Sau Khi Thỏa Thuận Hôn Nhân Kết Thúc, Lại Mang Thai Trong Chương Trình Ly Hôn

Chương 41

Lê Trác Cẩn nói xong liền mỉm cười nhìn Ngu Tử.

Ngu Tử im lặng vài giây, sau đó ngẩng lên nhìn hắn:

“... Anh không thấy chủ đề này có hơi đột ngột à?”

Lê Trác Cẩn suy nghĩ một chút:

“Hình như cũng hơi đột ngột thật, nhưng trước đó lúc anh hôn em, em lại buồn nôn, chuyện đó cũng đột ngột không kém.”

Ngu Tử ngơ ngác:

“Hai chuyện này có liên quan gì nhau?”

“Điểm giống nhau là—rất nhiều phản ứng tưởng như đột ngột, thực ra đều xuất phát từ nội tâm. Giống như hồi nãy trong phòng chờ, em bất ngờ hôn anh mà không thấy buồn nôn nữa.” Lê Trác Cẩn có một logic riêng.

Ngu Tử không nhịn được bật cười.

Lê Trác Cẩn vẫn nhìn cậu:

“Vậy nên, câu trả lời của em là...?”

Ngu Tử chớp chớp mắt, chậm rãi nói:

“Về chuyện anh thích tôi, đột nhiên tỏ tình với tôi, thật ra tôi cũng không quá bất ngờ, dù sao thì sức hút của tôi cũng không phải dạng vừa.”

Lê Trác Cẩn: “... Trong khoản tự luyến, đúng là chúng ta bệnh tình ngang nhau thật.”

“Đừng đánh trống lảng.” Ngu Tử tặc lưỡi, “Nhưng mà, chúng ta yêu đương sao? Anh không thấy mối quan hệ này đặt lên người chúng ta... không phải kỳ quặc nữa, mà là cực kỳ hoang đường hả?”

Lê Trác Cẩn khó hiểu:

“Hoang đường chỗ nào? Chúng ta có phải loạn luân đâu.”

Ngu Tử: “... Tôi không thể hình dung nổi cảnh tượng đó, thấy hơi đáng sợ đấy. Tôi cảm thấy cứ đấu khẩu thế này cũng khá ổn rồi.”

Lê Trác Cẩn lập tức phản bác:

“Chẳng lẽ em nghĩ anh mong là sau khi chúng ta yêu nhau sẽ cùng nhau đổi tính, không còn cãi nhau nữa sao? Hẹn hò cũng đâu có ảnh hưởng đến chuyện đấu võ mồm.”

Ngu Tử cạn lời.

Lê Trác Cẩn nhìn biểu cảm khó tả của cậu, suy ngẫm lại câu mình vừa nói:

“Ừm... Hình như hơi kỳ quặc thật. Nhưng dù sao thì anh cũng rất thích em. Nếu em cũng thích anh thì chúng ta hẹn hò đi.”

Ngu Tử nghiêng đầu.

Lê Trác Cẩn nói tiếp:

“Nếu em không ghét anh, chúng ta cũng có thể hẹn hò. Còn nếu em ghét anh, vậy thì anh sẽ theo đuổi em.”

Ngu Tử: “... Anh định bám riết lấy tôi đấy à?”

Lê Trác Cẩn bật cười.

Lúc này, tiếp viên hàng không bước tới nhắc nhở rằng máy bay sắp cất cánh, bảo Lê Trác Cẩn trở về chỗ ngồi và thắt dây an toàn.

Lê Trác Cẩn đặt vé khoang hạng nhất, chỗ ngồi của hai người cách nhau một lối đi. Hắn đi về chỗ, vừa thắt dây an toàn vừa nghiêng đầu nói với Ngu Tử:

“Anh thấy em cũng thích anh. Nếu không thì ngày ly hôn em đã không lên giường với anh, dạo gần đây cũng càng lúc càng quen với việc hôn anh.”

Nữ tiếp viên hàng không vừa nãy còn nói tiếng Anh, nghe thấy câu này thì nụ cười công thức trên mặt cô càng sâu hơn, thậm chí có vẻ như đang cố nhịn cười.

Ngu Tử để ý thấy biểu cảm của cô, nghi ngờ rằng đối phương có thể hiểu tiếng Trung... Dù sao cũng là chuyến bay từ Rome về thành phố A, tiếp viên biết tiếng Trung cũng không có gì lạ.

Vì thế, không muốn bị hóng drama, Ngu Tử bất lực lấy bịt mắt trước mặt đeo vào, nói với Lê Trác Cẩn:

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc, được chưa? Nhưng bây giờ tôi muốn ngủ.”

Sau đó cậu kéo bịt mắt xuống.

Lê Trác Cẩn vui vẻ nghĩ—Ngu Tử không từ chối, vậy là có hy vọng rồi.

Với tính cách của cậu, nếu thực sự không động lòng chút nào, đừng nói là “sẽ suy nghĩ”, có khi vừa rồi đã tát hắn một cái lên trán để xem hắn bị sốt hay chỉ đơn thuần là phát... dại rồi.

---

Hai người về đến thành phố A, lại từ sân bay chạy thẳng đến viện điều dưỡng nơi Ngu Phong đang nằm. Lúc này đã là rạng sáng ngày mới theo giờ trong nước.

Người đại diện của Ngu Tử, Mục Ngữ Kiều, vẫn đang túc trực ở đó. Dù sao thì Ngu Phong vừa tỉnh lại, e rằng tình trạng vẫn chưa ổn định. Ngu Tử còn đang trên đường về, nên cô ở lại giúp trông nom, để cậu yên tâm hơn.

Gặp Mục Ngữ Kiều ở hành lang bên ngoài phòng bệnh của Ngu Phong, Ngu Tử thấy cô trông vô cùng mệt mỏi, liền áy náy và biết ơn nói:

“Chị Mục, vất vả cho chị rồi...”

Mục Ngữ Kiều xua tay ngắt lời cậu:

“Chị là người đại diện của em, ngành này vốn chẳng có ranh giới rõ ràng giữa công và tư. Việc riêng của em cũng nằm trong phạm vi công việc của chị, không cần khách sáo.”

“Hơn nữa, hôm nay không chỉ có mình chị ở đây. Hà Hòa cũng ghé qua, nói là thân phận trợ lý thì cũng nên tới xem có giúp được gì không. Đến tối chị mới bảo cậu ấy về, dù sao có thêm một người túc trực cũng không có tác dụng gì. Giờ em về rồi, chị cũng chuẩn bị rời đi đây.”

Mục Ngữ Kiều chỉ vào cửa phòng bệnh của Ngu Phong:

“Nói chuyện về tình hình của bố em đi.”

Ngu Tử hơi căng thẳng:

“Bố em hôm nay có tỉnh lại nữa không?”

Mục Ngữ Kiều gật đầu:

“Lúc rạng sáng ông ấy tỉnh trong phòng cấp cứu, sau đó ngủ liền đến chiều mới tỉnh lần nữa. Lần đó tỉnh táo khá lâu, khoảng một tiếng. Bác sĩ và y tá lại làm một lượt kiểm tra, nói có thể giao tiếp với ông ấy.”

Ngu Tử thở phào nhẹ nhõm.

Mục Ngữ Kiều nói tiếp:

“Lúc đó, bố em vẫn chưa nói được, cũng chưa thể cử động chân tay, nhưng phản ứng của mí mắt và ngón tay khá linh hoạt. Bác sĩ bảo rằng ông ấy vẫn cảm nhận được khi có người chạm vào hoặc di chuyển cơ thể, tin rằng tiếp theo sẽ dần dần hồi phục. Nhưng muốn khôi phục về trạng thái trước kia, chắc chắn phải trải qua quá trình phục hồi chức năng vất vả.”

“Chị đã tự giới thiệu với bố em rằng chị là người đại diện của em, hiện tại em đang là nghệ sĩ trong giới giải trí, vừa tạm dừng công việc ở nước ngoài để về đây. Còn lại thì chị không nói gì nhiều.”

“Sau đó, bố em lại ngủ tiếp, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Chị có hỏi y tá, họ bảo rằng các chức năng cơ thể ông ấy vẫn đang trong quá trình hồi phục để duy trì trạng thái tỉnh táo, nên vẫn còn rất mệt. Mỗi ngày chỉ thức một đến hai tiếng là bình thường, không cần lo lắng.”

Nghe xong, Ngu Tử gật đầu:

“Em hiểu rồi. Cảm ơn chị Mục, từ giờ chuyện của bố em để em tự lo, chị không cần vất vả nữa. Bây giờ cũng muộn rồi, chị cũng mệt rồi, ở viện có phòng nghỉ riêng cho người nhà bệnh nhân, hay là chị nghỉ lại một đêm, sáng mai hẵng về?”

Mục Ngữ Kiều lắc đầu:

“Thôi bỏ đi, em đã về rồi thì chị cũng yên tâm. Giờ chị về nhà nghỉ ngơi, tắm rửa một cái rồi ngủ vẫn thoải mái hơn.”

“Giờ vẫn chưa quá muộn, ban ngày chị cũng không ngồi chờ suốt, có tranh thủ nghỉ rồi. Với lại chị đâu có làm gì nhiều, chỉ ở đây cả ngày thôi, chuyện quan trọng đều do bác sĩ và y tá lo. Chị cũng chưa mệt đến mức không lái xe nổi, xe chị đang đậu ngoài kia.”

Mục Ngữ Kiều đã quyết vậy, Ngu Tử cũng không cố giữ nữa.

Cậu đứng ngoài hành lang, cẩn thận mở cửa phòng bệnh nhìn vào trong, thấy Ngu Phong đang nhắm mắt ngủ say, bèn nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi tiễn Mục Ngữ Kiều ra khỏi viện điều dưỡng.

Dĩ nhiên, Lê Trác Cẩn cũng đi cùng.

Lúc này, Mục Ngữ Kiều không nhịn được mà đánh giá hắn:

“Thầy Lê, chào cậu. Cảm ơn cậu đã đi cùng A Ngu về đây... Nhưng rốt cuộc hai người là thế nào rồi? Dù sao cũng tiết lộ với người đại diện như tôi một chút đi, để tôi còn chuẩn bị tâm lý.”

Ngu Tử hơi khựng lại.

Lê Trác Cẩn nhún vai, cười nói:

“Tình huống cụ thể còn phải xem Ngu Tử quyết định thế nào. Nhưng em ấy vẫn chưa nghĩ xong, tôi cũng không tiện ép quá. Chị Mục là người đại diện của em ấy, hay là giúp tôi hối thúc chút nhé?”

Mục Ngữ Kiều: “…”

Cô nhìn Lê Trác Cẩn, người chẳng hề khách sáo, lại nhìn Ngu Tử đang làm bộ không nghe không thấy, đành thở dài mệt mỏi.

— Xem ra cô phải chuẩn bị phương án đối phó với truyền thông nếu nghệ sĩ của mình công khai yêu đương rồi.

Ra đến bãi đỗ xe của viện điều dưỡng, Mục Ngữ Kiều lên xe, trước khi rời đi còn dặn dò Ngu Tử:

“Chương trình bên kia chị sẽ làm việc với bên pháp lý, có gì sẽ báo em sớm. Còn chuyện của bố em, nếu có việc gì em lo không xuể thì cứ gọi chị và Hà Hòa, đừng khách sáo.”

Ngu Tử cười nói:

“Biết rồi, chị cứ yên tâm. Lúc em đi quay chương trình, người liên hệ khẩn cấp của bố em cũng đã ghi tên chị rồi, em còn khách sáo gì được nữa?”

Mục Ngữ Kiều khoát tay, lại gật đầu chào Lê Trác Cẩn, lái xe rời đi.

Bãi đỗ xe vẫn còn mấy chiếc xe khác, có lẽ là của bác sĩ, y tá và nhân viên trực ca đêm ở viện điều dưỡng.

Nói đến đây, ban đầu Lê Trác Cẩn chính là người đã giúp chọn viện điều dưỡng này. Ngoài chất lượng chăm sóc tốt, đội ngũ y tế ở đây cũng rất giỏi chuyên môn, không chỉ là một viện điều dưỡng mang tính hình thức, mà thực sự có bác sĩ và y tá túc trực với tỉ lệ cao.

Tiễn Mục Ngữ Kiều xong, Ngu Tử và Lê Trác Cẩn quay người định đi vào trong. Nhưng trước khi rời khỏi bãi đỗ xe, họ bỗng phát hiện trong một chiếc xe đỗ gần đó, đèn trong xe vẫn đang bật.

Lúc tiễn Mục Ngữ Kiều ra, chiếc xe này đã bật đèn, nhưng họ không để ý, chỉ nghĩ là xe của nhân viên viện điều dưỡng đang chuẩn bị rời đi sau ca trực.

Nhưng giờ Mục Ngữ Kiều lái xe đi rồi, sao chiếc xe kia vẫn không có động tĩnh gì?

Ngu Tử và Lê Trác Cẩn bất giác nhìn sang.

Sau đó nhận ra có gì đó không ổn—người đang ngồi trên ghế lái trông có vẻ quen quen!

Trước đó, khi còn quay chương trình trên du thuyền, Lăng Tống Bạch từng kể về quá khứ của mình. Khi đó, Triệu Trí Thành đã cố tình chọc tức anh ta bằng cách lấy ra một bức ảnh của Chúc Huyền, tấm ảnh này vô tình để cả Ngu Tử và Lê Trác Cẩn đều nhìn thấy.

Giờ đây, trong chiếc xe duy nhất còn sáng đèn trong bãi đỗ xe, người ngồi ghế lái trông gần như giống hệt người trong bức ảnh đó. Chỉ là sau bao năm tháng và dưới ánh sáng lờ mờ trong xe, trông có phần già dặn hơn, nhưng vẫn rất dễ nhận ra.

Hơn nữa, trên ghế phụ cũng có một người khác. Nhìn kỹ một chút, người này lại có nét rất giống với người ngồi ở ghế lái.

Gặp một người lạ mặt mà mới đây còn nghe kể về ngay tại nơi này, vào đúng thời điểm này, đúng là khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng điều khiến Ngu Tử và Lê Trác Cẩn cảm thấy bất thường hơn là—hai người trong xe đang nhìn chằm chằm về phía họ.

Nói chính xác hơn, là đang nhìn chằm chằm vào Ngu Tử.

Bị Ngu Tử phát hiện, hai người trong xe đều lập tức né tránh ánh mắt, nhưng ngay sau đó lại quay lại nhìn.

Giữa đêm khuya thế này, thật sự có chút rợn người.

Ngu Tử hạ giọng nói với Lê Trác Cẩn:

“Sao trông giống như định bắt cóc tôi vậy... Chẳng lẽ là đến gây chuyện cho tôi để trả đũa cho Lăng Tống Bạch? Chúc Huyền sau khi chia tay mới nhận ra mình thực ra đã quên đi mối tình đầu, lại thực sự yêu Lăng Tống Bạch, nhưng vì nhiều lý do nên không quay về tìm anh ta, chỉ là trong thâm tâm vẫn muốn bảo vệ anh ta?”

Ngu Tử vừa nói linh tinh, vừa tự thấy rùng mình, kêu lên một tiếng:

“Nếu thật sự bệnh cẩu huyết như vậy thì cũng không nên tìm tôi chứ? Dù thế nào cũng phải đi tìm Triệu Trí Thành mới đúng? Đám người này có ai là bình thường không? Hay là tôi nhận nhầm, người đó không phải Chúc Huyền?”

“Chắc không nhầm đâu, anh cũng cảm thấy người ngồi ghế lái chính là Chúc Huyền.” Lê Trác Cẩn vừa nói vừa khoác vai Ngu Tử, nhanh chóng kéo cậu về phía tòa nhà viện điều dưỡng.

Mặc dù chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vào trong nhà vẫn an toàn hơn, cẩn thận là trên hết.

Về đến ngoài phòng bệnh của Ngu Phong, Ngu Tử chợt nhớ ra:

“Đúng rồi, lần trước khi xem ảnh Chúc Huyền trên du thuyền, tôi đã nghĩ đến một chuyện… Tôi hình như đã từng thấy một Chúc Huyền trẻ hơn trong album cũ của bố tôi.”

“Còn người ngồi ghế phụ ban nãy nữa, nếu tôi không nhớ nhầm, dường như cũng đã thấy trong đó. Lúc lật album, tôi chủ yếu xem ảnh của bố tôi, nhưng vì hai người kia trông rất giống nhau, nên tôi có ấn tượng khá rõ.”

Lê Trác Cẩn ngạc nhiên:

“Nếu em không nhớ nhầm, thì rất có thể họ quen biết bố em, nghe tin về ông ấy nên mới đến đây?”

Ngu Tử trầm ngâm:

“Mặc dù tôi không thể khẳng định rằng mình biết hết bạn bè của bố, nhưng tôi cảm thấy họ không giống vậy. Nếu thật sự là bạn bè của bố tôi, đã cất công đến đây, lại còn nhìn chằm chằm tôi, thì sao không xuống xe? Tôi thấy họ rất kỳ lạ, cảm giác không phải người tốt, ít nhất cũng không giống người bình thường.”

Lê Trác Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói:

“Thật ra, dựa theo những gì Lăng Tống Bạch từng mô tả về năng lực của Chúc Huyền, anh đang nghĩ có lẽ anh biết gia thế của người này.”

Nghe vậy, Ngu Tử sững lại một chút, nhưng ngẫm lại thì cũng không quá bất ngờ. Dù sao Lê Trác Cẩn có Lê thị, mà Chúc Huyền lại có vẻ giàu có, nếu cả hai đều thuộc giới kinh doanh thì hắn biết đến đối phương cũng là chuyện hợp lý.

“Không phải người ở thành phố A, mà ở thành phố Y có một gia tộc họ Chúc.” Lê Trác Cẩn nói, “Nhưng anh cũng chưa tìm hiểu kỹ, chỉ nghe nói qua thôi. Người đang nắm quyền nhà Chúc hiện tại là người kế thừa từ hai mươi năm trước. Nghe nói người này không quá chú tâm vào chuyện kinh doanh, nhưng lại thi thoảng xen vào, dẫn đến việc trong khoảng năm năm trở lại đây, nhà Chúc dần sa sút. Dĩ nhiên, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, nên chuyện bỏ tiền nâng đỡ một ca sĩ mười năm trước đối với họ chẳng đáng gì.”

Ngu Tử trầm ngâm: “Bố tôi hồi đại học học ở thành phố Y…”

Lê Trác Cẩn nói: “Để anh cho người đi điều tra thử xem. Thông tin thân phận cơ bản thế này chẳng cần quá mất công, vẫn có thể xác nhận được. Dù chưa rõ họ tìm đến vì chuyện gì, nhưng ít nhất cũng nên biết lai lịch họ thế nào.”

Ngu Tử suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, chuyện này tôi không khách sáo với anh nữa. Hai người đó xuất hiện quá kỳ lạ, nếu không xác định rõ thân phận, tôi cứ thấy bất an. Nếu bố tôi có thể nói chuyện được, tôi đã trực tiếp hỏi ông rồi, nhưng bây giờ ông vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cũng chưa biết bao giờ mới có thể nói lại…”

“Ông ấy đã tỉnh, sớm muộn gì cũng sẽ hồi phục thôi.” Lê Trác Cẩn xoa đầu cậu, trấn an.

Ngay sau đó, hắn lại nghĩ đến một khả năng:

“Có khi nào liên quan đến mẹ ruột của em không? Nói thật, gương mặt em và hai người kia có vài nét khá giống nhau. Nếu họ đều là người nhà Chúc, mà điểm giống nhau này là đặc trưng của nhà Chúc, vậy có khi nào mẹ em cũng xuất thân từ đó? Em có biết gì về mẹ ruột mình không?”

Ngu Tử lắc đầu: “Lúc nhỏ tôi có hỏi bố, nhưng bố không kể chi tiết. Khi đó tôi cũng thấy chuyện này không quan trọng. Nhưng nếu hai người đó thật sự tìm đến vì lý do này thì đúng là phiền phức. Bố tôi vừa mới tỉnh lại mà.”

Lê Trác Cẩn nghe vậy thì lấy điện thoại ra, nhắn tin cho một trợ lý cấp cao của hắn ở Lê thị, dặn người đó sáng mai kiểm tra thông tin cơ bản về gia tộc họ Chúc ở thành phố Y, đồng thời xác nhận xem Chúc Huyền mà Lăng Tống Bạch từng nhắc đến có quan hệ gì với gia tộc này hay không.

Thấy hắn gửi tin xong và cất điện thoại đi, Ngu Tử nói tiếp:

“Tối nay tôi định ngủ tạm trong phòng bệnh của bố tôi. Anh vào khu nghỉ dành cho thân nhân bệnh nhân trong viện điều dưỡng mà nghỉ ngơi một lát đi.”

Viện điều dưỡng này kết hợp giữa mô hình bệnh viện tư nhân và dịch vụ chăm sóc cao cấp, chi phí rất đắt đỏ, đồng nghĩa với việc dịch vụ đi kèm cũng vô cùng chu đáo.

Như trường hợp của Ngu Phong, một bệnh nhân thuộc cấp cao nhất về chi phí, viện điều dưỡng đã chuẩn bị sẵn một phòng nghỉ riêng cho thân nhân của ông. Tuy bình thường căn phòng này hiếm khi có người sử dụng, nhưng vẫn là một cách thể hiện sự tận tâm của viện. Khi cần, nó vẫn có thể dùng được.

Nhưng Lê Trác Cẩn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

“Nơi này về bản chất vẫn là bệnh viện, bệnh viện thì nhiều âm khí, anh phải đi cùng em. Em biết là anh sợ ma mà.”

Ngu Tử nghẹn lời: “... Lê ảnh đế này, bây giờ trước mặt tôi, anh đã tự buông bỏ đến mức độ... dùng chính ‘điểm yếu’ mà tôi từng đem ra trêu anh để bám dính lấy tôi luôn rồi à?”

Lê Trác Cẩn nghiêm túc thở dài:

“Chẳng phải anh đang cho em một cái cớ hợp lý sao? Nếu ânh không nói thế, em làm sao đồng ý cho anh ở lại đây cùng em? Giờ anh mặt dày lắm rồi, đến cả chuyện tỏ tình cũng làm luôn rồi, còn gì gọi là ‘buông bỏ tự trọng’ hơn nữa đâu?”

Ngu Tử bị cái “bậc thang” mà hắn tạo ra chặn họng, im lặng vài giây rồi bất giác bật cười.

Lê Trác Cẩn khẽ nhếch môi cười theo.

Tại bãi đỗ xe của viện điều dưỡng—

Người ngồi ở ghế phụ, Chúc Quyết, nói:

“Thấy chưa, anh làm thằng bé Ngu Tử sợ rồi.”

Người ở ghế lái, Chúc Huyền khẽ nhíu mày:

“Nếu em muốn nói, thì phải là hai chúng ta cùng làm nó sợ mới đúng.”

Chúc Quyết không tranh cãi, chỉ nhìn qua kính chắn gió, hướng về phía cửa lớn của viện điều dưỡng:

“Không ngờ Ngu Tử thực sự là con trai của Ngu Phong. Cũng không ngờ bấy lâu nay Ngu Phong vẫn ở thành phố A. Trước đây chẳng phải anh nói y và Chúc Tình đã ra nước ngoài rồi sao? Sao điều tra ra lại là y đã làm bố đơn thân suốt những năm qua? Lại còn gặp tai nạn ba năm trước, trở thành người thực vật… Khi đó, chắc hẳn Ngu Tử vô cùng bất lực, nhưng chẳng ai giúp nó cả… Rồi nó kết hôn với người đứng đầu nhà họ Lê. Có khi nào là bị ép buộc không…”

Chúc Huyền nghe giọng điệu lẩm bẩm của Chúc Quyết, bất đắc dĩ nói:

“Em chẳng phải đã xem mấy tập chương trình ly hôn mà hai đứa đó tham gia thời gian trước rồi sao? Ngu Tử có vẻ gì là bị ép kết hôn với Lê Trác Cẩn mà chịu ấm ức không? Đừng nghĩ nhiều quá được không? Năm đó Ngu Phong ghét nhất là cái kiểu thần hồn nát thần tính này của em đấy…”

“Hơn nữa, Lê Trác Cẩn xem ra rất để tâm đến Ngu Tử. Lúc nãy còn bảo vệ nó nữa. Mà nhà họ Lê hiện tại do cậu ta nắm quyền, ba năm trước, dù anh và em có xuất hiện thì cũng chưa chắc lo cho bố con Ngu Phong tốt hơn cậu ta đâu. Chỉ xét riêng chuyện này thôi, Ngu Tử có Lê Trác Cẩn ở bên chẳng phải cũng tốt sao?”

Chúc Quyết cười lạnh:

“Em thần hồn nát thần tính? Ít ra còn hơn anh vô tâm vô tính đấy. Anh không nên xuất hiện, chính vì anh không xuất hiện nên mới gián tiếp hại Ngu Tử. Nếu khi đó anh có mặt, không biết còn tệ đến mức nào nữa.”

Chúc Huyền bực bội:

“Anh biết em vừa nghe tin về Ngu Phong nên tâm trạng không tốt, anh cũng vậy. Nhưng em đừng lúc nào cũng bắt anh nhường nhịn em, cũng nên thông cảm cho cảm xúc của anh một chút chứ?”

Chúc Quyết nghiêng đầu nhìn y:

“Em nói sai à? Cái tên Lăng Tống Bạch kia, chẳng phải vì thấy Ngu Tử liền nghĩ ngay đến anh, nên mới nhằm vào nó suốt mấy năm qua sao? Cậu ta lấy đâu ra cơ hội tiếp cận Ngu Tử, lấy đâu ra cái gan dù không có lý vẫn liên tục làm khó nó? Không phải vì những gì anh đã dạy cậu ta năm đó à?”

“Còn cái tên Triệu Trí Thành nữa, haha, con rối mà anh nâng đỡ, giờ lại nuôi ra một con thú dữ cắn ngược lại mình. Đến một thứ hạ đẳng như thế mà cũng dám gầm gừ với con trai của Ngu Phong, anh còn không biết tự kiểm điểm sao?”

“Em—!” Chúc Huyền nghiến răng, “Đủ rồi! Đừng nhắc đến bọn họ nữa! Anh sẽ cho người xử lý mớ phiền phức này, sau này bọn họ sẽ không còn cơ hội cản đường Ngu Tử trong giới giải trí nữa.”

“Nhưng làm việc thì cũng phải suy tính trước sau, đúng không? Sau này Ngu Tử còn phải quay lại chương trình đó. Hiện tại, dù gì hai kẻ kia cũng không thể gây tổn hại gì cho nó trên chương trình, vậy cứ để bọn họ quay xong, rồi lặng lẽ rút khỏi giới, như thế mới gây ít động tĩnh nhất, cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngu Tử, đúng không?”

“Đúng, đúng, đúng, anh trai lúc nào cũng chu toàn nhất.” Chúc Quyết châm chọc, rồi hỏi tiếp: “Vậy thì, anh trai chu toàn ơi, giờ chúng ta quyết định thế nào đây? Xuống xe hay không? Có nên xuất hiện trước mặt Ngu Phong không?”

Chúc Huyền im lặng.

Chúc Quyết cũng yên lặng một lúc, lại lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình:

“Thằng nhóc Ngu Tử vừa rồi đã nhìn thấy chúng ta. Liệu nó có nhận ra chúng ta không? Ngu Phong có từng kể với nó về chuyện ngày xưa không?”

“Thằng bé này có vẻ ngoài thật đẹp. Em thấy cứ xem nó như con chung của em và Ngu Phong đi. Duyên phận quan trọng hơn huyết thống mà. Hơn nữa, mẹ nó là Chúc Tình, mà Chúc Tình lại là em gái cùng cha khác mẹ của em. Như vậy, Ngu Tử cũng coi như có quan hệ máu mủ với em, đúng không? Anh thấy sao, anh trai?”

Sắc mặt Chúc Huyền thập phần khó coi.

Chúc Quyết gật đầu: “Em hiểu rồi. Anh cũng muốn có cái danh phận này chứ gì. Nhưng mà thôi, dù sao cũng chỉ là tự huyễn hoặc. Đừng nói là không dám gặp Ngu Phong, cho dù có gặp đi nữa, cũng không dám nói mấy lời này với y đâu. Y sẽ nghĩ em thật sự mắc bệnh tâm thần mất…”

“Anh nói xem, rốt cuộc Chúc Tình đã đi đâu rồi? Sao Ngu Phong lại trở thành bố đơn thân? Chẳng lẽ Chúc Tình đã chết rồi? Nếu cô ta chết rồi, Ngu Tử sẽ không biết cô ta vốn không ưa gì nhà họ Chúc. Vậy có phải chúng ta có thể lấy danh nghĩa cậu ruột mà đưa Ngu Tử trở về nhà họ Chúc không?”

Chúc Huyền gục đầu xuống vô-lăng: “Chúc Quyết, anh nghĩ hay là em vào bệnh viện tâm thần khám thử đi.”

Chúc Quyết nhếch môi: “Anh trai à, tinh thần anh cũng đâu có khá hơn em là bao đâu.”

Lê Trác Cẩn cùng Ngu Tử ngủ tạm trên chiếc sofa trong phòng bệnh của Ngu Phong suốt cả đêm.

Cả hai người đều cao lớn, tay dài chân dài, mà chiếc sofa lại khá nhỏ, nên ai cũng ngủ không được thoải mái. Kết quả là, trong vô thức, cả hai cứ thế quấn lấy nhau, như những dây leo quấn chặt không rời.

Chiếc sofa nằm ngay bên cạnh giường bệnh, sát tường.

Sáng sớm, trong ánh nắng dịu nhẹ, Ngu Phong dần mở mắt. Và thứ đầu tiên ông nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Tin tốt: Ông đã thấy con trai mình, Ngu Tử.

Còn tin không biết nên xem là tốt hay xấu: Hình như con trai ông đang yêu một người đàn ông…

Giới tính người yêu của Ngu Tử không quan trọng. Điều làm Ngu Phong ngay lập tức lo lắng là… Hai đứa đã lên giường chưa? Có biết dùng biện pháp an toàn không?

Đúng là lo muốn chết!

Giờ ông mới hối hận. Nếu biết trước mình sẽ gặp tai nạn bất ngờ rồi hôn mê suốt hơn ba năm, thì lúc trước ông đã không nghĩ rằng Ngu Tử còn nhỏ, mà bỏ qua việc dạy con về những rủi ro có thể xảy ra với cơ thể!

Thực ra, khi Ngu Tử lên đại học và đã trưởng thành, Ngu Phong cũng từng hỏi cậu về xu hướng tình cảm. Nhưng khi đó, cậu hoàn toàn chưa hứng thú với chuyện yêu đương, chỉ đáp một câu: “Chắc cũng không quan trọng lắm.”

Ngu Phong không muốn ảnh hưởng đến xu hướng tình cảm của con, lại nghĩ rằng dù sao mình cũng luôn ở bên Ngu Tử. Với tính cách của cậu, nếu có chuyện gì về mặt tình cảm, chắc chắn cậu sẽ kể cho ông nghe. Lúc đó, ông có thể nói cho cậu biết về những rủi ro tiềm ẩn cũng không muộn.

Nhưng ai ngờ ông lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.

Trước khi gặp tai nạn, Ngu Tử hoàn toàn không có ý định yêu đương, nên ông chưa từng nhắc đến những vấn đề này với cậu.

Giờ thì sao? Ba năm trôi qua như giấc ngủ dài, bây giờ nhắc đến có phải đã quá muộn không?

Hơn nữa, một người bố vừa tỉnh lại sau ba năm hôn mê, việc đầu tiên làm lại là nhắc nhở con trai mình phải chú ý dùng biện pháp an toàn khi lên giường với người yêu nam giới… Liệu Ngu Tử có nghi ngờ rằng ông ngủ lâu đến lú lẫn rồi không?

Ngu Phong thở dài một tiếng.

Ông thử há miệng muốn nói gì đó. Nhưng thôi xong, chức năng ngôn ngữ vẫn chưa phục hồi. Tạm thời không thể nói chuyện. Cử động tay cũng còn khó khăn. Xem ra, dù có muốn lên tiếng gây chấn động, cũng lực bất tòng tâm rồi.

Tiếng động rất nhỏ từ giường bệnh đã đánh thức Lê Trác Cẩn, vốn ngủ không sâu.

Nhìn thấy Ngu Phong đã tỉnh lại, Lê Trác Cẩn hơi sững người.

Lại thấy đối phương nhìn mình với ánh mắt phức tạp, xen lẫn sự trìu mến của một bậc phụ huynh, hắn cúi đầu nhìn tư thế ngủ hiện tại của mình và Ngu Tử—đang quấn chặt vào nhau—liền hiểu ra vấn đề.

Xem ra, biểu cảm của Ngu Phong đã rất kiềm chế rồi.

Lê Trác Cẩn nở một nụ cười “hiếu thuận” với Ngu Phong, sau đó cúi đầu gọi Ngu Tử.

Có lẽ vì cả ngày hôm qua căng thẳng quá mức nên cậu bị kiệt sức, giờ vẫn ngủ rất say. Nghe tiếng hắn gọi, cậu hé mắt ra, cảm thấy mí mắt vẫn còn nặng trĩu.

“Ngu Tử, bố em tỉnh rồi.” Lê Trác Cẩn nói thêm.

Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Ngu Tử lập tức bị xua tan. Cậu vội vàng ngồi dậy, hoàn toàn không để ý đến tư thế có phần thân mật quá mức của mình và Lê Trác Cẩn, mà nhìn ngay về phía giường bệnh.

Thấy Ngu Phong mở mắt nhìn mình và cười, Ngu Tử lập tức vui mừng rạng rỡ. Cậu nhanh chóng bước xuống sofa, chạy đến bên giường bệnh, nắm lấy tay bố mình:

“Bố? Bố nghe thấy con nói không? Còn nhận ra con chứ?”

Ngu Phong chớp mắt một cái.

“Vẫn chưa thể nói chuyện sao?” Ngu Tử ấn chuông gọi bác sĩ, rồi nói với Ngu Phong: “Nhưng bác sĩ đã bảo là không thể nóng vội. Chỉ cần bố tỉnh lại là tốt rồi, những chuyện khác cứ từ từ hồi phục. Để con gọi bác sĩ đến kiểm tra cho bố…”

Lê Trác Cẩn cũng bước tới, đứng bên cạnh Ngu Tử.

Ngu Phong đưa mắt nhìn hắn. Bây giờ ở khoảng cách gần, nhìn thấy gương mặt hắn rõ ràng hơn, ông mới phát hiện, chàng trai này trông có vẻ quen quen…

Thấy bố đang nhìn Lê Trác Cẩn, Ngu Tử bèn nói:

“Bố còn nhớ anh ấy không? Lê Trác Cẩn—trước đây, khi bố còn là giáo viên tư tưởng chính trị ở trường cấp ba, anh ấy từng là học trò của bố . Thậm chí, bố còn từng dẫn anh ấy về nhà chúng ta.”

Được Ngu Tử nhắc nhở như vậy, Ngu Phong liền nhớ ra, chớp mắt một cái.

Lê Trác Cẩn lễ phép lên tiếng: “Chào thầy Ngu, rất vui khi thấy thầy tỉnh lại.”

Giọng điệu khách sáo quá mức khiến Ngu Tử liếc hắn một cái, suýt bật cười.

Bác sĩ và y tá đến kiểm tra cho Ngu Phong một lần nữa, kết luận tình trạng hiện tại đã khá hơn so với lần tỉnh dậy vào chiều hôm qua. Ít nhất thì bây giờ ông đã có thể biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, trong khi hôm qua ngay cả việc nở một nụ cười cũng không làm nổi.

Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, ánh mắt Ngu Phong vẫn không ngừng di chuyển qua lại giữa Ngu Tử và Lê Trác Cẩn.

Lê Trác Cẩn để ý thấy điều đó, bèn hỏi Ngu Tử: “Hình như bố em muốn nói gì đó?”

Ngu Tử mím môi, dựa vào sự ăn ý bao năm giữa hai bố con để đoán ra suy nghĩ của ông: “Bố tôi chắc là muốn hỏi… về mối quan hệ giữa tôi và anh?”

Ngu Phong lập tức chớp mắt thật mạnh—đúng rồi! Chính là cái này!

Ngu Tử khẽ ho một tiếng.

Hiện tại bố cậu vừa mới tỉnh lại, chức năng ngôn ngữ còn chưa hồi phục, thế nên cậu không định nói ra chuyện mình và Lê Trác Cẩn từng kết hôn theo thỏa thuận, tránh để ông hiểu lầm hoặc bị kích động.

Hơn nữa, quan hệ “đã từng là chồng cũ theo hợp đồng” hoàn toàn không giải thích nổi việc tại sao Lê Trác Cẩn lại ở đây, thậm chí còn ngủ chung trên một chiếc sofa với cậu, lại còn ôm ấp thân mật như vậy…

Dùng từ “bạn bè” rõ ràng cũng không hợp lý lắm.

Còn nếu nói là “người yêu”… Tim Ngu Tử bất giác đập nhanh hơn. Đột nhiên, cậu cảm thấy từ này không còn khó nói như lúc mới nghe Lê Trác Cẩn tỏ tình nữa.

Nhưng nếu bây giờ nói ra, liệu Lê Trác Cẩn có nghĩ rằng cậu chỉ đang miễn cưỡng chấp nhận vì muốn đối phó với bố mình không?

Như vậy thì có vẻ không đủ nghiêm túc nhỉ…

Thấy Ngu Tử còn do dự, Lê Trác Cẩn khẽ mỉm cười, nói với Ngu Phong:

“Chào chú Ngu, cháu xin tự giới thiệu lại một lần nữa. Cháu là Lê Trác Cẩn, hiện tại con trai chú—Ngu Tử—đang cân nhắc xem có nên hẹn hò với cháu hay không. Cháu đã tỏ tình, em ấy không từ chối, nên cháu nghĩ rằng khả năng cao trong tương lai, chúng ta sẽ trở thành người một nhà.”

Ngu Tử nhướng mày.

Còn Ngu Phong thì thở phào nhẹ nhõm—vẫn chưa chính thức bên nhau, vậy tức là vẫn chưa xảy ra chuyện thân mật hơn. Thế thì chắc chưa cần lo lắng ngay đâu, đợi khi nào chức năng ngôn ngữ hồi phục, ông nhắc nhở Ngu Tử sau cũng chưa muộn.

Bình Luận (0)
Comment