Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 82

Thực ra đắc tội với ai đã quá rõ ràng, chỉ là Giang Thời không ngờ Khương Khải Lạc lại làm mọi chuyện đến mức tuyệt tình như vậy.

 

Tôn Thiên Vũ nói: "Trước đây tôi đã định nói với cậu rồi, nhưng lúc đó cậu còn đang đi học, học sinh thì học là chính nên tôi không nói. Tôi có một người bạn là quản lý nghệ sĩ, anh ấy vừa nhìn thấy ảnh của cậu đã thấy cậu rất hợp làm ngôi sao. Công ty của họ tuy không phải công ty lớn, nhưng trong giới cũng khá có tiếng, cậu có muốn suy nghĩ một chút không?"

 

Giang Thời không ngờ mình cũng có ngày được săn tìm ngôi sao để mắt tới, y cười cười, "Thôi bỏ đi, làm ngôi sao mệt lắm, không hợp với tôi."

 

Tôn Thiên Vũ cũng nhìn ra, phần lớn thời gian Giang Thời đều rất lười, so với việc kiếm tiền, trông y giống như tùy tiện tìm việc gì đó để làm cho đỡ rảnh rỗi hơn.

 

Vì vậy, công việc bị hỏng y cũng không có cảm giác gì, mỗi ngày chỉ đi học, tan học về ký túc xá chơi game, cuối tuần thì được Trình Dã cung phụng như tổ tông.

 

Khương Khải Lạc cứ ngỡ y sẽ sầu đến mức ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, biết đâu sau này còn phải khóc lóc đến cầu xin gã.

 

Kết quả là hai tuần trôi qua, Giang Thời bước lên cân còn tăng thêm một cân rưỡi. Trình Dã nhìn chằm chằm vào con số rồi trầm tư.

 

Gần đây công ty của họ mới ra mắt một game đối kháng, chưa đầy hai tháng đã nổi đình nổi đám khắp hang cùng ngõ hẻm.

 

Đến lúc này, nhiều người mới chú ý đến công ty nhỏ vô danh này, mới thấy được ông chủ đằng sau mới chỉ ngoài hai mươi tuổi.

 

Trình Dã trở nên nổi như cồn ngay lập tức, mỗi ngày đều có vô số lời mời và tiệc tùng. Hợp tác kinh doanh, chuyện công ty, cộng thêm việc hắn còn phải đi học, chỉ hận không thể phân thân làm ba người.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn chú ý đến cân nặng ngày một tăng của Giang Thời.

 

Giang Thời không dễ béo, khó khăn lắm mới nuôi được chút thịt, chỉ cần vận động một chút, thậm chí là bị cảm một trận là lại sụt đi.

 

Hai tuần tăng một cân rưỡi, không có nghĩa là Trình Dã nuôi tốt, mà chỉ có thể nói là hai tuần này có lẽ tổ tông nhỏ nào đó không hề động đậy, ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ.

 

Gần đây trời ngày càng lạnh, Giang Thành ở phía bắc gần hơn Lâm Thành một chút, tháng mười hai đã có tuyết rơi.

 

Căn nhà thuê ở khu chung cư cũ, tuy có thang máy nhưng nhìn chung cơ sở vật chất đã hơi cũ, Trình Dã định chuyển nhà.
Giang Thời ở quen rồi, không muốn đổi. Y nói không đổi là không đổi, Trình Dã đã dành dụm tiền, dự định sẽ mua nhà thẳng luôn.

 

Bên ngoài tuyết trắng xóa, trong nhà bật điều hòa. Máy giặt bị hỏng, vị tổng tài nổi như cồn Trình Dã mặc chiếc áo ba lỗ, tay cầm cờ lê ngồi xổm ngoài ban công sửa máy giặt. Giang Thời lững thững ra ngoài đi vệ sinh, lúc về nhìn thấy cái cân, tiện chân bước lên cân thử.

 

"Trình Dã!" Y gọi: "Tôi nặng thêm một cân rưỡi rồi."

 

Trình Dã xách cờ lê đi tới, hắn cúi đầu nhìn con số, chìm vào suy tư.

 

Giang Thời cân xong thì đi, tựa vào sô pha chơi game.

 

Y đã trở thành một fan trung thành của game mới của công ty Trình Dã, chơi đến quên cả trời đất.

 

Hai hôm trước mới ra một vũ khí mới, cập nhật xong được tặng mười lượt quay miễn phí, Giang Thời cập nhật rồi mà vẫn chưa quay, định bụng đợi hôm nay có ông chủ ở đây, ké chút vận may của ông chủ.

 

Y xoa xoa tay, còn chưa kịp bấm xuống thì đã bị ông chủ nhấc bổng khỏi sô pha.

 

"Giang Thời, anh phải vận động thôi."

 

Giang Thời: "..."

 

"Này Trình Dã, sáng sớm cậu lên cơn thần kinh gì vậy?"

 

Trình Dã nói: "Anh béo rồi."

 

Giang Thời trợn to mắt: "Cậu còn chê tôi béo?”

 

"Không phải, anh béo nhanh quá."

 

"Ý cậu là tôi ăn nhiều quá chứ gì?"

 

Trình Dã: "..."

 

Hắn đổi sang một cách nói uyển chuyển hơn: "Gần đây có phải anh không vận động mấy không?"

 

Giang Thời càng nghe càng thấy chói tai:"Ý cậu là tôi vừa ham ăn vừa lười biếng chứ gì? Được lắm Trình Dã, có chút tiền là bắt đầu kén chọn rồi đấy."

 

Nói xong, y hất tay Trình Dã khỏi eo mình, quay đầu bỏ đi.

 

Trình Dã đi theo sau y: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ thấy như vậy không tốt cho sức khỏe của anh."

 

Giang Thời không thèm để ý đến hắn.

 

Hắn đưa tay giữ lấy tay Giang Thời: "Không phải trước đây thỉnh thoảng anh còn đi chụp tạp chí sao, sao gần đây không đi nữa?”

 

Ánh mắt Giang Thời lóe lên: "Không muốn đi thì không đi thôi, trời lạnh thế này, tôi ở nhà thoải mái không tốt sao?"

 

Trình Dã nhạy bén biết bao, chỉ một ánh mắt đã phát hiện ra điều bất thường. Hắn xoay người Giang Thời lại đối mặt với mình: "Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Giang Thời không muốn nói: "Chẳng có chuyện gì cả."

 

Trình Dã nói: "Tôi sẽ bảo Vương Trác điều chỉnh tỷ lệ rơi đồ trong điện thoại của anh xuống mức thấp nhất."

 

"..."

 

Giang Thời đá cho hắn một cái:"Cậu tự nghe xem, đây là lời người nói sao?"

 

Trình Dã phủi phủi quần: "Nếu anh đã thích game này như vậy, hay là giới hạn thời gian đi, hai tiếng là tự động thoát."

 

Giang Thời lườm hắn.

 

Trình Dã cụp mắt nhìn thẳng vào y.

 

Vài giây sau, Giang Thời thua trận: "Còn có thể là chuyện gì nữa, không phải là hôm đó..."

 

Y chưa nói hết, nhưng cũng đủ để Trình Dã đoán ra:"Người hôm đó?"

 

"Ừ.”

 

Giang Thời rất là không sao cả nói:"Dù sao tôi cũng không thiếu tiền tiêu, chỉ là một công việc làm thêm nhỏ nhoi, mất thì thôi, giờ trời lạnh thế này, tôi chẳng muốn ra ngoài chịu tội đâu."

 

Trình Dã vốn đã bận, Giang Thời không muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, y chuyển chủ đề:"Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa. Nhanh lên! Cho tôi ké chút vận may, để tôi quay một phát ra luôn."

 

Y tìm đến giao diện rút thưởng, nắm lấy tay Trình Dã, nheo mắt lại, rất thận trọng bấm xuống.

 

Mười lượt liên tiếp, không có gì xảy ra.

 

Trình Dã: "..."

 

Cơ bắp nổi lên trên cánh tay hắn lúc này trông thật bất lực:"Hay là nạp thêm chút nữa?"

 

Giang Thời nói: "Rồi số tiền này nộp một vòng thuế, lại quay về tay cậu à?"

 

Y cất điện thoại: "Cậu sửa máy giặt xong chưa?”

 

Chủ động hỏi Trình Dã đã làm xong việc chưa, phần lớn là đói bụng rồi.

 

Dây trong máy giặt bị lỏng, Trình Dã nối lại, vặn chặt ốc vít, một tay nhấc máy giặt đặt về vị trí cũ.

 

Giang Thời chê ban công bị hắn làm bẩn, nghiêng đầu ló ra ở cửa: "Đèn ở ban công hình như cũng hơi hỏng rồi, cứ nhấp nháy suốt."

 

Trình Dã ngẩng đầu nhìn:"Tối tôi sửa, giờ đi nấu cơm đã."

 

Hắn mặc áo ba lỗ, đeo tạp dề đi nấu cơm.

 

Giang Thời đi dép lê trong phòng khách đi qua đi lại hai vòng, không biết có phải bị lời nói của Trình Dã vừa rồi k*ch th*ch không, mà hiếm hoi lại mò ra đến cửa bếp.

 

"Có cần tôi giúp gì không?".

 

Thật sự mà để y làm gì đó, Trình Dã lại không nỡ, lựa tới lựa lui một hồi, tìm củ khoai tây đã rửa sạch đưa cho y: "Giúp tôi gọt cái này đi."

 

Giang Thời gọt một củ khoai tây mà Trình Dã còn phải tìm cho y một cái ghế đẩu để ngồi. Một món ăn đã xào xong rồi mà y vẫn còn đang gọt gọt gọt.

 

Vừa gọt vừa xem Trình Dã xào đồ ăn: "Gần đây cậu không bận à? Tôi thấy Vương Trác than thở, nói ngày nào anh ta cũng phải tăng ca."

 

Trình Dã nói: "Cũng tạm."

 

Bận thì bận thật, chỉ riêng công việc đã từ chối hôm nay, sau này hắn không biết phải tăng bao nhiêu ca mới bù lại được. Nhưng bận thì bận, Giang Thời thì phải ở bên.

 

Vì công việc mà không ở bên Giang Thời, đó mới là bỏ gốc lấy ngọn.

 

Trình Dã vẫn còn canh cánh chuyện y không vận động:"Hay là sáng mai anh đi chạy bộ cùng tôi?"

 

Giang Thời ngồi trên ghế đẩu ngẩng đầu nhìn hắn: "Mấy giờ?"

 

Trình Dã lùi thời gian lại nửa tiếng: "Sáu rưỡi."

 

"..."

 

Giang Thời ném vỏ khoai tây vào lưng hắn.

 

Chạy bộ là không thể nào, nhưng Giang Thời cũng không sa đọa được mấy ngày. Khoa sắp tổ chức đêm hội mừng năm mới, với tư cách là đóa hoa xinh đẹp nhất trong "ba đóa kim hoa", Giang Thời bị đẩy ra ngoài.

 

Nhưng y thực sự chẳng có tài năng gì, không thể hiện được tài năng thì chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của lớp trưởng.

 

Tưởng Phi nói: "Chúng tôi định làm một phiên bản chuyển giới của Nàng Bạch Tuyết."

 

Giang Thời có một dự cảm không lành:"Cho nên?"

 

Tưởng Phi đứng trước mặt y: "Cho nên đương nhiên là cậu đóng vai công chúa rồi."

 

Giang Thời giãy giụa một chút:"Có lẽ còn vai khác chứ?"

 

"Mẹ kế đã bị Tả Hồi nhận rồi, Cù An tính cách nhút nhát, cầu xin tôi cho cậu ấy đóng vai gương thần."

 

Rõ ràng, đều không có vai nào Giang Thời thích. Đương nhiên, Tưởng Phi không phải đến để thương lượng với y, cô nói: "Thời gian gấp rút, chúng ta chỉ có hai tuần, phải tranh thủ tập luyện."

 

Tưởng Phi là người có tính cách quyết đoán, vừa tan học là bắt ba đóa kim hoa đến phòng tập.

 

Tả Hồi tự mang đạo cụ, cầm một quả táo cười khằng khặc với Cù An:"Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?"

 

Cù An mặt không biểu cảm:"Giang Thời."

 

Giang Thời: "..."

 

Mặt mày Tả Hồi hung dữ nhét quả táo vào miệng Giang Thời:"Tao phải đầu độc chết mày!"

 

Giang Thời cầm quả táo cắn một miếng:"Quả này của cậu là loại bở, tôi thích táo giòn."

 

Tưởng Phi cầm kịch bản đứng trên sân khấu: "Đừng đùa nữa, mau qua đây!"

 

Cứ thế tập luyện được hai ngày, chút thịt mà Giang Thời béo lên lại biến mất.

 

Lại qua hai ngày nữa, Khương Khải Lạc tìm đến Giang Thời.

 

Đêm đông ở Giang Thành lạnh buốt, Giang Thời sợ lạnh, chẳng màng đến phong độ, quấn mình như cái bánh.

 

Khương Khải Lạc đứng đối diện y, quần áo là mẫu mới ra mắt, mặc dày bên trong sẽ trông cồng kềnh, vì vậy gã mặc rất ít, đứng chưa đầy hai phút, môi đã bị lạnh đến hơi tái đi.

 

Khó coi hơn nữa là sắc mặt của gã.

 

Giang Thời quấn chặt áo khoác:"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

 

Khương Khải Lạc nghiến răng, nắm đấm siết chặt rồi lại buông ra, cuối cùng cứng đờ cúi người trước mặt Giang Thời:"Xin lỗi, chuyện hôm đó là do tôi quá bồng bột, sau đó tìm người hủy công việc của cậu cũng là không đúng, cậu đừng để trong lòng."

 

Giang Thời thấy lạ: "Cậu cũng biết tìm tôi xin lỗi à?"

 

Khương Khải Lạc không nói gì, nhưng sắc mặt trông còn tệ hơn.

 

Giang Thời thưởng thức vẻ mặt của gã một lúc, nhìn nhiều rồi, bộ dạng thay đổi sắc mặt của những người này cũng thấy nhàm chán.

 

Y quay đầu bỏ đi.

 

"Giang Thời." Khương Khải Lạc gọi y lại:"Tôi thật sự đã xem thường bản lĩnh của cậu rồi."

 

Vẻ mặt gã có chút méo mó: "Trước đây có Hoắc Tịch và nhà họ Tống bảo vệ cậu, ở Giang Thành không ai dám động đến cậu. Bây giờ cậu không phải người nhà họ Tống, Hoắc Tịch cũng đã ra nước ngoài, nhưng vẫn có người bảo vệ cậu..."

 

Nói rồi gã bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào Giang Thời; "Hoắc Tịch mới ra nước ngoài được bao lâu, cậu đã bám được vào đùi mới rồi, cậu đúng thật là..." Gã cười một tiếng: "Chưa bao giờ lãng phí khuôn mặt này của mình nhỉ."

 

"Lần này lại là ai? Cậu ấm nhà giàu mới quen nào à? Hoàng Húc Nghiêu nhà họ Hoàng? Hay là ông chủ nào mà cậu quen biết?"

 

Giang Thời đứng đợi gã nói xong, y cũng không tức giận, thậm chí còn cười một cái, trong ánh mắt mang theo vẻ ngang tàng được nuông chiều mà thành:"Đây là thái độ xin lỗi của cậu à?”

 

Khương Khải Lạc cứng người lại.

 

Giang Thời nói: "Bất kể sau lưng tôi là ai, nếu cậu đã đến tìm tôi xin lỗi, xem ra là bị ép rồi nhỉ? Xin lỗi mà cũng không có thành ý, sao nào, cậu nghĩ cậu nói một câu xin lỗi là xong à?"

 

"Giang..." Khương Khải Lạc bước lên một bước, còn chưa nói xong đã bị người ta túm cổ áo sau lôi ngược lại.

 

Trình Dã mặc một chiếc áo khoác màu đen, áo mới mua chưa được bao lâu, giá sale ở cửa hàng quần áo, kiểu dáng quê mùa, hoàn toàn là nhờ vào khuôn mặt của hắn chống đỡ.

 

Một tay hắn xách Khương Khải Lạc, mày mắt cụp xuống: "Làm gì đó?"

 

Đối diện với thân hình cao lớn của hắn, Khương Khải Lạc bất giác có chút yếu thế, nhưng vẫn giãy giụa:"Cậu là ai, buông tôi ra!”

 

Trình Dã buông tay, liếc nhìn gã:"Khương Khải Lạc phải không? Không ai dạy anh xin lỗi thì phải làm thế nào à?"

 

Khương Khải Lạc xoa xoa vai:"Liên quan gì đến cậu?"

 

Trình Dã nói: "Cũng có cốt khí đấy, vậy xem ra bố anh nhất định sẽ rất tò mò xem anh ở bên ngoài đã làm những gì."

 

Sắc mặt Khương Khải Lạc thay đổi liên tục:"Là cậu?"

 

Trình Dã mặc áo đen quần đen, giày dính đầy bùn, tay xách túi khoai tây chiên mà Giang Thời muốn ăn, khóa kéo ba lô trên lưng bị hỏng, hở ra một khe nhỏ.

 

Nếu không phải vì khuôn mặt quá đỗi sâu sắc kia, thì với bộ dạng này, đứng bên cạnh Giang Thời, trông y hệt một con chó nhà quê mới lên tỉnh.

 

"Là tôi."

 

Hắn nói.

 

___

 

Muốn thay đổi xưng hô nhưng không biết để thế nào cho hợp, dù sao cũng là bé tuổi hơn, gọi người ta là anh bấy giờ rồi, tự dưng đổi không hợp lắm ~~~ =)))) Với lại tui vẫn thích bé nó gọi Giang Thời là anh hơn ~~~~~

Bình Luận (0)
Comment