Trình Dã mất vài giây mới phản ứng lại y đang nói gì, hắn tựa vào giường, đầu ngón tay lướt qua mí mắt Giang Thời đang ửng hồng.
“Sao lại hỏi như vậy?”
Giang Thời nhắm mắt lại, nếp nhăn càng sâu hơn: “Vì cậu lúc nào cũng đ*ng d*c không phân biệt trường hợp.”
Không thể trách y dùng từ “đ*ng d*c”, y cảm thấy Trình Dã lúc đó chẳng khác đ*ng d*c là mấy, dường như không có lý trí, trong đầu toàn là chuyện đó.
Trình Dã cũng không biết mình bị làm sao, nhưng hắn không cảm thấy mình nghiện, dù có cũng chỉ nghiện Giang Thời. Hắn biết có lẽ mình không bình thường, bèn hỏi Giang Thời, “Dọa anh rồi à?”
Giang Thời cuộn chăn lại, “Cũng được... chỉ là…”
Trình Dã nói: “Hay là tôi đi bệnh viện khám xem?”
Hắn nói vậy, Giang Thời ngược lại lại xót xa:“Cũng không có gì to tát, không nói nữa, ngủ đi.”
Nói xong, cả người y cuộn vào trong, chừa lại nửa cái chăn.
Trình Dã chống vào giường, từ từ cười.
Trương Trì luôn nói tính tình Giang Thời không tốt, nhưng trong mắt Trình Dã, không có ai mềm lòng hơn y.
Ngày hôm sau, vẫn là một ngày nắng đẹp.
Đã hứa với Trương Trì sẽ đi chơi, Giang Thời dậy từ sớm. Y tỉnh dậy thì trong phòng chỉ có một mình, đợi y vệ sinh cá nhân xong thì Trình Dã đang xách bữa sáng về.
Hắn tuân thủ khí chất của một người chồng, giúp Giang Thời dọn dẹp đồ đạc.
“Hôm nay dự báo thời tiết nói có mưa, mặc dù bây giờ có nắng, nhưng vẫn phải mang theo ô. Tiền tôi để trong ngăn kéo của ba lô, muốn mua gì thì mua, trời nắng to, mũ vẫn phải đội...”
Giang Thời từ một đống đồ ăn sáng chọn lấy một cái bánh bao, ngồi nhai nhồm nhoàm, tai này lọt tai kia.
Trình Dã lại nói: “Vốn dĩ định đi chơi với anh nhưng vì anh đi chơi với Trương Trì, vậy hôm nay tôi đi tìm nhà trước.”
Giang Thời lúc này mới nhìn hắn, “Nhà? Nhà gì?”
“Ngày nào cũng ở khách sạn không được, tôi định thuê một căn nhà gần khu đại học, sau này lên đại học thì dọn ra ở.”
“Hả?” Giang Thời sững sờ, “Không ở ký túc xá trong trường à?”
Trình Dã cúi đầu nhìn y từ trên cao.
“...”
Giang Thời cắn một miếng bánh bao.
Không ở thì không ở, làm gì mà mặt hung dữ vậy?
Ngồi một lúc y lại không nhịn được nói: “Hay là từ từ đã? Lỡ tôi thi không đậu thì sao?”
Trình Dã “xoẹt” một tiếng kéo khóa ba lô lại, “Không có lỡ, Giang Thời.”
Vừa thấy hắn như vậy, Giang Thời bực mình, rút chân ra khỏi dép lê đá vào bắp chân Trình Dã một cái: “Hôm qua còn mặt dày mày dạn nằm dưới gầm giường nhận lỗi với tôi, qua một đêm, cậu bắt đầu bày cái mặt đó ra với tôi rồi à?”
“Ha!” Y cười lạnh:“Có được rồi quả nhiên sẽ không trân trọng.”
Biết thế để hắn quỳ hai ba ngày.
Trình Dã: “...”
Giang Thời ăn hết cái bánh bao trong chớp mắt, lại cầm lấy một cốc sữa đậu nành: “Không gặp lại!”
Trình Dã đeo ba lô cho y: “Tối tôi đến đón anh.”
Giang Thời nói: “Tôi muốn về nhà với Trương Trì, tôi muốn ngủ ở nhà cậu ấy, ngủ chung một giường với cậu ấy.”
Quả nhiên, sau khi y nói xong, mặt Trình Dã lại đen hơn một tông.
“Giang Thời...”
Giang Thời không quay đầu lại kéo cửa ra.
Trình Dã đi theo sau y, đội mũ cho y, lặp lại lần nữa, “Tối tôi đến đón anh.”
Đối phương để lại cho hắn một nhúm tóc vểnh lên từ phía sau mũ.
...
Xe của Trương Trì vừa đến dưới lầu khách sạn, từ xa đã nhìn thấy hai người một trước một sau đi ra từ đại sảnh, người phía trước cậu ta rất quen.
Cậu ta hạ cửa kính xe, nằm trên cửa vẫy tay với Giang Thời, “Giang Thời, ở đây!”
Giang Thời mặt mày sầm sì kéo cửa ra, vào trong mới phát hiện bên trong còn có một Tống Kiến An.
Lâu rồi không gặp, hắn ta vẫn không trắng lên một chút nào, cắt tóc ngắn, tóc lởm chởm, nhìn càng ngốc hơn.
Mọt sách Tống Kiến An đẩy kính, chào hỏi Giang Thời: “Lâu rồi không gặp.”
Giang Thời sững sờ, cúi người ngồi xuống: “Lâu rồi không gặp.”
Tống Kiến An cũng nhìn thấy Trình Dã đi theo sau Giang Thời. Theo thời gian trôi đi, cộng thêm Trình Dã đã tặng hắn ta một bộ đề thi, Tống Kiến An tự cảm thấy mình đã trưởng thành hơn nhiều, không cần phải so đo chuyện cũ.
Hắn ta cũng chào hỏi Trình Dã, “Bạn học Trình Dã, lâu rồi không gặp, không biết cậu thi đại học thế nào?”
Trình Dã chỉ chú ý đến Giang Thời, căn bản không nghe thấy lời hắn ta nói. Hắn đứng bên cửa sổ xe, nửa cúi người xin lỗi Giang Thời, “Xin lỗi, vừa nãy tôi không có ý định hung dữ với anh.”
Tống Kiến An: “Trình Dã?”
Trình Dã quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt đen sạm, hắn sững sờ:“Cậu là?”
Tống Kiến An: “...”
Hắn ta đứng dậy nghiêng người, ấn nút đóng cửa kính bên cạnh Giang Thời, cách ly khuôn mặt đáng ghét của Trình Dã ở bên ngoài, phủi tay áo, nói với tài xế nhà Trương Trì: “Đi thôi.”
Xe từ từ rời đi, Trình Dã đứng bên ngoài: “?”
Trong xe, Giang Thời “phụt” một tiếng cười ra, giơ ngón tay cái lên với Tống Kiến An.
Tống Kiến An mặt không biểu cảm:“Quả nhiên, cả đời này tôi không thể tha thứ cho Trình Dã.”
Trương Trì phía trước thắt dây an toàn, khó khăn quay đầu tham gia chủ đề, “Tiểu An Tử, cậu quen cái tên Trình Dã đó à?”
Tống Kiến An: “Trước đây chúng tôi cùng làng.”
“Ồ... tôi nhớ ra rồi.” Trương Trì nói: “Trước đây hai người có hiềm khích gì sao?”
Chuyện này không đủ để người ngoài biết, Tống Kiến An chọn cách im lặng.
Giang Thời chuyển chủ đề:“Tôi còn tưởng chỉ có mình Trương Trì, sao cậu cũng đến?”
Trương Trì quay đầu, “Mày không biết cậu ta b**n th** đến mức nào đâu, vừa thi xong đã theo bố đến công ty, ngày nào cũng chưa đến 6 giờ đã dậy đi làm, nếu không phải tao lôi cậu ta ra, bây giờ có khi cậu ta còn ở công ty đấy.”
Giang Thời im lặng một lúc, “Tống Bác gọi cậu đi à?”
Dù ngồi trong xe, tư thế ngồi của Tống Kiến An vẫn là tư thế của một học sinh ngoan, hai đầu gối khép lại, hai tay đặt trên đầu gối.
“Là ông ấy gọi tôi đi, nhưng sau khi đi tôi mới phát hiện, hóa ra còn nhiều thứ tôi không hiểu như vậy. Kinh doanh cũng là một môn học, bản kế hoạch đầu tiên tôi làm rất tệ, mặc dù Tống Bác không nói gì, nhưng tôi đã nhìn thấy sự thất vọng trong mắt ông ấy.”
Giang Thời thăm dò hỏi: “Cậu không đành lòng để ông ấy thất vọng à?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy năng lực của mình bị nghi ngờ.”
“Vậy nên?”
“Vậy nên hai ngày này tôi thắp đèn đọc sách thâu đêm, cuối cùng cũng hiểu rõ ý nghĩa và cơ chế hoạt động của công ty, rồi lại đọc kỹ nội quy nhân viên và quy tắc.”
Trong mắt Tống Kiến An bùng lên lửa:“Lần này, tôi nhất định có thể viết ra một bản kế hoạch khiến người khác hài lòng.”
Giang Thời: “...”
Đằng nào cũng là học, học cái gì mà chả là học?
Trương Trì tiếp tục vẹo cổ:“Nhà tôi có một người họ hàng mới mở một khu nghỉ dưỡng, nghe nói cũng không tệ, tầng trên cùng có bể bơi ngoài trời, trời nóng như vậy, chúng ta đi bơi đi?”
Tống Kiến An nói: “Tôi không có đồ bơi...”
Trương Trì vung tay lên, “Không sao, mua là được. Chú Trương, quay đầu đi trung tâm thương mại.”
Ba người đổi đường đi đến trung tâm thương mại.
Sau khi Trương Trì gầy đi thì rất điệu, chọn quần áo hết lần này đến lần khác, mua một cái quần bơi cũng phải suy nghĩ là họa tiết xanh lá cây hay họa tiết cam mặc sẽ gầy hơn.
Giang Thời không chịu nổi cậu ta, bưng đồ uống lạnh ngồi trên sofa chơi điện thoại.
Trung tâm thương mại chọn bừa, không phải loại cao cấp, lúc này người đến tránh nóng rất nhiều, hành lang bên ngoài người ra kẻ vào.
Giang Thời chơi một ván game luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, y cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, phát hiện trên hành lang có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đang nhìn chằm chằm vào y, không biết đã nhìn bao lâu.
Thấy y nhìn qua, người đàn ông không những không dời mắt, còn nở một nụ cười với y.
Giang Thời nhíu mày, còn chưa kịp biểu lộ cảm xúc gì, người đàn ông đã bước đi về phía y.
Anh ta mặc một bộ vest, khuôn mặt trông khá hiền lành, mặc dù đã nhìn Giang Thời rất lâu, nhưng trong mắt không có cảm giác khó chịu.
Người đàn ông đưa tay ra, “Chào cậu, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Tôn Thiên Vũ, tổng biên tập tạp chí Tân Triều, cậu có nghe qua Tân Triều chưa?”
Giang Thời không hứng thú với thời trang, bị làm phiền có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn kiềm chế lại, “Chưa nghe, không biết, có chuyện gì không?”
Tôn Thiên Vũ nói: “Trông cậu rất đẹp, khí chất cũng rất độc đáo, có nghĩ đến việc làm người mẫu không?”
“Không.”
Bị từ chối một cách lạnh lùng và dứt khoát, Tôn Thiên Vũ cũng không giận, “Tôi thật sự không phải kẻ lừa đảo.” Anh ta lấy danh thiếp ra đưa cho Giang Thời, “Đây là danh thiếp của tôi, hoặc cậu có thể lên mạng tìm kiếm, cũng có thể thấy thông tin của tôi. Chúng tôi có một số trang phục nam vẫn chưa tìm được người mẫu phù hợp, hôm nay gặp được cậu, những bộ quần áo đó cuối cùng cũng tìm được chủ nhân.”
Nói đến đây, anh ta có hơi phấn khích:“Cậu thật sự rất phù hợp, chỉ cần cậu đồng ý với tôi, tôi sẽ trả cho cậu con số này...” Anh ta đưa tay ra, ra dấu trước mặt Giang Thời, “Nếu cảm thấy không hài lòng có thể thương lượng.”
Giang Thời sững sờ khi nhìn thấy cái giá, rồi trên trán Tôn Thiên Vũ y đọc được hai chữ to Lừa Đảo.
Y đứng dậy:“Anh tìm nhầm người rồi, tôi không phải người mẫu gì cả.”
“Người mới à, không sao...” Tôn Thiên Vũ đi theo sau y:“Tôi có thể dạy cậu.”
Giang Thời nói: “Anh không đi tôi sẽ gọi người.”
Tôn Thiên Vũ bất lực, “Tôi thật sự không phải kẻ lừa đảo…”
“Ba...”
“Tạp chí của chúng tôi rất nổi tiếng, cậu ra ngoài đường xem, có rất nhiều người mua.”
“Hai...”
Tôn Thiên Vũ nhét danh thiếp vào tay Giang Thời, “Dù sao thì, cậu cứ suy nghĩ đi, tôi luôn chờ điện thoại của cậu.”
Giang Thời theo bản năng nắm chặt tay, đợi y muốn trả lại thì Tôn Thiên Vũ đã đi xa.
Trương Trì xách một cái quần bơi đến, nghiêng đầu nhìn theo hướng y đang nhìn: “Mày nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Giang Thời quay đi:“Chỉ là một kẻ lừa đảo thôi.”
Trương Trì giơ quần hỏi y, “Mày thấy màu xanh lam này có hợp với tao không?”
Không tìm thấy thùng rác, Giang Thời tiện tay nhét danh thiếp vào ba lô, đối với câu hỏi của Trương Trì, y nhận xét, “Trương Trì đẹp trai mặc cái gì cũng đẹp.”
Một câu nói chữa khỏi chứng sợ lựa chọn của Trương Trì.
Cứ thế chơi vài ngày, điểm thi đại học có rồi, Giang Thời quay về điền nguyện vọng. Cao Tân Hòa ngồi đối diện y ôm sách gãi đầu, “Anh họ, anh điền vào đâu vậy?”
“Đại học B.” Giang Thời nói: “Nhưng tôi chưa nghĩ ra nên chọn chuyên ngành gì.”
“Tôi cũng không rõ, hay là như mẹ tôi nói, anh đi học Y đi?”
Giang Thời lắc đầu, “Không, quá máu me.”
“Vậy làm giáo viên?”
“Quá mệt.”
“Kế toán?”
“Sẽ ngồi tù.”
“...”
Trình Dã bưng dưa hấu từ trong phòng ra:“Chọn chuyên ngành hot.”
Giang Thời cắn bút ngẩng đầu nhìn hắn:“Sau này dễ tìm việc làm sao?”
Trình Dã rút bút ra khỏi miệng y, mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn nói, “Tôi đã xem điểm chuẩn các năm của đại học B, rồi dựa vào số lượng người năm nay mà suy đoán, khả năng cao anh sẽ đậu sát nút, phân vân chọn gì cũng vô ích, chỉ có thể bị điều chuyển.”
Giang Thời: “...”
Trình Dã nhìn hai bên má y phồng lên, cong mắt, “Không phải không có chuyên ngành nào thích sao? Vậy học gì cũng như nhau.”
Dù sao Giang Thời cũng không cần lo lắng cho tương lai.
Cao Tân Hòa không hiểu sao lại thấy ê răng, “Hai người có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Cậu ta hơn 30 điểm so với điểm sàn, trường tốt thì khó chọn, trường tệ thì không muốn đi, có thể nói là rất khó xử.
Trình Dã cầm bút của Giang Thời, khoanh ra vài trường, “Mấy trường này.”
Cao Tân Hòa ghé lại gần nhìn, “Thung lũng? Anh ơi, anh bảo tôi đến nơi hoang vu à?”
Trình Dã nói: “Cậu cũng có thể chọn học lại một năm.”
Cao Tân Hòa: “...”
Vậy thôi.
Không có ai trong nhà giúp được, ba người vây quanh trong sân nhà Trình Dã tự mình nghiên cứu điền nguyện vọng.
Giang Tuyết đã phá căn nhà cũ để xây lại, mấy ngày nay, mới chỉ làm xong móng, Giang Thời không có chỗ ngủ, được gói gém sang nhà Cao Tân Hòa.
Hai ngày điền nguyện vọng này y ngủ cùng Trình Dã, nhưng phòng hắn vừa nhỏ vừa tối, Giang Thời không quen, định dọn sang nhà Cao Tân Hòa ngủ.
Trình Dã giúp y dọn quần áo, “Nhà tôi đã tìm xong rồi, nguyện vọng cũng điền xong rồi, hay anh đi cùng tôi đến Giang Thành nhé?”
Giang Thời ngồi trên giường hắn chơi điện thoại, “Để xem đã, chạy đi chạy lại phiền phức lắm.”
Thật ra là y muốn ở nhà chơi game với Cao Tân Hòa, Trình Dã ở bên cạnh lúc nào cũng quản y, phiền chết đi được.
Trình Dã nhìn ra ý đồ của y, nhàn nhạt nói: “Chú Cao đã tìm cho Cao Tân Hòa một công việc làm thêm hè, hai ngày nữa cậu ta phải đi làm rồi.”
Giang Thời sững sờ hai giây, ngẩng đầu, “Cậu ấy đi làm thêm rồi à?”
Trình Dã nhét q**n l*t của y xuống dưới cùng, “Ừ, có nhiều thời gian rảnh như vậy, chi bằng đi kiếm chút tiền.”
Nói xong, tay hắn khựng lại, từ dưới đáy ba lô của Giang Thời lấy ra một tấm danh thiếp.
“Đây là cái gì?”