết người ta đấy chứ?"
"Biến biến biến... tôi làm gì có gan đó. Mấy hôm trước cảnh sát đến tôi đã giải thích rõ ràng rồi, nếu thật là tôi hại, tôi còn ngồi đây đánh bài được à?"
Lý Thải Anh chỉnh lại vị trí của camera.
Cô lại hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao Cao Lan lại một mực khẳng định là Trình Dã đã hại chết bố cậu ấy?"
"Tôi nói cô nghe này, nhưng đừng nói ra ngoài nhé. Con người Cao Lan ấy, từ nhỏ đã không ưa Trình Dã. Người biết thì tưởng là con ruột, người không biết còn tưởng là kẻ thù của bà ta.”
“Thôn của Cao Lan ở ngay cạnh thôn tôi, nhà mẹ đẻ tôi cũng ở đó, chúng tôi biết nhau từ nhỏ. Bà ta chẳng ra gì, lười biếng, ăn bám, ỷ vào chút nhan sắc, lúc nào cũng mơ mộng ‘gà rừng hóa phượng hoàng’. Sau này cả nhà bà ta mất, bà ta gặp Trình Kiến Bân. Trình Kiến Bân hồi trẻ cũng ưa nhìn, vừa ngỏ lời cưới bà ta đồng ý ngay.”
“Tôi từng khuyên can bà ta, nhưng bà ta không nghe, cứ nhất quyết đòi lấy gã.”
“Trình Kiến Bân đối xử tốt với bà ta được một thời gian, rồi cũng lộ nguyên hình, đánh đập bà ta. Bà ta sinh ra Trình Dã, hễ gã uống rượu vào là đánh cả Trình Dã luôn.”
“Ôi… chỉ đối xử với thằng út có vẻ tốt hơn một chút.”
Vẻ mặt Lý Thải Anh nghiêm nghị: “Nhưng Cao Lan không phải nói Trình Dã giống Trần Kiến Bân, nên Trần Kiến Bân yêu thương cậu ấy nhất sao?”
“Nhổ vào! Tốt cái rắm gì, thằng Trình Dã mới là đứa thảm nhất. Thằng bé này hiền lành, chẳng nói chẳng rằng, bị đánh thì chịu đựng, đau cũng không khóc. Còn thằng em nó…”
Người phụ nữ giơ tay ước lượng: “Cao có tí thế này thôi, lúc đó cũng mới bốn năm tuổi, giống hệt cái vẻ chết tiệt của Cao Lan. Sứt một tí da cũng khóc ầm lên, còn bé tí đã đi ăn trộm trứng nhà tôi, mép vẫn còn dính lòng trắng trứng mà cứ khăng khăng là Trình Dã ăn.”
“Nhắc đến chuyện này tôi cũng nhớ ra. Hồi đó tôi qua nhà gã lấy đồ, thằng lớn bị đánh máu me be bét mặt, thằng bé chỉ bị sứt chút da, vậy mà Cao Lan không bênh thằng lớn, chỉ lo thằng bé.”
“Gặp người thiên vị rồi, nhưng chưa thấy ai thiên vị đến mức này. Giờ thằng Trình Dã có tiền rồi, tôi thấy bà ta chỉ muốn lừa tiền nó nên mới nói năng bậy bạ, cái miệng độc địa thế không sợ bị trời đánh sao.”
“Sau này Cao Lan dẫn thằng bé bỏ trốn, Trình Kiến Bân tức điên lên đánh Trình Dã, cô chưa thấy cảnh đó đâu, nếu không có người trong thôn không chịu nổi báo cảnh sát, Trình Dã suýt nữa bị đánh chết rồi.”
Lý Thải Anh hỏi rất điềm tĩnh: “Cao Lan còn nói bà ấy có về muốn đưa Trình Dã đi.”
“Về à? Bà ta về lúc nào?”
Một người trong đó biến sắc, bà gạt người đang ngồi cạnh Lý Thải Anh ra, chủ động ngồi sát lại.
“Tôi đã thấy bà ta về rồi.”
Người nói chính là người lớn lên cùng Cao Lan.
“Tôi chơi với bà ta lâu như vậy, nhìn dáng đi và chiều cao là nhận ra ngay. Bà ta bịt kín mít cả người. Tôi nghĩ bà ta về tìm Trình Dã nên tiến tới nói chuyện, nhưng bà ta cứ khăng khăng là tôi nhận nhầm người rồi bỏ chạy.”
“Trên đường về, tôi thấy Trình Dã còn đang làm việc ngoài đồng, nên kể cho nó nghe.”
“Mấy ngày sau đó, Trình Kiến Bân chết.”
Ánh sáng từ phòng livestream chiếu lên mặt Giang Thời, gương mặt y bị màu xanh của cây đa phủ lên một lớp bóng.
Tâm trí y bị kéo về…
Ngoài cửa sổ phòng thẩm vấn vẫn đang mưa, mưa rơi nặng hạt đến mức suýt không nghe rõ cả giọng Trình Dã.
“Hôm đó tôi đang làm việc ngoài đồng, một thím trong làng tìm đến tôi. Thím ấy nói thấy một người lén lút, trông rất giống mẹ tôi.”
“Tôi tưởng mẹ thật sự lén lút về tìm tôi, nên tôi vứt cuốc chạy về nhà.”
Mùa đông năm đó ở thôn Khê Liễu quá lạnh, tay chân Trình Dã đỏ ửng vì cóng, quần áo vẫn là đồ cũ của Cao Quyền, người hắn gầy trơ xương, bước đi trên tuyết gần như không có tiếng động.
Căn nhà gỗ rất yên tĩnh, hắn đứng ở cửa ngần ngừ chưa dám đẩy vào thì bên trong vọng ra tiếng Cao Lan.
“Sáu mươi vạn tiền đền bù giải tỏa, Trình Kiến Bân, ông nghĩ cho kỹ đi, cả đời ông đã thấy sáu mươi vạn chưa? Chỉ cần ông ly hôn với tôi, tôi kết hôn với hắn ta, số tiền này sẽ là của chúng ta.”
“Tao khinh!” Trình Kiến Bân chửi rủa: “Mày là con khốn, ngày xưa lén lút bỏ trốn, giờ còn muốn quay về ly hôn với tao, tao ly hôn với mày rồi, tiền mày lấy được thì liên quan gì đến tao?”
“Ông ngốc à…” Giọng Cao Lan thỏ thẻ: “Thằng cha đó bị bệnh, biết đâu ngày nào đó sẽ chết. Tôi cưới hắn, rồi số tiền này cuối cùng chẳng phải thuộc về thằng Tiểu Tung sao? Ông là bố nó, nó có tiền rồi chẳng lẽ không lo cho ông?”
“Hơn nữa, Tiểu Tung không phải Trình Dã, nó sẽ nhớ cái tốt của ông. Trình Dã là một con sói mắt trắng nuôi mãi không thuần, ông thật sự nghĩ có thể trông cậy vào nó nửa đời còn lại sao?”
“Được thôi…” Trình Kiến Bân nói: “Muốn ly hôn cũng được, phải đưa tiền cho tao trước.”
“Tôi làm gì có tiền…” Cao Lan bật khóc: “Tiền đền bù còn mấy tháng nữa mới có, tôi còn phải nuôi Tiểu Tung đi học, phải trả tiền thuốc men cho thằng cha kia nữa, tôi lấy đâu ra tiền đưa ông?”
“Tôi thề, khi nào tiền về tay, tôi sẽ chia cho ông, năm vạn… năm vạn được không?”
“Sáu mươi vạn tiền đền bù giải tỏa, mày chỉ đưa cho tao năm vạn, Cao Lan, mày coi tao là thằng ăn mày à?”
Cao Lan khóc lớn hơn: “Số tiền này phải dùng để chữa bệnh và sinh hoạt mà, đưa hết cho ông, thằng Tiểu Tung phải làm sao?”
“Kiến Bân, ông cứ để tiền lại cho Tiểu Tung đi, nó học ở trường giỏi lắm, sau này nhất định thi đậu đại học tốt, rồi nó thi công chức, vẻ vang…”
Trình Dã đứng ngoài cửa châm một điếu thuốc.
Vài phút sau, Trình Kiến Bân cuối cùng cũng nhượng bộ: “Được, nhớ lời mày nói, Trình Tung là con tao, dù có nhận người khác làm bố, sau này cũng phải quay về hiếu kính tao.”
Cao Lan đứng dậy đi lục tìm căn cước công dân của hai người, Trình Kiến Bân hỏi bà ta: “Vậy còn Trình Dã thì sao?”
Cao Lan im lặng một lúc, rồi khóc lóc: “Tôi, tôi sợ Trình Dã, nó là một quái vật, nó không bình thường.”
Trình Kiến Bân cũng thấy Trình Dã không bình thường, ánh mắt nó ngày càng hung dữ, gần đây ông ta không dám động tay với nó.
Cao Lan nói: “Tiền đền bù còn mấy tháng nữa mới đến, nhưng dạo này bố nuôi của Tiểu Tung cần tiền, tôi thật sự không kiếm đủ.”
“Tiểu Tung… Tiểu Tung nói, nó quen một anh ở trường, anh ấy nói bên Myanmar lương cao lắm, nếu giới thiệu được người qua đó, phí giới thiệu… phí giới thiệu năm nghìn…”
Trình Kiến Bân không phải thằng ngốc, ông ta đạp Cao Lan ngã lăn quay: “Cao Lan, con đ* chết tiệt này, mày định bán con trai mày à?”
“Không… không phải bán…” Bà ta lắp bắp: “Chỉ là giới thiệu…”
Nói xong bà ta lại khóc nức nở: “Tôi biết làm sao đây? Trình Dã hận tôi, chẳng lẽ nó không hận ông sao? Đợi nó lớn lên, ông nói xem nó sẽ giết tôi trước hay giết ông trước? Tôi đã nói với ông rồi, nó là con sói mắt trắng nuôi mãi không thuần, bây giờ nó còn nhỏ, vậy sau này thì sao? Ông trông mong nó nuôi ông dưỡng già hay trông mong nó tiễn ông xuống mồ?”
“Năm nghìn đó… Trình Kiến Bân, trước đây cả nhà mình một năm chi tiêu cũng chỉ có một nghìn…”
Trình Kiến Bân im lặng.
Trình Dã ném tàn thuốc, giẫm chân lên dập tắt.
Thời gian của một điếu thuốc.
Hai người.
Mười bảy năm.
Năm nghìn.
(17 triệu tiền Việt)
____
Note nho nhỏ: Không được spoil trước cốt truyện đâu các tình yêu xinh đẹp ơi, tui còn chưa có đọc đâu ^^