Bọn họ đã thử đủ cách rồi, thậm chí lôi cả ông bà chủ ra cũng không thể khuyên nổi.
Bởi vì cậu chủ Hứa Cảnh Dịch của họ, thực sự đã phát điên rồi.
Chỉ có tìm được Tô Nhung, người điên ấy mới có thể trở lại bình thường.
"Điên rồi! Tất cả đều điên cả rồi!!"
...
Tình hình trên biển không thể xem thường.
Biển cả bao la như một mảng đen kịt mênh mông vô tận, bầu trời và mặt biển dường như hòa làm một, tạo thành một vực sâu thăm thẳm không đáy. Trong bóng tối, một điểm sáng nhỏ đang rẽ sóng lao về phía trước.
Gió lớn và mưa dày đặc trên biển như muốn dồn toàn bộ sức mạnh đánh sập con du thuyền trắng nhỏ bé ấy, dìm nó xuống đáy sâu, không để nó tiếp tục tiến thêm được nữa.
May mắn thay, người lái chiếc du thuyền dường như là một người có nhiều năm kinh nghiệm đi biển, giữa những đợt sóng cuồng nộ, anh ta vẫn có thể giữ vững phương hướng.
Bàn tay điều khiển vô-lăng một cách thành thạo, né tránh sóng lớn bằng kỹ thuật vững vàng, Hứa Cảnh Dịch chăm chú nhìn vào màn hình định vị radar trên bảng điều khiển.
Trên màn hình nhỏ có nền đen ấy là những vòng tròn giãn cách từ trong ra ngoài, la bàn điện tử đang âm thầm thực hiện nhiệm vụ truy tìm mục tiêu cho người dùng.
Mặc dù đang "phát điên", nhưng Hứa Cảnh Dịch không hề ra khơi một cách mù quáng.
Dựa theo hướng di chuyển của cơn bão kết hợp với dòng hải lưu, anh suy đoán hướng mà Tô Nhung có thể đã bị cuốn đi, từ đó đi theo lộ trình được phân tích để tìm lấy dù chỉ là một phần triệu khả năng.
Du thuyền đã di chuyển được một quãng rất xa, sớm đã vượt qua khu vực tìm thấy nhóm của Nhạc Sâm.
Hứa Cảnh Dịch vẫn tiếp tục tiến lên phía trước. Sóng gió không ngừng ập vào con thuyền, gió quất vào mặt anh như dao cắt, nhưng khuôn mặt đẹp lạnh lùng phủ một tầng sương giá ấy chỉ toàn nước mưa – anh không hề rảnh để lau đi.
Từng giây từng phút, anh đều tập trung cao độ vào màn hình radar, sợ rằng chỉ lơ là một chút là sẽ bỏ lỡ tín hiệu của Tô Nhung.
Anh tin tưởng vào hướng mình đã chọn, nhưng radar mãi vẫn không có chút phản hồi nào. Kết quả đó khiến lòng người lạnh toát, như có một tảng đá đè nặng trong tim, bất an càng lúc càng lớn.
Hứa Cảnh Dịch thầm thấy may mắn vì trước đó anh từng lén cài phần mềm định vị trên điện thoại của Tô Nhung, và còn chuẩn bị riêng một túi chống nước cho cậu khi sắp xếp hành lý chuyến đi.
Nếu như Tô Nhung đã dùng túi chống nước, điện thoại vẫn còn bên người thì hoàn toàn có thể dò được tín hiệu.
Chỉ là — không thể chắc chắn liệu điện thoại ấy còn trong tay Tô Nhung, hay đã bị đánh rơi trong trận bão biển vừa rồi...
Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là cách nhanh nhất và duy nhất có thể tìm được cậu.
Dù lý trí vẫn còn, Hứa Cảnh Dịch cũng không ảo tưởng rằng chỉ một mình anh có thể tìm được Tô Nhung, cũng không hề xem nhẹ đội cứu hộ.
Trước khi xuất phát, anh đã ra lệnh cho cấp dưới gửi thông tin định vị cho đội cứu nạn.
*
Thời gian đã trôi đi rất lâu.
Giữa những cơn sóng lớn cao vút, phần đầu trắng muốt của du thuyền vẫn ngẩng cao kiêu hãnh, phá vỡ từng đợt sóng cuộn rồi vững vàng tiến lên.
Trời bắt đầu sáng.
Từ phía chân trời, mặt trời dần ló rạng, rực rỡ ánh đỏ, xuyên qua tầng mây nặng trĩu, xé tan màn đêm đen đặc, chiếu rọi khắp đại dương mênh mông.
Cơn bão dường như đã qua, mặt biển trở lại bình lặng. Du thuyền trắng trôi lặng lẽ giữa đại dương yên ả.
Trên tàu, người đàn ông sau một đêm vật lộn với giông tố có phần mệt mỏi, nhưng dáng người cao lớn vẫn thẳng tắp như trước. Khi nhìn thấy một hòn đảo cô lập phía trước, đôi mắt đen nhánh nheo lại, ánh lên một tia sắc lạnh.
Cùng lúc đó, radar trên bảng điều khiển cuối cùng cũng phát tín hiệu.
— Lai Doanh Đảo —
Một hòn đảo hoang nằm sát biên giới quốc gia.
Không có dấu hiệu khai thác, không có cả bến tàu, chẳng hề thấy bất kỳ công trình nhân tạo nào — đích thực là một hòn đảo hoang đúng nghĩa.
Hứa Cảnh Dịch cởi áo phao, tháo áo khoác ngoài, vắt khô rồi không mặc lại nữa. Anh cầm trên tay, thận trọng từng bước tiến sâu vào đảo.
Cây cối rậm rạp, địa hình ẩm ướt sau một đêm mưa lớn. Rêu xanh và vũng nước khắp nơi khiến chỉ cần bất cẩn là có thể trượt ngã.
Càng đi sâu vào trong, sắc mặt Hứa Cảnh Dịch càng thêm cảnh giác.
Những chiếc bẫy được ngụy trang bằng lá cây khô trên mặt đất, dây thừng thô to buộc trên thân cây cọ cao... tất cả đều là dấu vết do con người tạo ra, chứng minh rằng hòn đảo này có người sinh sống.
Biết được điều đó, Hứa Cảnh Dịch lại càng thận trọng hơn – bởi điều đáng sợ nhất luôn là điều chưa biết.
*
"A Nhiên, cậu ấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Ở sâu trong đảo Lai Doanh, một người đàn ông mặc trang phục đơn sơ vác bó củi trên vai, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào trong căn nhà qua ô cửa sổ.
Anh ta không vào trong, chỉ đứng ngoài cửa sổ, dõi theo tình hình bên trong.
"Lúc sáng sớm có tỉnh lại một chút, giờ uống thuốc rồi lại ngủ tiếp rồi."
Người tên là A Nhiên không cao lớn như người đàn ông bên ngoài, vóc dáng mảnh khảnh dù mặc hai lớp áo dài.
Trang phục mang hơi hướng dân tộc, cổ tay và cổ đeo những món trang sức bạc tinh xảo. Tóc dài xõa vai, giọng nói mang chút trung tính khiến người ta khó phân biệt được giới tính.
Cậu ta cầm chiếc bát nhỏ đã uống hết thuốc trên bàn, quay ra cửa sổ đưa cho người đàn ông kia, người ấy theo thói quen tự nhiên nhận lấy.
Ánh mặt trời buổi sớm len qua những đám mây mỏng, chiếu vào gương mặt của A Nhiên.
Cái nhìn *****ên, ánh mắt người ta lập tức sẽ bị hút vào nốt ruồi đen dưới đuôi mắt phượng kia. Dung mạo thanh tú, nhưng giữa lông mày lại phảng phất một nét kỳ bí khó tả. Đôi mắt cậu ta nhạt màu hơn người thường, càng khiến người khác cảm thấy thần bí.
Dù ngày nào cũng gặp nhau, nhưng mỗi lần nhìn Tác Gia Nhiên, Trác Tiêu vẫn có khoảnh khắc ngẩn người.
"Không sao là tốt rồi." Anh ta ngừng một chút rồi nói: "Tối qua nhìn cậu ấy như sắp không qua khỏi."
Tác Gia Nhiên khẽ ừ một tiếng, trong mắt thoáng ánh lên vẻ gì đó. Giọng cậu ta bình thản, không rõ cảm xúc: "Anh nhặt được cậu ấy ở đâu?"
"Ở bờ biển, bị sóng đánh dạt lên." Nhắc đến đây, Trác Tiêu như sực nhớ ra gì đó:
"Đúng rồi, hình như cậu ấy có mang theo điện thoại, vẫn còn dùng được à?"
"Dùng được, nhưng không có tín hiệu." – Tác Gia Nhiên liếc nhìn chiếc điện thoại để trên bàn, mặt sau của màn hình còn đang mờ mờ chớp nháy: "...Với lại pin cũng sắp hết rồi."