Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 159

Nhìn theo bóng lưng ba rảo bước rời đi, Tô Nhung còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay lớn vẫy vẫy trước mặt khiến cậu giật mình tỉnh táo lại.

 

"Sao ngẩn ra thế?"

 

Thấy dáng vẻ ngơ ngác của em họ, Tô Yến Lâm không nhịn được bật cười, ánh mắt lướt qua khay bánh ngọt vừa được phục vụ mang lên, cười khẽ:
"Hình như là bánh của nhà R đấy."
"Quả nhiên là nhà họ Hứa có thế lực thật, có thể mời được thương hiệu bánh R làm nhà cung cấp luôn."

 

Không nói gì, cũng chẳng để tâm tới ánh mắt đầy ẩn ý của Tô Yến Lâm, Hứa Cảnh Dịch chỉ nhẹ nhàng cúi đầu hỏi:  "Tiểu Nhung muốn ăn không? Anh lấy cho em nhé."

 

Tô Nhung vốn đang bị mấy chiếc bánh hấp dẫn nên gật đầu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tô Yến Lâm đã nhanh miệng chen vào: "Tiểu Nhung, hay em đưa anh Thường đi lấy chút đồ ăn nhé?"

 

Dù bị Hứa Cảnh Dịch liếc qua bằng ánh mắt mang theo sát khí, Tô Yến Lâm vẫn điềm nhiên như không: "Vừa rồi bác cả còn dặn em phải tiếp anh ấy tử tế mà."

 

Đến lúc này Tô Nhung mới chợt nhớ đến lời dặn của ba, liền quay sang hỏi Thường Dịch Ninh: "Anh có muốn ăn gì không?"

 

"Có chứ, đúng lúc anh cũng thấy hơi đói rồi."

 

"Vậy đi thôi ạ."
Nói rồi, Tô Nhung ngập ngừng quay sang Hứa Cảnh Dịch:
"Anh Cảnh Dịch, anh có muốn—"

 

"Anh còn chuyện cần nói riêng với anh Hứa, em cứ đi trước đi."
Tô Yến Lâm cắt ngang lời cậu.

 

Tô Nhung liếc nhìn cả hai người rồi khẽ gật đầu.

 

Dẫn theo Thường Dịch Ninh đi về phía quầy thức ăn, thiếu niên hoàn toàn không biết hai người đàn ông phía sau đang sắp bàn chuyện... liên quan trực tiếp đến cậu.

 

*

 

"Nhìn mặt cậu, tâm trạng không tốt nhỉ?"

 

Tô Nhung vừa quay lưng đi, vẻ dịu dàng thường thấy trên mặt Hứa Cảnh Dịch liền tan biến, thay vào đó là một sự lạnh lẽo khó gần hiện rõ nơi mi tâm.

 

Anh liếc Tô Yến Lâm một cái, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự mất kiên nhẫn:
"Anh cố tình đi tới đây, định nói gì?"

 

Đừng tưởng anh không biết – nãy giờ Tô Yến Lâm vẫn đứng bên kia dõi theo họ. Mãi đến khi Tô Cừ xuất hiện, anh ta mới tiến lại gần.

 

Hơn nữa, mấy lời Tô Yến Lâm nói rõ ràng là cố tình đẩy những người khác đi chỗ khác.

 

Không ngoài dự đoán, Hứa Cảnh Dịch nhanh chóng gỡ bỏ chiếc mặt nạ xã giao thường ngày. Tô Yến Lâm khoanh tay đứng đó, ánh mắt dõi theo Tô Nhung đang đi xa, giống hệt ánh mắt Hứa Cảnh Dịch – đầy chiếm hữu.

 

Vừa nhìn thiếu niên vui vẻ chọn bánh ngọt, anh ta vừa thản nhiên nói:
"Thấy bên cạnh Tiểu Nhung xuất hiện người đàn ông lạ, cậu cảm thấy thế nào?"

 

Nghe được ý trêu chọc trong lời nói ấy, Hứa Cảnh Dịch lập tức liếc anh ta một cái sắc lẻm, mặt càng lạnh như sương: "Anh rốt cuộc muốn nói gì?"

 

"Tôi muốn nói là, ánh mắt của cậu lúc nãy như đang đánh dấu chủ quyền vậy. Từ xa tôi cũng cảm nhận được."
Dừng lại một chút, anh ta nhắc:
"Thu lại đi, quá rõ ràng rồi đấy."
"Cậu không muốn để bác Cừ phát hiện ra lúc này chứ?"

 

Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch dời mắt đi, ánh nhìn trầm xuống:
"Tôi không sợ chú Cừ biết."
"Tôi ước gì tất cả mọi người đều biết, để không ai dám lại gần Tiểu Nhung nữa."

 

Ánh mắt anh lại hướng về phía Tô Nhung, lúc nhìn thấy nụ cười của cậu khi nếm thử bánh ngọt, khóe môi anh cũng khẽ cong lên – trong ánh mắt là một tia điên cuồng khó giấu.

 

"Ồ? Vậy sao?"
Tô Yến Lâm nhướng mày, ánh mắt nhìn Hứa Cảnh Dịch trở nên sâu xa: "Cậu lộ liễu vậy, Tiểu Nhung biết không?"

 

"Em ấy có biết là mình đang bị một con sói điên rình rập không?"

 

Dường như không vừa lòng với cách ví von ấy, Hứa Cảnh Dịch hơi cau mày, nhưng không phản bác.

 

Một lát sau, anh như thì thầm với chính mình:
"Đúng vậy... Tôi công khai như thế, Tiểu Nhung liệu có biết không..."

 

*

 

Dù không cần quay lại, Tô Nhung cũng cảm nhận được ánh nhìn của Hứa Cảnh Dịch và Tô Yến Lâm đang dán lên lưng mình.

 

Ánh mắt của Tô Yến Lâm cậu còn có thể phớt lờ, nhưng Hứa Cảnh Dịch thì không – ánh nhìn ấy khiến Tô Nhung thấy rợn cả sống lưng, một cảm giác nguy hiểm như rắn trườn ngược lên từng đốt xương sống.

 

Từ lúc giới thiệu hai người với nhau, cảm giác ấy đã bắt đầu lan tỏa, khiến cậu lạnh gáy.

 

"Tiểu Nhung, em có muốn ăn thử cái này không?"
Thường Dịch Ninh gắp một miếng bánh nhỏ hỏi cậu.

 

Tô Nhung định đưa đ ĩa ra, nhưng linh cảm nguy hiểm lập tức ùa tới, cậu liền rụt tay lại, lắc đầu:
"Không cần đâu, anh ăn đi."

 

Quả nhiên, sau khi cậu từ chối, luồng khí lạnh phía sau cũng tan đi khá nhiều.

 

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tô Nhung liền nghe thấy Thường Dịch Ninh hạ giọng hỏi:
"Tiểu Nhung, em có cảm thấy như có ai đó luôn nhìn mình chằm chằm không?"

 

"Anh nói anh của em đấy, à không, là Hứa Cảnh Dịch... anh ta nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy."

 

Tô Nhung thoáng sững sờ.

 

Thường Dịch Ninh ăn một miếng bánh rồi nói tiếp:
"Tuy đây là lần đầu anh gặp anh ta, nhưng cảm giác... anh ta rất lo sợ em bị người khác cướp mất."

 

Anh ngừng lại, rồi nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Nhung, anh ta thích em đúng không?"

 

Không ngờ đối phương lại hỏi thẳng đến vậy, Tô Nhung hoàn toàn đơ người.

 

Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ gật đầu: "Chắc ... anh ấy thích emem biết."

 

Giọng ***** như muỗi, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ bối rối.
"Chỉ là... em không rõ bản thân mình—"

 

"Anh hiểu rồi."
Không để cậu nói tiếp, Thường Dịch Ninh hỏi thẳng:
"Vậy em có ghét anh ta không?"

 

"Không ghét."
Tô Nhung lắc đầu rất chắc chắn.

 

"Vậy có thích không? Kiểu thích của người yêu ấy."

 

"Em... em không biết nữa..."

 

"Không biết à?"
Thấy cậu bối rối, Thường Dịch Ninh nghĩ một lúc rồi nói:
"Vậy theo anh, có một cách để kiểm tra."
"Đi, anh dẫn em đi thử."

 

Chưa kịp phản ứng, Tô Nhung đã bị kéo đi, đến khi nhận ra thì đã bị lôi đến một góc khuất trong sảnh tiệc.

 

"Nào, cúi đầu xuống."
Thường Dịch Ninh đặt tay lên vai cậu, hạ giọng hỏi:
"Nếu em thấy anh ta bị người khác theo đuổi, em sẽ có cảm giác thế nào?"

 

Tô Nhung ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn theo hướng Thường Dịch Ninh chỉ – chỉ thấy trước mặt Hứa Cảnh Dịch lúc này đang có một người phụ nữ mặc lễ phục lộng lẫy. Cả hai đang mỉm cười trò chuyện.

 

Ngay lúc ấy, một người phục vụ đi ngang qua, cô gái kia để tránh đụng phải, vô tình ngã nhào vào lòng Hứa Cảnh Dịch.

Bình Luận (0)
Comment