Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 127

Cậu bé trong lòng cuối cùng cũng không giãy giụa nữa, trong đôi mắt của Úy Khanh Duẫn – sau lớp sương mù của men rượu – ánh lên một tia tỉnh táo rõ rệt. Hắn siết chặt vòng tay, giữ chặt hơn nữa người trong lòng.

 

Hắn cũng không phân biệt rõ mình hiện tại là đang say hay tỉnh, nhưng từ khoảnh khắc Tô Nhung bước vào, đầu óc anh như phủ mờ bởi một tầng sương trắng.

 

Dựa vào bản năng, hắn đưa tay kéo lấy Tô Nhung, nghe theo tiếng gọi trong lòng mà ôm cậu vào sát trong ngực.

 

Ngay khoảnh khắc đó, cái gọi là "không thể dễ dàng chạm vào người khác" hoàn toàn sụp đổ — hắn chỉ muốn ôm chặt hơn nữa.

 

Càng gần hơn, hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể cậu bé cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến người ta không thể nào dứt ra được.

 

Người trong lòng nhẹ bẫng, mềm mại như bông, khắp cơ thể chạm vào đâu cũng là cảm giác mềm mềm, ấm áp.

 

Hắn không muốn buông ra, không muốn rời xa.

 

Đây chính là thiên thần của hắn . Cậu bé trong vòng tay chính là thiên thần mà hắn đã ghi nhớ suốt nhiều năm trời — thiên thần đã cứu hắn thoát khỏi địa ngục đen tối đó.

 

Và hắn đã biết mình nhận nhầm người.

 

Tô Nhung mới chính là cậu bé năm xưa đã cứu hắn.

 

Chả trách, chả trách chỉ khi đứng trước Tô Nhung, hắn mới có thể vẽ lại gương mặt cậu bé trong ký ức – bởi vì Tô Nhung chính là bé con đó.

 

Hắn đúng là tên ngu ngốc — lại có thể nhận nhầm người, biến cậu thành một kẻ thế thân.

 

"...Tô Nhung, để anh ôm em một chút."

 

Nghe Úy Khanh Duẫn rõ ràng từng chữ một thốt ra câu nói đó, Tô Nhung sững người, khẽ hỏi lại, giọng nhỏ đầy nghi hoặc: "Anh... anh nhận nhầm người rồi đúng không?"

 

Cậu nghĩ chắc hẳn Úy Khanh Duẫn đã nhầm cậu với Tô Yến Lâm.

 

Trong lòng trào lên một chút không vui, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhân lúc đối phương đang ngẩn người, cậu vội vùng khỏi vòng tay của hắn, cố gắng xua tay: "Anh nhận nhầm rồi... thật đấy."

 

Cậu thực sự không muốn làm người thay thế của bất kỳ ai, cho dù người đó có là anh họ của mình đi chăng nữa, cậu cũng không muốn.

 

"Anh chờ chút, tôi gọi điện cho anh họ tôi tới đón anh—"

 

Vừa lấy điện thoại ra thì lập tức bị giật mất, cổ tay cũng bị nắm chặt. Ngay giây sau, cậu bị đ è xuống sofa, toàn thân bị áp chặt không thể nhúc nhích.

 

"Đừng nhắc đến cậu ta!"

 

"Tô Nhung, anh chỉ cần em thôi!!"

 

*

 

Cơ thể bị đè lên chiếc sofa bọc da lạnh ngắt. Dù có mặc áo khoác, cậu vẫn cảm nhận được từng tia lạnh lẽo thấm vào da thịt.

 

Câu nói khi nãy của Úy Khanh Duẫn còn vang vọng bên tai, Tô Nhung chết lặng, cậu nhìn người đàn ông đang ôm chặt lấy mình, nhất thời không nói nên lời.

 

Có lẽ vì tư thế lúc này quá khó chịu, cậu khẽ cau mày: "Úy tiên sinh, anh để tôi ngồi dậy trước đã..."

 

Khi nghe giọng nói ban nãy của Úy Khanh Duẫn, Tô Nhung còn tưởng hắn tỉnh táo, nhưng hành động tiếp theo của hắn lại khiến cậu cảm thấy: hắn say đến mức không còn tỉnh táo nổi nữa.

 

Mặt Úy Khanh Duẫn áp sát vào cổ cậu. Ban đầu chỉ là hơi thở dồn dập phả lên da, giờ đây lại mang theo chút ẩm ướt.

 

Tô Nhung vỗ vỗ lên vai đối phương, hy vọng hắn có thể đứng dậy, nhưng không ngờ lại thấy một đôi mắt đỏ hoe.

 

Dù ánh sáng trong phòng bao hơi tối, nhưng Tô Nhung vẫn nhìn rất rõ.

 

Úy Khanh Duẫn... khóc rồi.

 

Phát hiện này còn khiến Tô Nhung chấn động hơn cả chuyện mình là thế thân của Tô Yến Lâm. Cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải mình hoa mắt.

 

Nhưng hơi ẩm còn đọng lại trên cổ đã nói với cậu rằng: hắn thật sự đã khóc.

 

"Anh... anh đừng khóc mà!"

 

Người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng, ngạo mạn ấy, giờ lại khóc ngay trước mặt cậu. Cả người hắn trông rã rời đến lạ, đôi mắt đỏ hoe giấu sau đó là nỗi hối hận sâu kín mà cậu không thể lý giải nổi.

 

Rốt cuộc... đang xảy ra chuyện gì vậy?

 

Khoảnh khắc này, Tô Nhung chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu nổi con người tên Úy Khanh Duẫn kia.

 

Đôi mắt lạnh lẽo kia đã ướt đẫm, gương mặt sắc nét kia cũng mất đi vài phần lạnh lùng. Toàn bộ khí chất của Úy Khanh Duẫn trở nên mềm mại hơn.

 

Hắn cúi đầu nhìn cậu thiếu niên bị mình đè bên dưới. Khoảng trống trong lòng hắn suốt bao năm qua... cuối cùng cũng được lấp đầy.

 

Chính là người này. Chính là bé con đã cứu hắn năm đó. Chính là thiếu niên mà hắn ngày đêm vẽ ra bằng từng nét bút.

 

Mắt hắn phải mù cỡ nào... mới không nhận ra người mình ngày đêm mong nhớ đang ở ngay trước mặt?

 

Đầu óc hắn phải mụ mị cỡ nào... mới đi xem người này là thế thân cho 'ánh trăng sáng' trong lòng mình?

 

Hắn đúng là một thằng ngu ngốc.

 

Rõ ràng ánh trăng sáng ấy ở ngay bên cạnh, vậy mà hắn không những không nhận ra, còn coi cậu là thế thân, đối xử với cậu một cách lạnh lẽo, khắc nghiệt.

 

Hàng loạt hình ảnh chợt hiện lên trong đầu.

 

Hắn từng dùng giọng điệu cứng nhắc ép Tô Nhung mặc quần áo theo quy định; từng dùng thái độ băng giá đối mặt với ánh mắt dè dặt, ngập ngừng của thiếu niên; từng vì cậu vô tình chạm vào mà không chút nể nang đẩy mạnh cậu ra...

 

Nỗi hối hận trong lòng trào dâng mãnh liệt. Hắn không nên đối xử tàn nhẫn như thế với một cậu bé mềm mại, yếu ớt như vậy.

 

Bàn tay to đang đặt nơi eo cậu thiếu niên siết lại, Úy Khanh Duẫn luồn tay từ bên hông ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, nhấc bổng người lên, rồi bế cậu sang ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.

 

Động tác của Úy Khanh Duẫn nhanh đến mức khiến Tô Nhung hoảng hốt kêu lên một tiếng. Cả người quay cuồng trong chớp mắt, giây sau, cậu đã ngồi dang chân trên đùi người đàn ông.

 

Toàn thân bị bao trọn trong vòng tay của Úy Khanh Duẫn. Bên cổ trái là nơi đầu hắn tựa vào, hơi thở ẩm ướt phả lên làn da.

 

Tô Nhung theo phản xạ co người lại, muốn đẩy đối phương ra, nhưng chỉ cần cậu vừa động đậy, lực ôm lại siết chặt thêm, khiến cả hai dán chặt vào nhau.

 

Ngay khoảnh khắc đó, cái mác "không thể đụng chạm người khác" của Úy Khanh Duẫn hoàn toàn bị xé toạc.

 

Nhìn hành động lúc này của hắn xem — đây đâu phải không thể tiếp xúc, rõ ràng là mắc chứng "khát da" thì đúng hơn!

 

Người bị hắn ôm vẫn chưa được yên ổn. Khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ cơ thể cậu thiếu niên, sống mũi cao thẳng của hắn lại càng tiến gần đến xương quai xanh của cậu, hít sâu một hơi, cố giữ lấy hương thơm đó trong mũi.

 

Không hài lòng với việc chỉ chạm qua lớp vải, tay hắn vô tình chạm đến vạt áo bị xốc lên, lòng bàn tay khô ráp tiếp xúc với làn da mềm mại, trơn láng.

 

Như bị mê hoặc, đầu ngón tay hắn vén nhẹ vạt áo, bàn tay to, thô ráp chậm rãi vuốt v e nơi vòng eo mảnh mai, rồi bắt đầu lần theo đường sống lưng mà trượt lên cao...

Bình Luận (0)
Comment