Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế

Chương 15

"Em đang kiếm tiền nuôi anh..."

-

Ba Bạch không thể cùng trò chuyện lâu với mẹ Tô.

Càng về cuối năm, Tô Mỹ Nhàn càng thêm bận rộn.

Ba Bạch đang gấp rút bàn giao công trình trước cuối năm cũng bận không kém, ở đây chưa kịp ngồi nóng đít đã có người gọi ông.

Ba Bạch cúp máy nhưng vẫn còn nắm chặt điện thoại, dù sao cũng có chút quyến luyến với bà nhà mình.

Ông ngẩng đầu nhìn TV thêm lần nữa, trong lòng thầm nói, rốt cuộc mình có nhìn lầm hay không đây?

Màn ảnh loé lên vài giây, sau đó dừng lại trên gương mặt quen thuộc.

Ba Bạch nhìn con trai mình cầm ô, đi trong gió tuyết, lon ton chạy cả con đường, cuối cùng ngã vào trong lồng ngực của ai đó.

Đù, hiện giờ tình anh em bạn bè đều thân mật thế à? Tình bạn đều được thể hiện như vậy như vậy?

Ba Bạch còn chưa nghĩ xong, đã nghe thấy người bên cạnh chậc lưỡi, nói: "Bây giờ mấy ngôi sao nổi tiếng này... con mẹ nó đàn ông và đàn ông kết hôn, đều phải thể hiện ân ái trong chương trình giải trí như thế sao, không xấu hổ hả?"

Ba Bạch:?

Ba Bạch: "Cái gì?"

"Lão Bạch, lão Bạch, ông có ở đó không? Giám đốc Bành tìm ông!" Có người ở phía bên kia kêu.

Ba Bạch đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngẩng đầu lên, chỉnh lại mắt kính, nhìn chằm chằm vào màn hình để phân biệt kỹ càng. Chiếc TV trong căn-tin tạm thời này tương đối nhỏ mà còn từ đời cổ lỗ sĩ nữa.

Cuối cùng... ông nhìn thấy được bên dưới góc trái có một cái tên.

Cặp đôi... cái gì cái gì đó mỹ?

Cái này là cái gì.

Trong đầu ba Bạch nổ ầm ầm ầm giống như một hàng xe nối đuôi nhau rầm rầm đi qua, ông quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm người bên cạnh: "Đánh con mẹ chú cái rắm, câm cái mồm của chú lại, cả ngày đừng chỉ tay vào người khác!"

Người nọ chưa nhìn thấy ba Bạch nổi giận, bị doạ đến sốc óc.

"Đằng kia cũng không phải con trai của anh, anh nóng cái gì thế?"

Người nọ thấy ba Bạch mang mắt kính, cũng không phải bộ dáng côn đồ hung hăng gì cho cam, còn có vài phần tri thức, đang muốn vén tay áo táp ngược lại, thì thấy ba Bạch dứt khoát xắn hết tay áo lên, nhìn chằm chằm màn hình, sau đó cười khẩy, quay đầu đi về hướng khác, dữ dằn nói: "Ông đây con mẹ nó đánh gãy chân nó luôn, lâu ngày không gặp thì dám lật ngói lên rồi!"

Người nọ sững sờ, theo bản năng muốn núp sang chỗ khác, khí thế mà hắn khó khăn lắm mới lấy ra được bị cơn giận trên người ba Bạch làm tiêu tan.

Hắn khô khan nói: "Thôi quên đi..."

Bạch Sơn* này có mối quan hệ tốt với Giám đốc Bành, quên đi quên đi, không đụng vào được.

Ba Bạch tức giận lao ra ngoài, đợi đến khi mặt trời ló dạng, ánh sáng trước mặt lập lòe, ông mới bình tĩnh trở lại.

Ông có thể đi đâu để tìm người đàn ông đó?

Nghe đồn là siêu sao nổi tiếng? Lúc trước hình như có xem qua phim của người này diễn... cái gì mà.. Tịch.. Tịch cái gì cái gì đó.... Mẹ nó!

Ba Bạch lại gọi điện thoại cho bà nhà mình.

Tô Mỹ Nhàn không trả lời, nhưng dường như bà biết ông muốn hỏi gì nên đã gửi một tin nhắn đến:

【 Đừng nói cũng đừng làm gì cả, con trai của chúng ta đang ở bên ngoài bị mọi người nhìn chằm chằm từng hành động, trở về rồi nói sau. 】

Ba Bạch chỉ có thể dằn lòng.

Ông bực bội ngồi xổm xuống lề đường, cảm giác như đứa trẻ to xác bị bắt cóc.

Ông nhấc máy, mở lịch, đếm đi đếm lại ngày tháng.

Chờ Tết... Chờ Tết Ta mới được về...

Ba Bạch siết chặt điện thoại, đầu tiên chuyển 5000 nhân dân tệ vào tài khoản của Bạch Khởi, sau đó cùng người kia đến văn phòng Giám đốc Bành.

Ở bên ngoài một thân một mình luôn phải dùng tiền.

Ba Bạch thầm nghĩ.

Nếu là siêu sao thì chắc chắn sẽ rất nhiều tiền.

Ông không biết năm nghìn đó có thể làm gì, so với siêu sao kia có thể thuộc loại rơi trên mặt đất cũng không thèm nhặt... Nhưng vẫn phải để Khởi Khởi có thể diện.

Ba Bạch khẽ thở dài.

...Nếu là trước đây, ông có thể thoải mái cho Khởi Khởi 50.000, không, là 500.000.

Không ai có thể hiểu được nỗi sầu muộn của người cha ngốc nghếch cả.

Khi Bạch Khởi nhận được thông báo ngân hàng, cậu sững người một lát, sau đó gửi một tin nhắn WeChat 【? 】, kết quả ba cậu không trả lời.

"Đến rồi sao? Chắc là đến rồi đi?" Dương Ức Như ngáp một cái.

Tổ chương trình gật đầu và lấy đi điện thoại lẫn ví tiền của mọi người, nhưng lần này để lại mỗi người năm mươi tệ.

Sau đó tổ chương trình nói ra kết quả mà bọn họ đã thống nhất: "Chúng tôi có điều muốn nói với các bạn một chút. Chúng tôi đã kết hợp phản hồi sau khi tập đầu tiên được phát sóng và quyết định thay đổi cách ghi hình hiện tại thành phát sóng trực tiếp. Sau khi phát trực tiếp xong, chúng tôi sẽ lưu lại để cắt ghép chỉnh sửa, biên tập thành phiên bản đầy đủ và gửi đến đài truyền hình để phát sóng. Những thay đổi linh hoạt như vậy đã được ghi vào hợp đồng từ trước. Các bạn có phản đối gì không?"

Dương Ức Như đáp ứng rất nhanh: "Ok, vô tư."

Vài người khác do dự một lúc, nhưng cũng lần lượt đáp lại.

Trên thực tế, đối với bọn họ, việc này chỉ có lợi chứ không có hại.

Nếu được ghi hình trước rồi mới biên tập và phát sóng, bọn họ không có quyền nói về việc ai sẽ bị cắt sau này. Bất kể bạn là ai, đã gia nhập vào tổ chương trình, màn ảnh bị cắt nhiều hay ít không còn là vấn đề mà bạn có thể định đoạt.

Truyền hình trực tiếp thì không có vấn đề này, chỉ cần họ muốn và có đủ khả năng thì có thể biến vai phụ thành vai chính.

Tổ đạo diễn ra hiệu với tổ quay phim phía sau.

Các thiết bị quay chụp trước tiên đều cần được điều chỉnh.

Nhân viên công tác tổ chức cho khách mời xuống xe một cách trật tự, người quay phim vác camera đi theo sau.

Kể từ giờ phút này, lời nói và việc làm của bọn họ sẽ được camera hoàn toàn ghi lại, phóng to và vô cùng rõ ràng.

Bọn họ lần lượt xuống xe, cuối cùng dừng lại trước một đồng ruộng rộng lớn và nhà kính dày đặc, toàn bộ khung cảnh rơi vào tầm mắt đều biến thành những đốm trắng nhỏ.

Đây là một thôn quê an bình mộc mạc.

Không có biệt thự, lâu đài, không có khu nghỉ dưỡng, không có tòa nhà cao tầng...

Dương Ức Như ngẩn người: "Đây còn là cặp đôi hoàn mỹ hay không thế? Hay đổi thành đấu trí sinh tồn?"

Tổ đạo diễn cười ha ha nói: "Người ta nói rằng bạn nhìn thấy tình yêu đích thực trong nghịch cảnh. Tình cảm vợ chồng nên đứng trước thử thách như vậy thì mới có thể tỏa sáng rực rỡ loá mắt người khác nha..."

Tất cả mọi người: "......"

Nói xàm gì thế.

Cứ nói thẳng là muốn tìm thứ gì đó hành hạ khách mời, để có thể tung ra hiệu ứng chương trình luôn được không?

Đầu tiên, tổ chương trình dẫn họ đến một bãi đất trống, đã có một chiếc xe hơi đang đợi ở đó, chiếc xe mở cửa và một chàng trai trẻ tuổi mặc đồng phục bóng chày màu trắng bước ra ngoài.

Tóc chàng trai đó được nhuộm vàng, có đinh tán một bên tai và dấu vết của một hình xăm có thể nhìn thấy một cách mơ hồ trên cổ.

Lông mày của chàng trai trẻ được trang điểm nhẹ, khiến hắn trông vô cùng đẹp trai, nhưng đường nét của hắn không thiên về mềm mại dịu dàng.

Bạch Khởi dùng kinh nghiệm nhiều năm phong phú của bản thân đánh giá, gần như trong nháy mắt cậu đã có thể khẳng định, hắn là idol!

Mọi người sửng sốt: "Đây là?"

Tổ đạo diễn có vẻ hơi ngượng ngùng, từ trong cổ họng nén ra một tiếng nói: "Ừm... kỳ này có thêm khách mời đặc biệt. Cậu ấy là bạn của Dương Ức Như."

Dương Ức Như:?

Trong lòng cô thầm nghĩ, có quỷ mới biết hắn là ai chứ.

Bạch Khởi quan sát xung quanh và nắm được phản ứng của từng người, vì thế cậu cũng hiểu được chàng trai trẻ này rốt cuộc từ đâu ra.

Có lẽ tập một của chương trình có rating không tệ, cho nên... Có người nhìn mà thèm thuồng, muốn dùng tiền nhét một người vào trong đây để cọ nhiệt độ?

Có thể là vậy đi, không chừng mấy tập sau cũng sẽ như thế.

Chàng trai trẻ dường như không để ý đến bầu không khí kỳ quặc giữa mọi người, mỉm cười và tự giới thiệu: "Tên tôi là Trình Cẩn, tôi vừa mới ra mắt từ nhóm Truy Quang Thiếu Niên 2020C."

Bạch Khởi gật đầu.

Hèn chi cậu không biết rõ về hắn lắm... vì đã dốc sức chuẩn bị cho kì thi năm nay nên cậu không theo dõi các show tuyển tú mới với em gái Mục Đông.

Em gái của Mục Đông cũng nói, các show tuyển tú năm nay rất chán, không còn chất lượng như xưa, có lẽ là nhiệt độ của phong trào đã qua nên không còn hot nữa.

Chu Nham Phong là người đầu tiên chủ động lên tiếng chào hỏi, sau đó là Hứa Dật, Phú Xuân Dĩnh...

Khâu Tư Xuyên cùng Dương Ức Như ngược lại không lên tiếng.

Ổ Tuấn còn không thèm liếc mắt một cái.1

Ổ Tuấn là ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh, hắn có vốn liếng để làm như vậy.

Đạo diễn hít sâu một hơi, biết rằng một số khách mời không hài lòng rồi.

Thật ra bọn họ cũng có chút không vui, rốt cuộc người này là ai nhét vào tổ chương trình, có từng tham gia những tiết mục như vậy chưa, từng có làm chuyện gì không tốt hay không, vân vân mây mây, bọn họ không biết cái gì hết! Không có một con đường sống để đi nữa kìa.

Đến giờ phút này, mọi người gần như đã hiểu tại sao lại đột ngột chuyển từ ghi hình sang phát sóng trực tiếp.

Tổ chương trình cũng tính toán, sau này khách mời nào muốn chen vào bằng được thì phải cân đo đong đếm, nói bậy trong buổi truyền hình trực tiếp thì có hậu quả gì, liệu có kham nổi hay không!

Đạo diễn lại tươi cười nói: "Chúng ta chơi game đi."

Mọi người nghe vậy đều không khỏi quay đầu nhìn Bạch Khởi.

Trình Cẩn:?1

Hắn cau mày, nhìn chằm chằm Bạch Khởi.

Rõ ràng là trước khi đến, hắn chưa xem tập đầu tiên và không biết gì về Bạch Khởi.

Trình Cẩn mở miệng nói: "Không phải trước tiên nên tự giới thiệu lẫn nhau sao?"

Rất rõ ràng, hắn muốn tổ chương trình theo lời của hắn mà thực hiện.

Nhưng tổ chương trình chắc là quan tâm à.

Tổ chương trình bắt đầu phổ biến quy tắc trò chơi.

Đồng thời, khán giả vừa xem xong tập đầu tiên của phiên bản ngắn ngủi, chưa kịp chờ đợi phiên bản mở rộng của VIP, chương trình đã phát sóng trực tiếp tập hai.

【 Ồ? Trên đời còn có chuyện tốt như zị? 】

【 Tôi bay tới rồi nà! Tổ chương trình ở yên đó đừng nhúc nhích nha! 】

Ngay khi mở video, bọn họ lâm vào tình trạng hoang mang.

【 Ủa ai zậy mấy má? 】

【 Này là ai? Tui đi nhầm chỗ hả? 】

【 Không nhầm đâu, tui thấy Bạch Khởi kìa, cậu nhóc đó bắt mắt lắm 】

Kể từ khi cư dân mạng bắt đầu theo dõi chương trình, bọn họ vô thức sẽ yêu mến những khách mời cố định và bài xích những khách mời khác mà bọn họ không biết đến tên xuất hiện trong tiết mục.

Bọn họ cho dù có nhìn chằm chằm Bạch Khởi từng li từng tí nhưng vẫn không dễ dàng chấp nhận người khác.

Trên màn ảnh.

Tổ chương trình: "Nào, bốc thăm câu hỏi. Ai không trả lời được sẽ mất tư cách chọn phòng. Thứ tự chọn phòng dựa trên số người trả lời đúng nhé."

"Trước tiên xem nơi ở một chút được không?"

Vì vậy, tổ chương trình dẫn bọn họ đến xem bốn nơi ở lần lượt là ngôi nhà nhỏ ba gian ở gần nông trại, ngôi nhà độc lập đơn lẻ, ngôi nhà ngói và ngôi nhà gỗ nhỏ cạnh ruộng rau.

"Chúng lần lượt đánh số là các phòng 1, 2, 3 và 4."

Không quá tệ nhưng cũng không khá hơn là bao.

Mọi người xắn tay áo bắt đầu bốc thăm.

【 Ủa, vậy là chơi luôn đó hả 】

【 Hôm nay Bạch Khởi hình như càng đẹp trai hơn á 】

【 Lầu trên là thuỷ quân à? 】

【 Bó tay, hy vọng cậu ấy chơi tốt chút, đừng để anh Tịch ở căn nhà quá nhỏ 】

【 Kỳ thực hôm nay tôi không có việc gì khác, chỉ muốn xem Bạch Khởi có bao nhiêu tạp dề?】

【 Lầu trên nói xàm loz gì thế 】

【 Anh Tịch hôm nay không ở đây hả 】

Làn đạn náo nhiệt cực kỳ.

Chu Nham Phong là người đầu tiên bốc thăm, câu hỏi là: Ba ưu điểm nửa kia của bạn.

Hắn rất biết nghe lời vợ mà trả lời: "Đẹp, diễn xuất tốt, vóc dáng cao."

Ổ Tuấn là người tiếp theo, câu hỏi là: Xin mời giải thích ý nghĩa của NSDD*.

Ổ Tuấn: "Bạn là em trai*?"

*NSDD: 你是对的/你说得对 (Nǐ shì duì de - NSDD): Bạn nói đúng lắm. Từ này là một thuật ngữ mạng của Trung Quốc tương đối phổ biến trong năm 2018.

*Gốc là 你是弟弟, (Nǐ shì dìdì), này viết tắt cũng là NSDD.

"......"

【 Ha ha ha ha ha 】

【 Tại sao là mắc cười như zậy trứ? 】

Hứa Dật là người thứ ba, câu hỏi là: Cái gì đằng sau "Kali, Canxi, Natri, Magie, Nhôm, Kẽm, Sắt và Thiếc?*"

(Lời Editor: Mọi người đoán thử xem, đáp án tui để dưới cuối chương nha =)))5

Hứa Dật:......

Hứa Dật: "Tôi bỏ quyền."

【 Tổ tiết mục chơi ác vailoz 】

Sau một vài câu hỏi, Bạch Khởi gần như đã tìm ra quy luật của trò chơi.

Khi đến lượt cậu, mọi người đều nhìn cậu với vẻ mặt rất nhiệt tình.

Chủ đề mà Bạch Khởi bốc thăm rất đơn giản, đó là: Vị hoàng đế nào trong lịch sử giữ kỷ lục lâu nhất không tảo triều*?"

(Lời Editor: Đáp án được chú thích cuối chương.)

Cậu trả lời xong câu này, cảm thấy quy luật trò chơi so với những gì cậu đoán không khác nhau lắm, vì thế cậu không thèm chơi nữa.

Đến vòng tiếp theo, câu hỏi cậu nhận được là: Hãy kể tên 3 khuyết điểm nửa kia của bạn.

Bạch Khởi bỏ quyền một cách rất chi là vui vẻ.

Sau khi trả lời xong cậu quay đầu nhìn lại, ngoại trừ Trình Cẩn không tệ lắm thì mọi người đều gần như tương đối bằng điểm, điều này làm cho cậu thật sự không thua được.

Trình Cẩn có lẽ đang cố tình muốn chiếm spotlight, hắn nói: "Tôi là khách mời đặc biệt, tôi có thể giúp mọi người! Đúng không, ê-kíp chương trình?"

Tổ chương trình tức giận nhưng không nói được gì: "Ờm..... ờ ờ..."

Những người khác thật sự không muốn sống trong một ngôi nhà nhỏ dột nát, vì vậy họ chọn cách chấp nhận sự giúp đỡ của Trình Cẩn. Đến lượt Hứa Dật, hắn dường như có mâu thuẫn với Khâu Tư Xuyên, giọng nói của hai người rất trầm, nên máy quay không thể ghi lại cuộc trò chuyện rõ ràng.

Sau khi trò chuyện kết thúc, mọi người thấy sắc mặt của Khâu Tư Xuyên tái nhợt.

Trò chơi vẫn tiếp tục.

Sau nhiều vòng, cuối cùng tổ chương trình cũng kêu dừng lại và bắt đầu tính toán kết quả.

Cặp đôi Chu Nham Phong đáp đúng: 3 câu.

Cặp đôi Dương Ức Như đáp đúng: 5 câu.

Cặp đôi Hứa Dật đáp đúng: 2 câu.

Trình Cẩn, với tư cách là "bạn" của Dương Ức Như nên sẽ cùng hai người bọn họ đến nhà ở ba gian đánh dấu số 1 của chương trình.

Bạch Khởi được đến nhà gỗ nhỏ.

【? Không phải thông minh lắm sao? Sao hôm nay không làm được trò trống gì thế 】

【 Đừng nói là phòng làm việc của Tịch Thừa Quân làm giả thông tin học vấn của cậu này nhá 】

【 Dừng dừng dừng, mau đem cái não úng nước ra đuê! Phòng làm việc của thầy Tịch sẽ làm mấy chuyện ruồi bu như vậy à? 】

Làn đạn nói qua nói lại một hồi, fans của Trình Cẩn bắt đầu chạy vào thả rắm cầu vồng cho idol nhà mình tới tắp.

Có người hơi uyển chuyển nói: 【 Sao tôi có cảm thấy Trình Cẩn đang muốn giật màn ảnh của Bạch Khởi thế nhỉ? 】

Comment này rất nhanh bị các làn đạn khác bao phủ.

Bạch Khởi không nhìn thấy mấy làn đạn này.

Đương nhiên, cho dù cậu có thấy cũng sẽ không quan tâm.

Bạch Khởi ném một cái nhìn chân thành tán thưởng về phía Trình Cẩn.

Giỏi lắm!

Trình Cẩn giật mình trong giây lát khi bị cậu liếc nhìn.

Cho dù Trình Cẩn không muốn thì vẫn phải thừa nhận rằng Bạch Khởi rất xinh đẹp, đó là kiểu thoạt nhìn liền bị thu hút, lâu dần khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, mà ở cậu còn toát lên tinh thần xán lạn, rực rỡ như ánh mặt trời.

Không ai biết rằng Trình Cẩn cũng là một fan hâm mộ của Tịch Thừa Quân.

Hắn bước vào giới giải trí là vì Tịch Thừa Quân.

Trình Cẩn cắn chặt môi, cố gắng nhìn chằm chằm Bạch Khởi một cách ác ý, nhưng Bạch Khởi vẫn nhìn hắn vô cùng cảm kích.

Bạch Khởi, trông dịu dàng như một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi, đang nhìn hắn với đôi mắt sáng và mềm mại, còn lấp lánh ánh nước.

Trình Cẩn nghiến răng... Mẹ kiếp hồ ly tinh này còn muốn dụ dỗ mình sao?

Trình Cẩn bằng nghị lực của chính mình mang theo sự địch ý và động lực để tham gia chương trình.1

Nhưng vào lúc này, hắn không thể không quay đầu đi trước, ngọn lửa cuồng bạo không thể kiểm soát của hắn đã sắp chỉ còn một nửa.

"Mọi người về nhà của mình nghỉ ngơi một chút đi." Tổ chương trình cười nói.

Trình Cẩn quay người lại một cách quyết liệt, rồi đi đến nhà ở của Dương Ức Như bọn họ.

Đẩy cửa sân, bước vào, giẫm lên bước chân đầu tiên.

Cứt gà!!!

Một đàn gà lao ra tứ tung và kêu đến náo loạn cả một góc.

Vẻ mặt của ba người đều bị nứt ra ngay tại chỗ.

Dương Ức Như: "Tôi đệt!"

Trình Cẩn suy sụp: AAAAAAAAAAAA

【 Ha ha ha ha Tổ tiết mục mấy người khá lắm! 】

Chu Nham Phong bọn họ cũng không khá hơn.

Họ bước vào, chỉ thấy căn phòng đơn nhỏ này được ngăn cách bởi hai nửa, một nửa chuồng cừu, một nửa giường ngủ.

Cạnh giường có bếp nhưng phải đốt than củi để sưởi ấm.

Khâu Tư Xuyên bọn họ thì vào căn phòng bị dột, cần được sửa chữa.

Tổ chương trình thấy bọn họ kiểm tra nhà xong, lúc này mới cười nói: "Hì hì hì, trong nhà các bạn có ít nước uống, vật dụng sinh hoạt, mà thức ăn thì cần các bạn đến thôn dân để đổi, hoặc là chính các bạn tự lấy tại ruộng của mình nhé."

Đương nhiên lấy tại ruộng của mình thì tốt nhất rồi!

Ý tưởng này lóe lên trong đầu mọi người.

Vào lúc này, Tịch Thừa Quân cuối cùng đã đến tổ chương trình.

Khoác trên mình chiếc áo len màu đen, anh từ tốn tiến vào máy quay và phối hợp với nhân viên công tác. Làn đạn liền chuyển thành một bầu trời fans của Tịch Thừa Quân, fans của Trình Cẩn căn bản không có chỗ nói.

Gương mặt của Tịch Thừa Quân vẫn rất đẹp trai, không hề mất đi chút nào bởi lịch trình dày đặc. Anh xoay người, ôn hoà hỏi: "Hiện tại Bạch Khởi đang ở đâu?"

Các nhân viên chỉ một hướng.

Làn đạn gần như tức chết rồi.

【 AAAA, anh Tịch, anh chỉ có thể ở nhà gỗ nhỏ thôi! Vô cùng con mẹ nó nhỏ luôn! Lại còn lẻ loi ở đồng ruộng! Bên trong có khi còn có tổ ong vò vẽ! 】

【 Quá thảm......】

【 Đừng đi qua! Anh sẽ khóc đóooooo! 】

Mặc kệ làn đạn hò hét như thế nào, Tịch Thừa Quân từng bước hướng về nơi ở.

Lúc này, máy quay cuối cùng cũng xuất hiện đầy đủ mọi thứ, Bạch Khởi và anh cùng cảnh vật xung quanh đều lọt vào màn ảnh.

Chỉ nhìn thấy tất cả khách mời đều xếp hàng đứng trước mặt Bạch Khởi do Trình Cẩn dẫn đầu, vẻ mặt của Trình Cẩn còn hơi méo mó, gần như không thể kiểm soát được.

Mà Bạch Khởi ngồi trên một chiếc ghế nhỏ giản dị, ngoan ngoãn lẫn xinh đẹp, có cảm giác ở đồng ruộng rộng lớn và trống trải mọc lên một bảo bối đáng yêu.

Cậu mỉm cười ngọt ngào, ngẩng mặt lên nói: "Cảm ơn sự viếng thăm của mọi người. Một lần vào kho rau giá một tệ, một lần vào kho hoa quả thì phải tốn hai tệ!"

【??? 】

【 Con. Mẹ. Nó! 】

【 W.T.F? Có chuyện gì xảy ra dậy các chị em bạn dì? 】

【 Mùa đông vốn đã rất hanh khô, có thể bỏ thịt hai ngày, nhưng nếu không ăn rau quả, sẽ lập tức bị táo bón luôn á 】

【 Cho nên...... Bạch Khởi đã tính toán hết rồi? 】

Bạch Khởi rút đi tờ tiền đầu tiên trong tay Trình Cẩn.

Lại không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của Trình Cẩn.

Sắc mặt Trình Cẩn đen như đít nồi, đến thần tượng của mình cũng không nhìn nổi nữa.

Hắn sẽ không bao giờ cảm thấy Bạch Khởi đang quyến rũ mình nữa.

Bạch Khởi vừa rồi khen hắn cũng chỉ vì trong tay hắn có tiền! Không, là trong tay tất cả mọi người đều có tiền!

Bạch Khởi vui vẻ cầm cọc tiền, hướng về Tịch Thừa Quân mà quơ quơ, cậu nói: "Em kiếm tiền nuôi anh đây."

Cứ như vậy trong một khoảnh khắc, Tịch Thừa Quân cảm thấy trên đầu thiếu niên như xuất hiện hai lỗ tai, cứ lắc qua lắc lại theo động tác quơ quơ vô cùng đắc ý của cậu, có mộy chút... đáng yêu.

________
Bình Luận (0)
Comment