Sau Khi Thỏa Thuận Hôn Nhân Kết Thúc, Lại Mang Thai Trong Chương Trình Ly Hôn

Chương 37

“Anh…”

Ngu Tử vừa thốt ra câu đó liền hối hận ngay lập tức, nhưng lời đã nói ra thì không thể nuốt lại, suýt nữa còn làm cậu cắn phải lưỡi.

Cái danh “tham tiền” mà Lê Trác Cẩn gán cho cậu tuy có hơi thô một chút, nhưng ai cũng biết Ngu Tử đích thực là một con mọt tham tiền. Hắn và cậu vốn đã quen đấu khẩu với nhau, nên từ đó nói ra nghe vẫn ổn, không quá đáng.

Nhưng còn “háo sắc” mà Ngu Tử dành cho Lê Trác Cẩn thì không chỉ thô, mà còn thô đến mức khiến người ta phải bất ngờ, chẳng khác nào cậu không hề xem những người xung quanh ra gì!

Trong bầu không khí im lặng đầy ẩn ý, những vị khách mời khác đều giữ sự trầm mặc mang tính biểu tượng.

Lê Trác Cẩn nhìn cậu, khóe môi nhếch lên đầy thích thú.

——

【Hú hú hú nói rõ ra một chút về “háo sắc” đi nào!】

【Trời ạ, anh Lê, anh còn cười được hả? Mau kiểm điểm bản thân đi! Anh đã làm gì mà để Ngu Tử buột miệng nói “háo sắc” là khuyết điểm lớn nhất của anh vậy hả?】

【Đúng đúng đúng! Mau tự thú đi, liệt kê hết tội trạng của anh ra xem nào!】

【Một kẻ tham tiền, một kẻ háo sắc, chẳng phải là trời sinh một đôi hay sao!】

【Tốt rồi! Từ nay cặp đôi này sẽ được gọi là “Tham Tiền Háo Sắc CP”, đảm bảo ấn tượng khó phai!】

【Ơ mà này, trước giờ CP của hai người họ tên gì ấy nhỉ?】

【Trước đây gọi là “Vòng Ngọc” (chữ Trác trong Lê Trác Cẩn và chữ Tử trong Ngu Tử ghép lại), vì vòng ngọc mang ý nghĩa viên mãn! Nhưng từ nay, xin trịnh trọng tuyên bố danh hiệu chính thức: Tham Tiền Háo Sắc!】

【Chính chủ xác nhận rồi, Tham Tiền Háo Sắc là chân ái!】

【Mọi người nghiêm túc suy nghĩ đi, nếu phản ứng đầu tiên khi nhắc đến khuyết điểm của nhau là “tham tiền” và “háo sắc”, thì liệu có khi nào đây cũng chính là nguyên nhân khiến họ ly hôn không?】

【Ừm… chẳng lẽ Lê ảnh đế đồng ý ly hôn là vì Ngu Tử quá mê kiếm tiền, cứ chạy show suốt nên chẳng có thời gian ở nhà? Còn Ngu Tử thì chấp nhận ly hôn vì… khụ, vì nhu cầu sin.h lý của Lê ảnh đế quá cao, cậu ấy chịu không nổi hả?】

【Oa, càng nghĩ càng thấy hợp lý!】

【Nhớ lại cái cách mà anh Lê tối qua đòi hôn cậu ấy, cái sự quấn quýt kia… chắc hồi còn ở nhà cũng vậy thôi, hở ra là phải ôm hôn chụt chụt!】

【Còn nữa, từ lúc lên show đến giờ, chẳng phải Lê ảnh đế cứ liên tục buột miệng nói mấy chuyện “riêng tư” của hai người họ à? Có khi nào là phản xạ tự nhiên khi đối diện với Ngu Tử không nhỉ?】

【Lại nhớ đến đoạn video 5 giây quý giá kia… làm đến tận bốn giờ sáng còn chưa chịu ngừng, bảo sao Ngu Tử không chịu nổi!】

【Thế nên hai người này chắc chắn là kiểu “nói qua nói lại” rồi bốc đồng mà ly hôn thôi!】

【Tôi đoán là do cả hai đều sĩ diện, ly hôn xong rồi chẳng ai chịu chủ động liên lạc với đối phương. Bây giờ có cơ hội lên show chung, cả hai lập tức nắm lấy cơ hội để tìm đường xuống nước. Lê ảnh đế thậm chí còn phá lệ tham gia chương trình thực tế, dù trước đó chưa bao giờ nhận lời. Lúc mới lên show thì giả vờ ghét bỏ nhau, nhưng thực tế vừa chạm mặt là không thể diễn nổi nữa. Sau đó Ngu Tử bị thương ở chân, thế là nghiễm nhiên trở thành bàn đạp giúp hai người họ hâm nóng lại tình cảm, rồi nhanh chóng lửa bén rơm luôn!】

【Trời ạ, chị gái phía trước đúng là có thiên phú gặm CP mà!】

【Ơ nhưng nếu theo hướng này, thì cái cặp đã bí mật tái hôn trước khi lên show… thật sự không phải họ à?】

【Tôi thì nghiêng về giả thuyết hai người họ không nói dối. Có lẽ là họ định chờ đến khi chương trình kết thúc mới tái hôn, chỉ là chưa kịp làm thôi!】

——

Lê Trác Cẩn mỉm cười, không nhanh không chậm nói với Ngu Tử:

“Không ngờ ấn tượng của chúng ta về nhau lại chẳng tốt đẹp chút nào nhỉ.”

Ngu Tử chỉ muốn ôm đầu: “Mau qua vòng tiếp theo đi!”

Ở vòng tiếp theo, sau khi quay chai, miệng chai dừng lại ở Lăng Tống Bạch. Câu hỏi “Thật lòng” dành cho anh ta là: “Người bạn muốn đánh nhất trong số những người ở đây là ai?”

Lăng Tống Bạch không chút do dự: “Triệu Trí Thành.”

Triệu Trí Thành cười gượng hai tiếng.

Vài vòng sau, chai lại chỉ về phía Ngu Tử. Lần này, người đối diện giúp cậu rút được câu hỏi “Món quà sinh nhật ấn tượng nhất mà bạn từng nhận là gì?”

Ngu Tử chớp mắt mấy lần, nhìn sang Lê Trác Cẩn.

Lê Trác Cẩn thấy vậy thì hơi nhướng mày, thầm nghĩ hình như… hắn chưa từng tặng quà sinh nhật cho Ngu Tử thì phải?

Chín năm trước, vào mùa thi đại học, hắn từng ở nhà Ngu Tử nửa tháng. Khi đó hai người chỉ vừa bắt đầu quen biết, chưa thân được bao lâu thì hắn đã rời đi. Sáu năm sau mới gặp lại khi tìm đến Ngu Tử để ký thỏa thuận kết hôn.

Ba năm hôn nhân, quan hệ giữa họ vốn chẳng thích hợp để quan tâm nhau, nên cũng chưa từng tặng quà sinh nhật cho đối phương…

Bây giờ thấy Ngu Tử có vẻ sắp nhắc đến mình, hắn bỗng thấy vừa tò mò vừa khó hiểu, không biết cậu định nói gì.

Ngu Tử nhìn hắn một cái rồi mới trả lời:

“Món quà sinh nhật ấn tượng nhất của tôi… là một tờ tờ rơi quảng cáo về việc ôn thi lại đại học.”

Mọi người: “Hả?”

Lê Trác Cẩn nhướng mày, trong đầu lờ mờ hiện lên vài ký ức…

——

【Gì vậy trời! Làm gì có ai tặng quà kiểu đó chứ?】

【Trước khi trả lời, Ngu Tử có nhìn Lê ảnh đế kìa!】

【Đừng nói là… thật sự do Lê Trác Cẩn tặng nha?!】

Ngu Tử chỉ vào Lê Trác Cẩn:

“Chín năm trước, chính anh ấy tặng đấy.”

“Hôm đó là ngày 6/6—sinh nhật tôi. Đúng vào ngày trước kỳ thi đại học. Khi đó, Lê Trác Cẩn có chuyện nên ở nhà tôi hai ngày. Đến ngày 8/6, khi thi xong, anh ấy mới biết sinh nhật tôi đã qua. Nhưng lúc ấy, anh ấy chẳng có gì trong tay, thế là tiện tay đưa luôn tờ rơi quảng cáo ôn thi lại mà anh ấy nhặt được trước cổng trường, rồi chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”

Ngu Tử càng nhớ lại càng cảm thấy cạn lời: “Đúng là món quà sinh nhật khó đỡ nhất mà tôi từng nhận.”

——

【Trời đất ơi, hóa ra là thật à?】

【Bảo sao Ngu Tử nhớ kỹ thế, quà kiểu này đúng là không thể nào quên nổi mà!】

Lê Trác Cẩn rốt cuộc cũng nhớ ra: “…”

Năm đó, hắn lúc nào cũng mang tâm trạng muốn hủy diệt thế giới, chẳng thèm có thái độ tử tế với ai. Ở nhà Ngu Tử nhưng chẳng xem mình là khách, thậm chí còn thích nhìn cậu bị hắn chọc tức đến mức nhảy dựng lên.

Khi thi xong tối lại về nhà Ngu Tử, hắn mới sực nhớ trên bàn ăn hôm đó từng thấy bánh kem.

Ngu Tử kinh ngạc đọc lướt tờ truyền đơn một lượt, vo tròn lại trả cho hắn:

“Quà quý giá thế này, anh giữ lại mà dùng đi. Tôi chắc chắn điểm thi của anh sẽ cần đến nó đấy!”

Giờ nhớ lại, Lê Trác Cẩn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

“Hồi đó tôi chỉ đùa thôi mà. Còn quà sinh nhật thật sự… Lúc rời đi, tôi đã để lại bộ ghép hình đã hoàn thành cho em, đúng không?”

Ngu Tử nghi hoặc: “Bộ ghép hình đó là quà sinh nhật sao? Tôi cứ tưởng anh không mang đi được, nên tiện thể để lại để tỏ ý xin lỗi. Lúc anh ở nhà tôi, đối xử với tôi chẳng thân thiện chút nào.”

Lê Trác Cẩn: “... Nếu em nhìn kỹ bộ ghép hình đó, sẽ thấy ở hàng dưới cùng bên phải có chữ. Chữ Hán, kiểu chữ Khải, ghi rõ ràng ‘Chúc mừng sinh nhật’.”

Nghe vậy, Ngu Tử cố nhớ lại nhưng thực sự chẳng thể nhớ bộ ghép hình đó trông thế nào.

Cậu ho nhẹ: “Xem ra mấy chữ đó hợp với thiết kế quá, tôi còn chẳng nhận ra. Với lại, anh cũng đâu nói đó là quà sinh nhật bù cho tôi. Tôi không đoán ra cũng là chuyện bình thường mà?”

Lê Trác Cẩn khẽ chậc một tiếng: “Còn không phải do lúc đó em chạy nhanh quá, tôi chưa kịp nói gì. Trước khi chạy còn đá tôi một cái, em nhớ không?”

Chuyện này thì Ngu Tử nhớ. Cậu gật đầu: “Vì anh giữ đầu tôi, bắt tôi gọi anh là anh trai.”

Lê Trác Cẩn: “... Bỏ qua chủ đề này, tiếp tục vòng chơi tiếp theo đi.”

Các khách mời khác đều bật cười theo.

---

【Trời ơi, cặp đôi ngốc nghếch đáng yêu này ngọt quá đi mất!】

【Tôi sắp cười đến ngất đây, ha ha ha ha!】

【Thích nhất là lúc họ cùng hồi tưởng quá khứ, nhất là khi ghép nối những mảnh ký ức bị lệch nhau, hiểu rõ những hiểu lầm trước kia. Thật sự rất đã!】

【Tình đầu thanh mai trúc mã đây rồi!!!】

【Mà tôi thấy cũng vừa là thanh mai trúc mã vừa là tình trời ban ấy chứ, gặp nhau lúc hơn mười tuổi mà.】

【Hu hu hu, tôi rất muốn nhìn thấy Lê Trác Cẩn và Tiểu Ngư hồi thiếu niên ở chung với nhau sẽ thế nào, chắc thú vị lắm.】

Tối hôm đó, trò chơi “Thật lòng hay Thử thách” kéo dài tổng cộng ba tiếng. Nhìn chung bầu không khí rất hòa hợp, thi thoảng có người phải chịu hình phạt hát hò, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình hưởng ứng, tạo ra không ít tràng cười vui vẻ.

Sau khi kết thúc, Lê Trác Cẩn đỡ Ngu Tử ngồi vào xe lăn. Cậu bỗng nhiên luyến tiếc:

“Thật đáng tiếc là vẫn chưa được nghe thầy Lê hát.”

Thực ra, chân trái của Ngu Tử cơ bản đã ổn, vết sẹo nhẹ có thể tự lành theo thời gian, còn chân phải cũng đã đóng vảy, đi lại nhẹ nhàng không thành vấn đề. Vì thế, cậu kiên quyết không để Lê Trác Cẩn bế kiểu công chúa nữa.

“Tiếc thế à? Vậy em gọi tôi một tiếng ‘anh trai’ đi, tôi hát cho em nghe cũng không phải không thể.” Lê Trác Cẩn đẩy xe lăn của Ngu Tử ra ngoài, nửa đùa nửa thật nói.

---

【Chỉ cần Tiểu Ngu gọi ‘anh trai’, Lê ảnh đế sẽ hát bài tình ca ngay và luôn!】

Về đến phòng hạng sang, theo thói quen, Lê Trác Cẩn định giúp Ngu Tử tắm rửa. Cậu liếc nhìn chân mình:

“Tôi nghĩ là mình có thể tự làm rồi…”

“Trước đây tôi cũng giúp em tắm rồi, có phải lần đầu đâu mà ngại. Vết thương vừa đóng vảy, nếu em cử động lung tung làm nứt ra thì sao?” Lê Trác Cẩn dứt khoát bế bổng cậu lên, đi thẳng vào phòng tắm.

Ngu Tử nghĩ, lúc này mà giãy giụa thì lên hình sẽ trông giống kiểu “đùa giỡn trước khi vào việc chính”. Thế nên, cậu đành thôi, mặc kệ hắn.

Thôi vậy, dù sao cũng chẳng khác mấy so với mấy lần trước.

Trong lúc tắm, Lê Trác Cẩn bỗng lên tiếng:

“Tàu lắc lư làm tôi hơi đau đầu. Tôi nghĩ tối nay vẫn cần ôm em ngủ mới được. Em thấy sao?”

Chủ đề này đến quá bất ngờ, Ngu Tử: “…”

Cậu trầm ngâm một lát, sau đó hỏi thẳng điều mình tò mò:

“Anh có bị nghiện… t.ình d.ục không đấy?”

Lê Trác Cẩn nhướng mày: “Nếu tôi bị thật, thì tôi sẽ không hỏi có thể ôm em không, mà là có thể ‘làm’ em không rồi.”

Ngu Tử ghét bỏ: “... Cái cách anh dùng từ ngữ, có hơi thiếu tiết chế rồi đó. Không thích hợp. Đi chết đi.”

“Quan tâm đến sống chết của tôi thế này, cảm động thật đấy.” Lê Trác Cẩn thản nhiên đáp.

Vì không tìm được lý do chính đáng để tiếp tục ngủ chung khi phòng có tận hai giường, cuối cùng Lê Trác Cẩn đành từ bỏ.

Đêm đó, hai người ngủ ở hai phòng riêng biệt.

Ngu Tử theo thói quen chỉ nằm một bên giường. Nhận ra điểm bất thường, cậu bèn lặng lẽ dịch vào giữa, nằm ngay ngắn như trước đây.

Còn Lê Trác Cẩn, có lẽ do ảnh hưởng từ sự rung lắc của tàu, mãi vẫn không ngủ được, thậm chí còn thấy bực bội. Không biết qua bao lâu, hắn mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lê Trác Cẩn đến phòng của Ngu Tử kiểm tra tình hình, phát hiện cậu đã tự mình vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

“Sao không đợi tôi qua?” Đợi đến khi cậu ra ngoài, hắn hỏi một cách hờ hững.

Ngu Tử cúi đầu nhìn chân mình: “Giờ tôi đi lại gần như bình thường rồi, mang giày cũng không lo động đến vết thương nữa. Sao thế? Làm bảo mẫu cho tôi quen rồi, giờ rảnh rỗi quá nên khó chịu à?”

Lê Trác Cẩn khẽ hừ một tiếng, sau đó tỏ vẻ hết sức thông cảm:

“Tôi chỉ thấy, để đảm bảo an toàn, tốt nhất em vẫn nên ngồi xe lăn thêm hai ngày nữa, hạn chế đi lại.”

Ngu Tử chớp mắt, hàng mi dài khẽ run lên, cậu cười nhẹ:

“Được thôi, dù sao mấy ngày nay tôi cũng lười quá rồi. Bảo tôi đi lại ngay cũng hơi mất tự nhiên.”

---

【Được rồi, khỏi cần giải thích, chúng tôi hiểu cả rồi. Hai người đơn giản là muốn dính lấy nhau thôi!】

【Cảm ơn chiếc xe lăn đã cho hai người một cái cớ hợp lý!】

Thế là, sáng hôm đó, Ngu Tử lại tiếp tục ngồi trên xe lăn, để Lê Trác Cẩn đẩy ra ngoài.

Sau bữa sáng, MC thông báo rằng họ sắp cập bến cảng Naples. Đoàn chương trình và các khách mời sẽ dừng chân ở Naples trong hai ngày, sau đó tiếp tục lên đường đến Rome và cũng sẽ ở lại đó hai ngày.

Toàn bộ kinh phí hoạt động tại Ý vẫn là 400 Euro, do chương trình cung cấp, và khách mời sẽ tự lên kế hoạch cho lịch trình của mình.

Các khách mời sử dụng điện thoại do chương trình cung cấp để tra cứu bản đồ và hướng dẫn du lịch, nhận ra rằng lần này không thể đi bộ như mấy ngày trước ở Hy Lạp mà phải thuê xe do ê-kíp đã chuẩn bị sẵn tại địa phương.

Phí thuê xe vẫn là 5 euro mỗi người mỗi ngày, có kèm tài xế. Để tránh sau này gặp tình huống ngoài ý muốn đến mức không đủ tiền thuê xe, các khách mời quyết định trả luôn 160 euro cho bốn ngày thuê xe.

Số tiền còn lại, lần này Từ Minh chủ động đứng ra quản lý, nói rằng sẽ không chia đều cho từng người như lúc ở Hy Lạp nữa để phòng ngừa sự cố. Đến ngày cuối cùng ở Ý, nếu vẫn còn dư thì mới chia đều để ai muốn tiêu gì thì tiêu.

Mọi người đều không có ý kiến gì, dù sao bản chất họ cũng đến để quay chương trình, không phải chỉ để hưởng số tiền này.

Chỉ có Triệu Trí Thành là mặt mày khó coi, cảm giác như chuyện mình bị lừa tiền trước cổng Acropolis lại bị lôi ra chỉ trích một lần nữa. Nhưng anh ta cũng không phản đối việc Từ Minh quản lý tài chính.

Sau khi bàn bạc, các khách mời thống nhất kế hoạch cho hai ngày tới ở Naples. Cùng lúc đó, du thuyền cũng đã đến cảng sau hơn một ngày lênh đênh trên biển.

Tuy nhiên, họ chưa thể xuống thuyền ngay vì số tiền quỹ chắc chắn không đủ để ăn uống bên ngoài. Như những lần trước, họ phải nhận nguyên liệu từ ê-kíp và tự nấu ăn.

Trước khi lấy nguyên liệu, mọi người vẫn phải tiến hành bỏ phiếu cho câu hỏi: “Đâu là cặp đôi đã tái hôn?”

Lần này, Lăng Tống Bạch và Triệu Trí Thành chẳng nhận được phiếu nào. Sau màn tự thú của Lăng Tống Bạch hôm qua cùng pha “phản công mặc kệ đời” của Triệu Trí Thành, ngay cả người thích cá cược như Lê Trác Cẩn cũng không muốn bỏ phiếu cho họ nữa.

Hắn đi theo lá phiếu của Ngu Tử, chọn cặp Thương An An và Ô Yểu Nhiên. Từ Minh và Vệ Khương cũng đồng loạt chọn họ.

Trong khi đó, Thương An An và Ô Yểu Nhiên lại tiếp tục kiên trì bầu cho Lê Trác Cẩn và Ngu Tử. Lăng Tống Bạch cũng vậy.

Còn Triệu Trí Thành, có vẻ để cố tình làm Lăng Tống Bạch khó chịu, viết tên của chính mình cùng Lăng Tống Bạch lên phiếu.

Thấy kết quả bỏ phiếu, Thương An An “ai oán” nhìn Từ Minh và Vệ Khương:

“Thầy Từ, cô Vệ, sao hai người lại đổi phiếu? Mấy ngày trước chẳng phải chúng ta luôn cùng một chiến tuyến sao?”

Từ Minh cười: “Là do… sau hôm qua, tôi đột nhiên cảm thấy Trác Cẩn và Tiểu Ngu có lẽ không phải giả vờ ly hôn.”

Vệ Khương cũng hơi ngượng ngùng: “Hai người họ tự nhiên quá, tôi càng nhìn càng thấy không giống đang diễn. Thế nên trong các lựa chọn còn lại, tôi đành nghĩ là hai người thôi.”

Ô Yểu Nhiên điềm nhiên nói:

“Có vẻ tôi và An An cũng nên học theo thầy Lê và Ngu Tử, thỉnh thoảng ôm ôm nắm tay nhau thì may ra mới bớt giống một cặp đôi đã tái hôn.”

Lê Trác Cẩn và Ngu Tử: “…”

---

【HAHAHAHA tôi đồng ý!】

【Hai cặp đấu nhau cũng được, thế này đi, cặp nào thể hiện tình cảm ngọt ngào hơn, tôi sẽ không bỏ phiếu cho họ nữa, chịu không?】

---

Sau khi nấu xong bữa trưa và tối, cả đoàn rời du thuyền, lên xe bus mà ê-kíp đã thuê với giá cực kỳ ưu đãi.

Để có thể chứa đủ tám khách mời, thiết bị quay phim và nhân viên chương trình, họ trực tiếp thuê một chiếc xe bus có lối đi rộng rãi.

Lúc lên xe, để tiện di chuyển, Ngu Tử xuống khỏi xe lăn, tự mình bước lên xe, rồi nhìn Lê Trác Cẩn cẩn thận đưa xe lăn lên đặt kế lối đi.

Định phối hợp chơi trò “giả vờ ốm yếu” thêm hai ngày nữa, cậu đành thở dài:

“Hay là tôi không ngồi xe lăn nữa? Nhìn như đang làm khổ nhau vậy.”

Lê Trác Cẩn ho nhẹ, nghiêm nghị nói:

“Đừng nói bậy, chân em còn chưa lành đâu.”

Ngu Tử: “…”

Được rồi.

Thế là khi xuống xe, hắn chẳng hề thấy phiền mà bê xe lăn xuống, đỡ cậu ngồi vào.

Nhìn phong cảnh đường phố Naples một lúc, Ngu Tử chợt nảy ra suy nghĩ—Lê Trác Cẩn thèm khát thân thể cậu, khăng khăng đòi giúp cậu tắm còn có thể coi là “có lý do chính đáng”, nhưng cứ bắt cậu ngồi xe lăn là vì sở thích quái đản gì chứ?

… Thôi vậy, dù sao cũng đã lăn xe ra ngoài rồi.

Gần đến trưa, cả nhóm dùng bữa tại một quảng trường mang đậm nét đặc trưng của thành phố, đi bộ đến một lâu đài gần đó có vé vào cửa miễn phí để tham quan.

Không may, trên đường đi, họ tận mắt chứng kiến một vụ trộm bị phát hiện, dẫn đến màn rượt đuổi kịch tính.

Tên trộm vừa chạy trốn vừa đảo mắt tìm cách thoát thân, có lẽ thấy đoàn quay phim đông người nên định gây hỗn loạn để trốn thoát, lập tức lao thẳng về phía họ.

Phía sau là mấy người bị mất đồ cũng đang hớt hải đuổi theo, có vẻ là khách du lịch nước ngoài, vừa chạy vừa hô lên bằng tiếng Anh: “Catch the thief!”

Nhân viên và quay phim của chương trình không ngờ lại gặp tình huống như vậy, hoảng hốt kêu mọi người tránh ra.

Xe lăn không đủ linh hoạt, Ngu Tử không nghĩ ngợi gì mà đứng bật dậy để không cản trở.

Lê Trác Cẩn nhanh chóng kéo cậu ra sau mình, nhìn tên trộm đang lao tới, rồi bất ngờ tung một cú đá, đẩy xe lăn về phía đối phương.

Tên trộm vấp phải xe lăn, không kịp phản ứng, ngã sấp xuống đất. Hắn ta vừa định bò dậy thì đã bị Lê Trác Cẩn đè bả vai, khóa chặt tay, dùng đầu gối ghìm xuống lưng, khống chế hoàn toàn.

Những du khách bị mất đồ cuối cùng cũng đuổi kịp, không ngừng cảm ơn hắn. Lê Trác Cẩn “trả lại” tên trộm cho chủ nhân của món đồ bị mất, sau đó đứng lên, phủi bụi trên quần áo, bước về phía Ngu Tử với dáng vẻ đầy kiêu hãnh:

“Không sao chứ?”

Ngu Tử chớp mắt, chợt hiểu ra:

“Anh muốn tôi khen anh dũng mãnh hả?”

Lê Trác Cẩn ho nhẹ: “Không được sao?”

Ngu Tử bật cười:

“Thấy chuyện bất bình, ra tay nghĩa hiệp, công sức luyện tập của anh không uổng phí. Nhưng mà… đây là Ý đấy, anh không sợ người ta rút súng ra sao?”

Lê Trác Cẩn khựng lại, cũng thành thật đáp:

“Không nghĩ nhiều đến thế. Điểm này đúng là tôi sơ suất, các khán giả đừng bắt chước nhé.”

Nhân viên chương trình cũng bị dọa sợ chết khiếp. Dù không thấy Lê Trác Cẩn bị thương, họ vẫn vội vàng chạy tới hỏi han mấy câu, nhanh chóng giục những khách mời còn đang chưa hoàn hồn rời đi ngay.

Sau chuyện này, đột nhiên mọi người cảm thấy cái gọi là "mafia Ý" không còn chỉ là tin đồn nữa, thế là ai nấy đều bắt đầu lo lắng.

Từ Minh quay đầu nhìn lại:

“Tên trộm kia bị Trác Cẩn cản trở chuyện làm ăn, có khi nào sẽ tìm cách trả thù không?”

Triệu Trí Thành cũng phụ họa:

“Đúng đó, nhỡ hắn ta gọi thêm đồng bọn tới gây chuyện thì sao?”

Mọi người nhất trí quyết định rời khỏi khu vực này càng nhanh càng tốt. Dù sao nếu tên trộm kia có đồng bọn thật, chắc chúng cũng chỉ hoạt động trong địa bàn của mình mà thôi.

May mà, xét theo quãng thời gian yên bình còn lại của chuyến đi, có vẻ họ đã quá lo xa, hoặc là quá xem thường mafia Ý, nghĩ rằng ra đường bừa một cái là có thể gặp phải.

Mãi đến lúc chuẩn bị lên xe bus quay về, họ vẫn không gặp thêm chuyện gì, ai nấy đều thả lỏng hơn, bắt đầu hào hứng bàn luận về việc Lê Trác Cẩn ra tay bắt trộm oai phong thế nào.

Xe bus mở cửa, nhân viên quay phim và ê-kíp lên trước để sắp xếp thiết bị, quay cảnh khách mời lên xe.

Mọi người lần lượt bước lên, Lê Trác Cẩn cũng đang định bê xe lăn cho Ngu Tử thì bất ngờ bị cậu đặt tay lên vai giữ lại.

Ngu Tử nghiêm túc nhìn qua vai hắn, ánh mắt hướng về phía sau:

“Đừng động, đừng quay đầu. Đối phương trông rất hung dữ, mà chúng ta lại ít người, tôi sợ anh đánh không lại, bị dọa cho sợ hãi…”

Lê Trác Cẩn sững người, trong đầu lập tức lóe lên suy nghĩ—chẳng lẽ tên trộm hắn vừa bắt thực sự là một tay anh chị có máu mặt, còn gọi cả đàn em theo dõi họ sao?

Mà đã có năng lực triệu tập người nhanh như vậy, tại sao còn phải tự mình đi móc túi du khách trên đường?

Bị vẻ mặt nghiêm trọng của Ngu Tử ảnh hưởng, Lê Trác Cẩn cũng bất giác căng thẳng, thậm chí còn không nghĩ tới một chuyện—nếu thực sự nguy hiểm, cậu không nên tốn thời gian bảo hắn “đừng quay đầu”, mà phải giục hắn lên xe rồi chuồn ngay mới đúng.

Nhưng hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều. Theo bản năng, hắn vội đẩy Ngu Tử lên xe trước, nâng xe lăn lên, chuẩn bị bảo tài xế đóng cửa rời đi.

Chỉ là, ngay khoảnh khắc đó, hắn vô thức ngoảnh đầu lại, nhìn về hướng mà Ngu Tử vừa quan sát.

Sau đó—hắn thực sự lảo đảo một bước.

---

Bên kia có mấy con chó, thân hình béo tốt vạm vỡ, dáng đi oai vệ, như thể đang tuần tra lãnh địa của mình dưới ánh chiều tà.

Điều kỳ lạ là, chúng đi thành hàng khá ngay ngắn.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Lê Trác Cẩn, đàn chó lập tức phát huy bản năng săn mồi cực nhạy, dường như ngay lập tức nhận ra bản chất sợ chó của hắn, thế là hứng khởi lao về phía này.

Lê Trác Cẩn lập tức hét lên với tài xế:

“Mau đóng cửa, chạy xe ngay!”

Tài xế còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng theo phản xạ làm theo. Tuy nhiên, vì xe khởi động quá gấp, Lê Trác Cẩn—vẫn đang bê xe lăn—không đứng vững, suýt chút nữa thì mất đà ngã xuống. May mà Ngu Tử đang cười tít mắt vì trò đùa của mình đã nhanh tay giữ lấy hắn, mới giúp hắn thoát khỏi cảnh xấu mặt.

Ngu Tử cười đến cong cả mắt, tràn đầy thích thú:

“Xem ra ‘hội chó đen Ý’ còn đáng sợ với thầy Lê của chúng ta hơn cả mafia Ý đó nha.”

Lê Trác Cẩn vừa tức vừa bất lực, nhưng nhìn Ngu Tử cười vui vẻ như vậy, hắn lại không kìm được mà bật cười theo.

“... Em cứ nghịch ngợm tiếp đi, lỡ tôi ngã xuống đấy, xem ai đẩy xe cho em.”

Ngu Tử cong môi:

“Vậy thì đổi lại để tôi đẩy xe cho anh, cũng hợp lý thôi, có qua có lại mà.”

Những người khác nhìn hai người họ mà không nhịn được cười theo.

---

【Ai bảo Tiểu Ngu diễn xuất kém? Khi cậu ấy muốn trêu Lê ảnh đế thì diễn đạt lắm nhé! Tôi còn bị lừa theo, cứ tưởng thực sự có người tìm tới báo thù!】

【Cảm giác tương tác giữa hai người này thật sự thú vị, rất có màu sắc của cuộc sống, đáng yêu quá đi mất!】

【Đúng vậy! Nhìn mà thấy vui lây, cuộc sống như thế mới có ý nghĩa!】

【Hu hu hu xin hai người đấy, tái hôn đi! Nếu hai người không tái hôn, tôi sẽ không tin vào tình yêu nữa!】

---

Về lại du thuyền, mọi người ai về phòng nấy, buổi tối này không có hoạt động tập thể nào do chương trình sắp xếp.

Lê Trác Cẩn “bắt cóc” Ngu Tử vào phòng tắm, lấy danh nghĩa giúp cậu tắm rửa, thực chất là báo thù vụ “hội chó đen Ý” vừa rồi bằng đủ kiểu trêu chọc.

Hắn làm bậy đến mức làn da vốn trắng của Ngu Tử cũng nhuốm lên sắc đỏ hồng.

Ngu Tử gạt tay hắn ra, thở không ra hơi mà nói:

“Anh làm ăn càng lúc càng không đứng đắn đấy! Anh bị sa thải rồi, thật đấy, ngày mai tôi không cần anh nữa đâu…”

Lê Trác Cẩn “ồ” một tiếng, gật đầu:

“Đã sa thải tôi thì phải thanh toán tiền lương chứ?”

Ngu Tử nhướn mày:

“Anh làm việc tệ thế này, lại còn gây rắc rối cho tôi, tôi không đòi anh bồi thường đã là may lắm rồi, biết không?”

“Vậy thì em cứ đòi đi.” Lê Trác Cẩn cười cười, ghé sát lại, gần đến mức môi hắn gần như chạm vào môi cậu, nhưng cố ý dừng lại, giả bộ chính nhân quân tử hỏi:

“Em muốn đòi một nụ hôn không?”

Ngu Tử chớp mắt.

Lê Trác Cẩn lập tức cúi đầu hôn xuống.

Nhưng đúng lúc đó, Ngu Tử nghiêng đầu sang bên, khiến nụ hôn của hắn rơi xuống má cậu.

“Chưa gì đã hôn, anh cũng gấp gáp quá nhỉ?” Ngu Tử cười nói.

Lê Trác Cẩn giơ tay, nhẹ nhàng giữ lấy cằm cậu, chỉnh mặt cậu quay lại đối diện với mình.

“Em nhìn tôi tức là đồng ý rồi.”

Dứt lời, hắn lại hôn xuống, nhân cơ hội tiếp tục đòi hỏi.

Hắn không hôn chỉ một, hai lần, mà còn muốn nhiều hơn.

Ngu Tử bị hắn hôn đến không thở nổi, vội vàng đẩy hắn ra:

“Anh… Tôi không đòi bồi thường nữa, anh tránh xa tôi một chút…”

Lê Trác Cẩn cười gian:

“Thế thì, cứ coi như tôi đang đòi tiền lương đi. Tự dưng sa thải nhân viên, phải bồi thường N+1 đúng không? Tôi vẫn còn thiếu mấy cái hôn nữa.”

Hắn giữ cằm Ngu Tử, định hôn xuống lần nữa.

Nhưng ngay lúc đó, Ngu Tử—vốn đang thoải mái—bỗng nhiên nhíu chặt mày.

Một cơn tức ngực khó thở đột ngột ập tới, cảm giác như có luồng khí nghẹn lại nơi cổ họng, khiến cậu không tài nào thở được…

Lê Trác Cẩn lập tức bị Ngu Tử đẩy tay ra. Cậu nghiêng người, chống tay lên mép bồn tắm phía bên kia, không kìm được mà khô khan nôn khan mấy tiếng.

Lê Trác Cẩn sững sờ, vội vàng đưa tay vỗ nhẹ lưng cậu:

“Sao vậy? Khó chịu ở đâu? Không sao chứ?”

Ngu Tử nôn khan mấy giây rồi dừng lại, lắc đầu cảm nhận một chút, dường như không còn thấy khó chịu nữa.

Cậu tựa người vào bồn tắm:

“Không sao, hết rồi. Chỉ là vừa nãy đột nhiên hơi buồn nôn thôi…”

Lời còn chưa dứt, cậu đã thấy sắc mặt Lê Trác Cẩn xanh mét.

Ngu Tử khựng lại.

Lê Trác Cẩn rõ ràng đang muốn sụp đổ tinh thần:

“Đừng nói với tôi là… em bị tôi hôn đến mức buồn nôn đấy nhé?”

Ngu Tử: “……”

Bình Luận (0)
Comment