Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 157

"Đúng vậy, vẫn là bố nói có lý nhất."
Hứa Minh Khiếu đồng tình rồi quay sang Hứa Cảnh Dịch nói tiếp: "Con mau dẫn người yêu tới gặp chúng ta một lần đi, chủ yếu là cho ông nội con gặp mặt, nhớ chưa?"

 

"Con hiểu mà."
Khóe môi Hứa Cảnh Dịch khẽ nhếch lên, nhưng trong ánh mắt anh lại không có mấy ý cười.

 

Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, rồi khom người nói với ông nội:
"Ông nội, chắc cũng đến giờ rồi ạ."

 

"Ừ, vậy đi thôi."

 

*

 

"Tiểu Nhung, bộ đồ hôm nay của em là ai chuẩn bị vậy?"

 

Vừa bước vào hội trường cùng bố, Tô Nhung đã bị ánh mắt tinh tường của Tô Yến Lâm tóm trúng.

 

Anh khoanh tay nhìn bộ vest được may đo cầu kỳ trên người cậu thiếu niên, ánh mắt dừng lại một chút nơi chiếc nơ cổ màu xanh đậm.

 

Bộ đồ này vừa nhìn đã biết không phải loại thông thường, từ đường cắt may đến thiết kế đều vô cùng tinh tế. Tông xanh đậm vừa đủ nổi bật, lại không quá phô trương, mặc trên người Tô Nhung càng làm tôn lên nét dịu dàng thanh lịch.

 

Kiểu dáng được chăm chút rõ ràng, tuyệt đối không phải mua gấp vào phút chót.

 

"Anh còn tính chuẩn bị đồ cho em, ai ngờ anh lo dư rồi."
Tô Yến Lâm hơi nhướng mày, trong lòng đã đoán được người chuẩn bị:
"Là Hứa Cảnh Dịch chọn cho em à?"

 

"Vâng ạ."
Tô Nhung thành thật gật đầu, không có ý định giấu giếm, vì cậu biết chắc cũng không qua được mắt Tô Yến Lâm.
"Anh giỏi quá trời luôn."

 

Dù biết Tô Nhung đang cố nịnh, khóe miệng Tô Yến Lâm vẫn vô thức cong lên một chút.

 

Anh ta bước gần lại, cúi người thì thầm bên tai cậu:  "Người đứng cạnh bác cả là ai?"

 

Nghe vậy, Tô Nhung nhìn theo hướng anh ta chỉ, khẽ đáp:
"Là đồng nghiệp ở viện nghiên cứu của ba, mới được dẫn về hôm qua."

 

Nghe đến đây, Tô Yến Lâm lập tức hiểu ra, ánh mắt cũng chú ý đến vị thanh niên kia – người vẫn hay liếc nhìn về phía họ.

 

"Cậu ta tên gì?"

 

"Ba bảo em gọi là anh Dịch Ninh, nhưng em không biết họ tên đầy đủ."

 

Thấy Tô Yến Lâm tỏ ra khá hứng thú, Tô Nhung nghiêng đầu hỏi:
"Sao thế ạ?"

 

"Không sao, chỉ tò mò thôi."
Tô Yến Lâm không giải thích nhiều, chỉ dõi mắt về phía cửa hội trường, ánh nhìn tối lại, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

 

Tô Nhung vốn đã quen với vẻ trầm mặc của anh ta, cũng không hỏi thêm, chỉ quay đầu nhìn thấy bố vẫy tay gọi thì vội nói với Tô Yến Lâm:
"Anh ơi, em qua đó trước nha."

 

"Ừ."

 

Lặng lẽ dõi theo bóng lưng thiếu niên đi xa, bên cạnh Tô Yến Lâm đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp.

 

"Cho anh nè."

 

Cầm ly rượu từ tay Lâm An Nhã, Tô Yến Lâm vừa nhấp một ngụm đã nghe cô nói:
"Em thấy em trai anh đúng là có sức hút ghê gớm."

 

"Cái người đeo kính đó là ai vậy?"

 

Nhấp môi thưởng thức vị rượu vang trắng, Tô Yến Lâm chậm rãi nuốt xuống, rồi nhàn nhạt đáp:
"Nghe nói là đồng nghiệp của bác cả."

 

"Ồ, vậy à."
Lâm An Nhã gật đầu, vừa lúc ánh mắt chạm phải người đàn ông kia đang nhìn sang, cô khẽ mỉm cười xã giao rồi ghé tai Tô Yến Lâm thì thầm:
"Anh ta có vẻ thích em trai anh đó?"

 

"Nhìn ánh mắt thôi là biết rồi, dính như keo luôn ấy."

 

"Ai mà biết được?"

 

Ngửa cổ uống cạn rượu trong ly, Tô Yến Lâm đưa ly cho phục vụ vừa đi ngang, ánh mắt nhìn về phía người kia mang theo vài phần thú vị.

 

Anh ta thật sự rất muốn xem sắc mặt của Hứa Cảnh Dịch khi nhìn thấy người đó bên cạnh Tô Nhung.

 

Chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.

 

Thấy Tô Yến Lâm khẽ nở nụ cười nửa miệng quen thuộc – thứ khiến người khác cảm thấy rùng mình, Lâm An Nhã rùng mình một cái:
"Anh lại đang nghĩ trò quái quỷ gì nữa thế?"

 

"Tôi có nghĩ gì đâu, tôi chỉ là..."
Vừa định chối, câu nói còn chưa dứt thì cánh cửa lớn của hội trường bất ngờ mở ra.

 

Chủ nhân của bữa tiệc xuất hiện.

 

*

 

Bữa tiệc cuối năm do nhà họ Hứa tổ chức vốn dĩ chẳng khác những buổi tiệc thông thường, nhưng người được mời đến thì lại cực kỳ giới hạn.

 

Giới thượng lưu ở Đế Đô vẫn hay truyền miệng một câu:
"Chỉ cần được tham dự một lần tiệc nhà họ Hứa, cũng đủ để vinh hoa ba năm."

 

Ý không phải là nhà họ Hứa nuôi bạn ba năm, mà vì tại bữa tiệc của họ đầy rẫy cơ hội đổi đời.

 

Ai được mời đến đây đều là giới tinh anh, hoặc giàu có hoặc có thế lực. Mỗi câu chào hỏi, mỗi nụ cười trao đổi đều mang theo những mối quan hệ lợi ích khổng lồ.
Chỉ cần gật đầu một cái, có thể đã ký được một vụ làm ăn bạc tỷ.

 

Ai nấy đều tranh nhau tìm cơ hội bước chân vào bữa tiệc này, bởi nó đáng giá hơn bất kỳ vé thông hành nào.

 

Muốn biết vì sao nhà họ Hứa có sức ảnh hưởng lớn đến thế, thì phải nói đến ông cụ Hứa.

 

Bản thân nhà họ Hứa vốn dĩ đã là dòng dõi thế gia có gốc rễ sâu tại Hoa Quốc. Ông cụ khi còn trẻ theo đuổi con đường chính trị, rồi nhờ nắm bắt chuẩn thời cơ, ông nhanh chóng trở thành người bên cạnh một nhân vật quyền lực.

 

Sau này ông sinh hai người con trai. Con cả bản lĩnh, tự mình mở rộng sản nghiệp nhà họ Hứa lên tầm cao mới.

 

Tuy nhiên, nhà họ Hứa luôn hiểu rõ đạo lý "cây cao đón gió", nên sau khi ông cụ rút lui khỏi vũ đài chính trị, nhà họ Hứa cũng dần thu liễm ánh hào quang.

 

Những năm gần đây, tin tức về họ ngày càng ít đi, nhưng giới thượng lưu ở Đế Đô chưa từng dám xem nhẹ. Ai cũng biết thực lực của nhà họ Hứa vẫn còn đó.

 

Và bữa tiệc cuối năm tổ chức hằng năm chính là truyền thống để nhắc nhở thiên hạ rằng:
"Nhà họ Hứa, vẫn còn rất mạnh."

 

*

 

Nhìn người đàn ông đang phát biểu trên sân khấu, giữa không khí xì xào thầm bàn tán xung quanh, Tô Nhung mới chợt nhận ra nhà họ Hứa mạnh đến mức nào.

 

Bởi trước đó chưa từng có ai nói rõ điều này với cậu cả.

 

Cậu cứ ngẩn người nhìn Hứa Minh Bác đang phát biểu. So với lần gặp ở nhà, lần này ông nghiêm nghị hơn rất nhiều.

 

Tô Nhung nuốt nước bọt một cách cẩn trọng, còn chưa kịp ngạc nhiên vì hóa ra mình từng gặp riêng đương gia nhà họ Hứa, thì đã nghe người bên cạnh thở dài cảm thán:

 

"Lần *****ên anh thấy người nhà họ Hứa bằng xương bằng thịt đấy."

 

Thường Dịch Ninh thấy Tô Nhung quay đầu nhìn mình, liền mỉm cười nói: "Nếu không phải chú Cừ dẫn anh đến, chắc cả đời này anh cũng không có cơ hội chứng kiến đâu."

Bình Luận (0)
Comment