Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 110

Thấy biểu cảm của Tô Nhung quá đáng yêu, Tác Gia Nhiên bật cười, thuận tay đưa thêm cho cậu một miếng ô mai, y như đang dỗ dành trẻ con.

 

Ngậm miếng ô mai trong miệng, Tô Nhung không biết đang nghĩ gì, do dự một lát rồi dè dặt hỏi: "A Nhiên, sao anh với anh Trác Tiêu lại đến hòn đảo này vậy?"

 

"Vì nơi này rất yên tĩnh."
Tác Gia Nhiên không ngẩng đầu lên, vừa làm việc vừa trả lời:  "Dù là đảo hoang, nhưng lại có nhiều loại dược thảo quý hiếm..."

 

Hiểu được ngụ ý của đối phương, Tô Nhung khẽ "ừm" hai tiếng xem như đáp lại, cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.

 

Khi đang ngồi đờ người nhìn ngọn lửa trước mặt bập bùng cháy, cậu bỗng nghe thấy Tác Gia Nhiên hỏi: "Tiểu Nhung, em với Hứa Cảnh Dịch là quan hệ thế nào?"

 

"Bọn em là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau."

 

Không cần suy nghĩ, Tô Nhung trả lời ngay lập tức. Với cậu, đó là điều quá quen thuộc, chẳng có gì cần phải cân nhắc.

 

"Chỉ là thanh mai trúc mã thôi sao?"

 

"Vâng, chỉ là trúc mã mà."

 

Nói xong, Tô Nhung còn khẳng định gật đầu chắc nịch, tập trung cúi người bên bếp lửa bỏ thêm củi, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Tác Gia Nhiên chợt tối sầm lại, trong đó dường như mang theo một tầng ý vị sâu xa.

 

Anh lẩm bẩm: "Thì ra vẫn chưa nhận ra được..."

 

"Anh nói gì cơ?"

 

"Không có gì đâu..."
Tác Gia Nhiên thu lại ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điềm đạm:
"Không biết họ có thuận lợi tìm được vị thuốc đó không nữa."

 

"Chắc chắn là được mà!"

 

*

 

Chương 57

 

Ngày hôm đó, mãi đến rất muộn, hai người kia vẫn chưa quay về.

 

Từ ban ngày đợi tới tận đêm khuya, nhìn bầu trời dần trở nên u ám mịt mờ, trong lòng Tô Nhung lại càng thêm bất an.

 

Ban đêm trên đảo lạnh hơn ban ngày rất nhiều, dù đứng bên đống lửa, cậu vẫn cảm nhận rõ từng cơn gió lạnh buốt da thịt.

 

Đã đứng ở đây rất lâu rồi, đôi chân cũng bắt đầu tê dại, cơ thể gầy gò không ngừng run rẩy vì lạnh, nhưng Tô Nhung vẫn không muốn quay về căn phòng ấm áp.

 

Cậu muốn đi tìm người. Nhưng lại hiểu rõ sự nguy hiểm của khu rừng ven biển vào ban đêm.

 

Ngoài khoảng đất trống mà họ đang ở, bốn phía xung quanh đều là rừng rậm đen kịt không thấy đáy.

 

Gió biển mang theo hơi lạnh thổi qua những tán cây cao, khiến chúng xào xạc đung đưa. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim đêm kêu u u khiến người rợn tóc gáy.

 

Rừng đêm tối đen ấy chẳng khác nào một hố đen khổng lồ, như chỉ cần ai đến gần là sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.

 

Cảm giác cô đơn, hoảng loạn và sợ hãi dâng lên từng đợt. Nhưng chỉ cần nghĩ tới Hứa Cảnh Dịch lúc này cũng đang ở đâu đó trong rừng, Tô Nhung lại thấy không còn đáng sợ đến thế.

 

Biết đâu chỉ một giây nữa thôi, anh sẽ xuất hiện...

 

Cậu không kiềm được bước lên phía trước vài bước, đi ngang qua đống lửa thì đột nhiên dừng lại.

 

Cậu nhớ đến lời dặn của Hứa Cảnh Dịch trước khi rời đi vào buổi sáng, nhớ rằng mình đã hứa sẽ không chạy lung tung, sẽ ngoan ngoãn chờ anh quay về.

 

Nhưng bây giờ tình hình khác rồi mà... Cậu không phải đi lung tung, cậu là đang đi tìm người!

 

"Tiểu Nhung."

 

Tiếng lách tách của lửa cháy che mất cả tiếng bước chân phía sau. Chưa kịp quay đầu, một chiếc áo khoác dài đã nhẹ nhàng phủ lên vai cậu. Cơ thể đang lạnh run ngay lập tức được hơi ấm bao phủ, chắn lại cơn gió biển buốt giá.

 

"Đừng đứng ngoài này nữa, vào trong đi."

 

Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Tác Gia Nhiên nhẹ nhàng dỗ dành: "Cơ thể mới khá lên không bao lâu, không thể để bị cảm lạnh nữa."

 

"Nhưng, A Nhiên..."

 

"Đừng lo lắng, họ nhất định sẽ bình an trở về."

 

Tác Gia Nhiên cũng nhìn về phía khu rừng đen đặc trước mặt, ánh mắt sáng nhạt khẽ dao động: "Chắc là bị việc gì đó làm chậm trễ. Mình cứ đợi thêm một chút nữa nhé."

 

"...Vâng."

 

*

 

Thế nhưng, "một chút nữa" ấy lại kéo dài tới tận sáng hôm sau.

 

Dụi dụi mắt ngồi dậy khỏi bàn, Tô Nhung nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng lên, trong thoáng chốc mới bàng hoàng nhận ra: mình đã ngủ một đêm.

 

Mà đến giờ này, Hứa Cảnh Dịch và Trác Tiêu vẫn chưa trở về.

 

Cậu vội vã rửa mặt, xoa cánh tay đã tê mỏi vì ngủ gục, định đi tìm Tác Gia Nhiên để bàn bạc thì phát hiện — trong phòng không có ai cả.

 

Cái đầu còn hơi choáng vì mới tỉnh ngủ lập tức tỉnh táo lại. Nhìn căn phòng trống vắng, Tô Nhung bỗng thấy hoang mang và bất an.

 

Mọi người đi đâu hết rồi?

 

Tại sao chỉ còn lại mình cậu? Tác Gia Nhiên đã vào rừng tìm người rồi sao?

 

Mắt bỗng đỏ hoe, mũi cay xè, Tô Nhung bất giác thấy hụt hẫng và cũng tự trách mình không thôi.

 

Chẳng lẽ mệt đến vậy sao?

 

Sao cậu lại có thể ngủ được trong lúc này chứ?

 

Rõ ràng họ còn chưa quay về cơ mà...

 

"Tiểu Nhung, em dậy rồi à?"

 

Giọng nói trầm tĩnh vang lên sau lưng. Quay lại, Tô Nhung thấy Tác Gia Nhiên đang đứng ở cửa, tay cầm một đ ĩa bánh bao nóng hổi.

 

Nhìn thấy cậu nhóc với đôi mắt đỏ hoe và gương mặt thất thần, anh hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng đặt đ ĩa bánh lên bàn, nói khẽ:

 

"Qua đây ăn sáng đi."

 

"...Vâng."

 

Tô Nhung ngồi xuống, cầm chiếc bánh bao cắn từng miếng nhỏ, trông vừa uể oải vừa buồn bã.

 

Tác Gia Nhiên nhìn cậu một lát, rồi như đã quyết định điều gì, khẽ nói: "Chút nữa chúng ta cùng đi tìm họ."

 

"Đêm qua không đi là vì quá nguy hiểm. Nếu cứ lao vào rừng trong đêm, chẳng những không giúp được gì, mà còn gây thêm rắc rối."

 

"Em biết."
Tô Nhung cúi đầu đáp. Cậu cũng hiểu lý lẽ đó, chỉ là... cậu không tha thứ cho việc bản thân đã ngủ quên.

 

Rõ ràng Hứa Cảnh Dịch và Trác Tiêu còn chưa rõ tung tích, vậy mà cậu lại yên tâm ngủ một mạch... Thật sự...

 

"Tối qua anh đã cho thêm một ít thảo dược an thần vào canh cho em uống. Uống xong sẽ dễ buồn ngủ hơn."

 

Thấy Tô Nhung ngây ra nhìn mình, Tác Gia Nhiên giải thích nhẹ nhàng: "Tâm trạng em lúc đó rất bất ổn, anh sợ ảnh hưởng đến cơ thể mới hồi phục."

 

"Xin lỗi, vì đã không nói trước với em."

 

"Không, không sao đâu." Tô Nhung vội vàng xua tay, không ngờ lý do mình buồn ngủ là do có thuốc trong canh.

 

Nghe Tác Gia Nhiên giải thích như vậy, cậu cũng không trách được gì, bởi anh chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.

 

"Vậy chúng ta ăn nhanh rồi đi tìm họ nhé."

 

"Vâng, được ạ."

 

Thấy tâm trạng Tô Nhung đã ổn hơn nhiều, Tác Gia Nhiên thu ánh mắt lại, uống một ngụm trà thanh đạm.

 

Cậu ta đúng là đã thêm dược liệu an thần vào canh, nhưng ngoài ra — còn có cả một loại thảo dược giúp cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Bình Luận (0)
Comment