Chiếc lưỡi nhỏ mềm trong miệng vô thức khẽ đẩy ra ngoài, muốn tống vị đắng của thứ thuốc sắc màu nâu sẫm ấy ra khỏi miệng, nhưng lại chạm phải đầu lưỡi nóng rực và thô ráp của người đàn ông.
Lưỡi chạm lưỡi, sự phản kháng yếu ớt lập tức bị cuốn lấy, không còn đường lui, chỉ có thể bị ép buộc tiếp nhận từng đợt thuốc được đút vào — vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ.
Kìm nén khao khát muốn hôn sâu, Hứa Cảnh Dịch kiên nhẫn đút từng ngụm thuốc vào miệng Tô Nhung.
Đến ngụm cuối cùng, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu quấn lấy chiếc lưỡi mềm ướt của cậu, đầu lưỡi khẽ miết qua vòm miệng nhạy cảm, tham lam hút lấy vị ngọt nhẹ từ miệng cậu thiếu niên.
Là một nụ hôn.
Cũng là khoảnh khắc khiến thiếu niên đang say ngủ rốt cuộc có phản ứng.
Tiếng r3n rỉ mơ hồ bật ra từ miệng hai người, phần thịt mềm đỏ hồng trong miệng bị m út đến đau nhức. Khi đầu lưỡi người đàn ông lại quệt nhẹ qua phần vòm miệng nhạy cảm ấy hai lần nữa, bàn tay nhỏ dính sát vào lồ ng ngực anh cuối cùng cũng khẽ đẩy một cái phản kháng.
Hàng mi đang nhắm chặt run run mở ra, đôi mắt mơ hồ phủ sương nước khiến cậu nhìn không rõ khuôn mặt trước mặt mình, nhưng hơi thở ấm áp quen thuộc khiến cậu thấy yên tâm đ ến lạ.
"Ai... vậy..."
Tiếng nói yếu ớt bị nuốt trọn trong lần hôn kế tiếp, cái miệng nhỏ mềm đã bị người ta khuấy đảo đến ướt mềm nhũn. Nước bọt rỉ ra nơi khóe môi, chảy dài đến tận cằm, ướt sũng cả gương mặt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tô Nhung chỉ biết mình lại một lần nữa được đặt nằm xuống giường, đôi mắt xinh đẹp phủ đầy hơi nước khiến cậu chẳng nhìn rõ khuôn mặt ai, chỉ cảm nhận được một bàn tay ấm áp, quen thuộc đang nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mình.
Người ấy nói: "Tiểu Nhung ngoan, ngoan nào, ngủ tiếp đi."
"Ngủ dậy rồi sẽ ổn thôi. Đừng sợ, anh ở đây."
Giọng nói thân thuộc nhẹ nhàng đưa Tô Nhung chìm vào giấc ngủ sâu. Cơn ác mộng dữ dội của đêm qua như bị xua tan, đôi mày cậu vốn nhíu chặt cũng từ từ giãn ra. Trái tim lo lắng bất an dần được xoa dịu.
Nhìn cậu bé đang ngủ ngoan ngoãn trên giường, Hứa Cảnh Dịch cúi đầu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán trắng mịn của cậu.
Thật may quá.
Tiểu Nhung của anh... cuối cùng anh cũng tìm lại được rồi.
Chương 54
Cơn ác mộng lại một lần nữa kéo đến.
Bốn phía là bóng tối đặc quánh. Dưới chân là chiếc du thuyền lắc lư dữ dội giữa cơn cuồng phong, cậu không thể đứng vững, chỉ có thể tuyệt vọng ôm chặt lấy lan can lạnh buốt bên cạnh.
Những đợt sóng khổng lồ liên tục đập mạnh vào người, nước biển lạnh như băng xối vào từng tấc da thịt, và phần ngực bị va đập liên tục vào thanh chắn sắt đến mức đau đớn rã rời.
Toàn thân bị nước biển lạnh lẽo ngâm đến tím tái, cơ thể run lên từng hồi, cánh tay đau nhức đến mức tê dại, cậu chỉ có thể dùng hết sức mình ôm chặt lấy cái lan can lạnh cứng kia.
Buông ra... là chết.
Bên tai vang lên giọng nói khàn đặc quen thuộc, đang gào lên trong cơn cuồng phong — bảo cậu đừng nhắm mắt, đừng ngủ, đừng bỏ cuộc.
Nhưng... thật sự rất khó.
Toàn thân cậu đau đớn, lạnh thấu xương, mặt bị nước biển tạt ướt đẫm, không thể mở nổi mắt; cả người không ngừng run rẩy trong vô vọng, mũi ngập mùi tanh mặn của nước biển, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn.
Cậu không chịu nổi nữa. Cậu thật sự... không thể.
Cậu hiểu rõ thể chất yếu ớt của mình, tay chân chẳng có chút sức lực. Nếu không có ai đó đang kéo giữ lại, có lẽ cậu đã rơi vào biển sâu từ lâu rồi.
Một khi rơi xuống... sẽ không ai tìm thấy được nữa. Mãi mãi biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng làm sao bây giờ?
Cậu không muốn bỏ cuộc. Cậu không muốn chết. Cậu không muốn chết ở đây.
Ở đây... quá tối, quá lạnh. Chết ở đây, thậm chí chẳng ai tìm được thi thể. Chỉ có thể mãi trôi dạt giữa lòng biển, rồi bị những sinh vật dưới đáy sâu gặm nhấm.
Nhưng... cậu thật sự sắp chịu không nổi rồi...
"Tiểu Nhung ngoan, không sao đâu... không sao nữa rồi..."
Bất chợt, một giọng nam dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai. Cơ thể lạnh cóng được hơi ấm bao phủ, nỗi sợ và hoảng loạn cũng dần tan biến dưới những lời an ủi lặp đi lặp lại.
Cậu chầm chậm dịch người về phía có hơi ấm... muốn đến gần hơn nữa, muốn nhiều hơi ấm hơn nữa.
Hứa Cảnh Dịch ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy trong lòng, đau lòng không thể tả. Anh liên tục hôn lên trán, lên đôi mày đang nhíu chặt của Tô Nhung, cố xoa dịu nỗi sợ vẫn còn lẩn khuất trong giấc mơ.
"An toàn rồi... đừng sợ."
"Anh ở đây, luôn ở đây với em. Sau này sẽ không để em phải trải qua những chuyện này một mình nữa..."
Không biết qua bao lâu, người trong lòng cuối cùng cũng ngừng run.
Hứa Cảnh Dịch nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi giọt lệ đọng nơi khóe mắt Tô Nhung, trái tim như bị bóp nghẹt.
Đứa nhỏ mà anh luôn nâng niu từ nhỏ, nuôi dạy từng chút một... Vậy mà lại phải trải qua những điều khủng khiếp thế này.
Anh đau đến mức muốn phát điên.
Anh chỉ hận không thể thay cậu chịu đựng tất cả mọi thứ, không nỡ để cậu phải chịu đựng bất kỳ tổn thương nào — dù là nhỏ nhất.
Chỉ cần Tô Nhung bình an... cho dù là gì, anh cũng có thể chịu được.
*
Sau khi chắc chắn Tô Nhung đã chìm vào giấc ngủ lần nữa, Hứa Cảnh Dịch lặng lẽ rời khỏi phòng.
Vừa bước ra mới nhận ra bên ngoài đã tối hẳn.
Từ căn phòng bên cạnh, một người đàn ông cao lớn bước ra, tay cầm chiếc rìu. Nhìn thấy Hứa Cảnh Dịch, anh ta lập tức bước nhanh tới.
"Ra rồi à?" – Trác Tiêu hỏi – "Cậu ấy tỉnh chưa?"
"Ừm." – Giọng Hứa Cảnh Dịch trầm khàn, đôi mắt đầy tia máu –
"Tỉnh một lát rồi lại ngủ tiếp."
Sau khi uống thuốc, Tô Nhung chỉ tỉnh được khoảng hai mươi phút. Khi ấy, toàn thân cậu đẫm mồ hôi.
Anh lấy nước ấm lau người cho cậu, dỗ dành mãi cậu mới chịu ngủ lại.
Lúc nãy, có lẽ là gặp ác mộng — cơ thể yếu ớt run lên trong chăn, miệng thỉnh thoảng r3n rỉ những lời mơ hồ đầy sợ hãi, trông thật đáng thương.
Nghĩ đến gương mặt trắng bệch đáng thương ấy, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch tối sầm lại, hai tay buông thõng siết chặt thành nắm đấm.
Khi lau người cho Tô Nhung, anh phát hiện cơ thể cậu có rất nhiều vết bầm tím, đặc biệt là ở vùng ngực — hẳn là do va chạm mạnh gây ra. Trên làn da trắng như tuyết, những vết bầm tím hiện lên rõ ràng khiến người nhìn nhói lòng.
Tim anh đau đến mức như vỡ vụn.