Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 124

Ánh mắt giao nhau, khi Tô Nhung đang lúng túng đến cực điểm thì Giang Tiền mở lời trước.

 

Anh ta hỏi: "Em định đi đâu vậy?"

 

"Em... em muốn đi vệ sinh."

 

Câu trả lời vừa dứt, không khí lại rơi vào im lặng.

 

Thấy Giang Tiền không có ý định nói gì thêm, Tô Nhung cứng ngắc bước qua ánh mắt của anh, đi vào ban công rồi nhắm mắt quẹo vào phòng vệ sinh.

 

Ai ngờ vừa mở mắt ra, cậu mới phát hiện mình đã vào nhầm phòng tắm.

 

Muốn quay ra thì đã muộn.

 

Vừa xoay người lại, đã thấy Giang Tiền đứng ngay sau lưng cậu.

 

Sự xuất hiện đột ngột của đối phương khiến Tô Nhung hoảng hốt lùi về sau hai bước, nhưng Giang Tiền lại từng bước áp sát.

 

Cho đến khi lưng dán chặt vào bức tường gạch men lạnh ngắt, cậu vội đưa tay chắn trước ngực tạo thế đẩy người.

 

Khoảng cách giữa hai người lúc này cực kỳ gần, Giang Tiền còn chống tay hai bên người Tô Nhung, bao vây trọn cơ thể mảnh khảnh của cậu trong vòng tay mình.

 

Sự chênh lệch chiều cao rõ rệt khiến Tô Nhung chỉ cao đến vai anh ta, muốn nhìn vào mắt đối phương cũng phải ngẩng đầu lên.

 

"Anh Giang..."

 

Không hiểu Giang Tiền vì sao lại có hành động kỳ lạ như vậy, Tô Nhung ngơ ngác một lúc rồi mới nhỏ giọng nói: "Gần... gần quá rồi."

 

Hai tay cậu đặt lên ngực anh ta, qua lớp áo vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở phập phồng và hơi ấm của cơ thể.

 

Bị đối phương kìm giữ trong không gian nhỏ hẹp, mùi hương nam tính nồng đậm ập thẳng vào mặt, lần *****ên Tô Nhung cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa mình và Giang Tiền.

 

Cánh tay chống hai bên người cậu trông rất rắn rỏi, cơ bắp đường nét rõ ràng khiến cậu chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt có thể dễ dàng nhấc bổng cậu lên mà không tốn chút sức nào. Trước mặt anh ta, cậu hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

 

Thì... thì chống thế nào được chứ? Đến đẩy còn chẳng xê dịch.

 

Cơ bắp anh ta căng cứng, ngực thì rắn như đá, đánh mạnh xuống chắc đau cũng là mình.

 

Tô Nhung rất hiểu rõ tình trạng của bản thân, cậu không liều lĩnh ra tay, chỉ nghĩ chắc mình đã vô tình chọc giận gì đó, liền nhẹ giọng xuống nước: "Hay là... hay là tụi mình ra ngoài nói chuyện nhé?"

 

Bây giờ tình hình thật sự quá kỳ quặc, khoảnh khắc đó Tô Nhung còn thầm cảm thấy may mắn vì mình vào nhầm phòng tắm, chứ không phải nhà vệ sinh, nếu không thì càng dở khóc dở cười hơn.

 

"Anh à, có gì thì từ từ nói..."

 

Tô Nhung thật sự lo đối phương sẽ tung một cú đấm vào người mình, bởi biểu cảm của Giang Tiền lúc này nghiêm túc đến đáng sợ, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ u ám, khiến cậu hoàn toàn không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

 

Nhưng Giang Tiền dường như đã mất khả năng giao tiếp bình thường, cậu nói mấy câu rồi mà anh ta vẫn im lặng không trả lời.

 

Không nói gì, nhưng sắc mặt ngày càng tệ, khiến Tô Nhung càng thêm bất an, run rẩy trong lòng.

 

Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: mình rốt cuộc có chọc giận gì anh ấy không?

 

Nhưng... nhưng đâu có!

 

Cậu đã gần một tháng không gặp Giang Tiền rồi, hôm nay còn là ngày *****ên quay lại trường nữa.

 

"Tô Nhung."

 

Cuối cùng, khi cậu suy nghĩ đến nát óc mà vẫn không hiểu gì, Giang Tiền cũng lên tiếng.

 

Đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cậu bé đang mờ mịt trong lòng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt mềm mại ấy một vòng, anh ta khàn giọng hỏi: "Thời gian qua em đi đâu vậy?"

 

Từ lần gặp nhau ở viện phúc lợi, anh ta không còn thấy Tô Nhung đâu nữa.

 

Hôm đó anh ta đã cố tình về ký túc sớm, nhưng đợi cả đêm cũng không thấy cậu quay lại. Định nhắn tin hỏi, nhưng đến phút cuối lại nhụt chí, không dám gửi đi.

 

Anh ta cảm thấy mình không có tư cách để hỏi.

 

Sau đó bị ba gọi về nhà, vất vả giải quyết xong mọi chuyện, trở lại trường thì vẫn chẳng thấy bóng dáng Tô Nhung.

 

Cuối cùng không nhịn được nữa, anh ta đã nhắn tin.

 

Từ hai ngày một tin chuyển sang một ngày nhiều tin, nhưng Tô Nhung hoàn toàn không trả lời.

 

Anh ta bắt đầu hoảng loạn.

 

Anh đi hỏi quản lý ký túc xá, hỏi cả cố vấn học tập của Tô Nhung, nhưng không ai cho được câu trả lời rõ ràng, thông tin đều mơ hồ.

 

Cuối cùng, anh ta nghe được từ miệng một bạn học cùng lớp rằng — Tô Nhung gặp tai nạn.

 

Một nhóm năm người ra khơi, gặp nạn trên biển, chỉ có mình Tô Nhung là mất tích.

 

Nghe xong, anh ta cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, toàn thân lạnh toát, hô hấp cũng khó khăn.

 

Anh ta vừa mới xác nhận được rằng Tô Nhung chính là đứa trẻ năm xưa lạc đường ở viện phúc lợi, vừa mới biết cậu chính là người từng quyên góp cho viện — anh ta còn biết bao lời muốn nói với cậu, nhưng lại chẳng còn cơ hội nữa.

 

Tô Nhung đã biến mất.

 

Cậu mất tích rồi.

 

Sau này, anh ta mới vất vả nghe tin cậu được tìm thấy.

 

Anh ta mòn mỏi chờ đợi trong trường, mong được gặp lại bóng dáng quen thuộc ấy. Nhưng nhiều ngày trôi qua, vẫn không thấy một chút dấu vết nào.

 

Anh ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

 

"Rốt cuộc em đã đi đâu vậy?!"

 

Hai tay anh ta đặt chặt lên vai Tô Nhung, hơi ấm truyền qua lòng bàn tay khiến anh ta xác nhận chắc chắn — Tô Nhung đã thật sự trở về. Cậu sống sót quay lại rồi.

 

"Em... em có đi đâu đâu mà..."

 

Lực tay của Giang Tiền hơi mạnh, khiến Tô Nhung nhíu mày, nhưng cậu không đẩy ra nữa, chỉ dịu giọng: "Dạo gần đây em ở bệnh viện thôi."

 

Thấy sắc mặt Giang Tiền lập tức thay đổi, Tô Nhung vội vàng bổ sung: "Em không bị thương đâu, chỉ là đi kiểm tra sức khỏe thôi... ờm... kiểu khám tổng quát ấy mà."

 

"Trước đó em gặp một chút tai nạn nhỏ, cho nên mới..."

 

"Tai nạn nhỏ?"

 

Tô Nhung còn chưa nói hết, đã bị Giang Tiền ngắt lời, giọng anh khàn đặc, sắc mặt tối sầm: "Tai nạn trên biển mà cũng gọi là tai nạn nhỏ à?"

 

Đó rõ ràng là một thảm họa nghiêm trọng, thế mà trong miệng Tô Nhung lại chỉ là "một chút tai nạn nhỏ".

 

Tại sao cậu không trực tiếp nói với anh?

 

Tại sao lại cố tình xem nhẹ mọi chuyện?

 

Nghe vậy, Tô Nhung hơi sững lại. Cậu không ngờ Giang Tiền lại biết chuyện: "Tại... tại vì mọi chuyện qua rồi, em không muốn anh phải lo."

 

Chuyện gặp nạn trên biển nghe qua đúng là rất đáng sợ, có thể được cứu sống đã là may mắn tột cùng, nhưng cậu không muốn lúc nào cũng phải nhắc lại chuyện đó nữa.

Bình Luận (0)
Comment