Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 162

Lúc nghe mọi người nói đến ông cụ nhà họ Hứa, Tô Nhung chỉ cảm thấy đó là người ở cách cậu rất xa, không thể với tới. Thế mà chưa đến một tiếng đồng hồ sau, cậu lại được thông báo rằng ông cụ muốn gặp mình.

 

Cậu có tài cán gì đâu? Tại sao ông cụ nhà họ Hứa lại muốn gặp cậu?

 

Chẳng lẽ chỉ vì mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa cậu và Hứa Cảnh Dịch...?

 

Không để Tô Nhung kịp nghĩ nhiều, câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng còn chưa nhận được câu trả lời từ Hứa Cảnh Dịch, thì một giọng nữ dịu dàng vang lên chen ngang.

 

Ôn Mặc: "Sao hai đứa đứng ở đây thế?"

 

Bà rời khỏi nhóm bạn bè phụ nữ đang vây quanh mình, chủ động bước đến trước mặt hai người, thân mật nắm lấy tay Tô Nhung, cười khen ngợi: "Tiểu Nhung hôm nay mặc đẹp quá, xanh lam càng làm da con trắng hơn hẳn."

 

Nhận ra ánh nhìn dịu dàng đầy thiện ý trong mắt Ôn Mặc, Tô Nhung bất giác đỏ mặt, lí nhí chào: "Dạ, con chào dì Mặc, buổi tối tốt lành ạ."

 

Thật ra lúc nãy cậu có để ý thấy Ôn Mặc khi đứng cùng các quý bà trông vô cùng điềm đạm, nghiêm trang, thậm chí còn hơi nghiêm nghị. Thế nhưng bây giờ—lông mày cong cong, ánh mắt tươi cười dịu dàng với cậu—cứ như hai con người khác nhau vậy.

 

Trước sự thay đổi ấy, Tô Nhung hơi ngẩn người, nhưng trong lòng lại bất chợt thấy nhẹ nhõm hơn.

 

Không thể phủ nhận, thái độ này của Ôn Mặc khiến người ta cảm thấy gần gũi hơn, khiến cậu cảm thấy như được đón nhận thật sự.

 

*

 

Ôn Mặc không biết trong đầu Tô Nhung đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào cậu. Sau đó, ánh mắt bà lướt qua bộ trang phục trên người con trai mình, âm thầm gật đầu tán thưởng.

 

Biết nắm bắt thời cơ thật.

 

Hai người mặc đồ có phong cách tương tự, lại không hề giữ khoảng cách khi đứng cạnh nhau, khiến người ngoài nhìn vào rất dễ liên tưởng.

 

Rốt cuộc là anh em thân thiết, hay là cặp đôi tình cảm?

 

Không nói gì, Hứa Cảnh Dịch lặng lẽ đón lấy ánh mắt của mẹ, rồi bình tĩnh rút tay của Tô Nhung ra khỏi tay bà.

 

Thật là nhỏ mọn, chạm có một chút cũng không cho.

 

Ôn Mặc lại liếc sang con trai một cái, ánh mắt rõ ràng mang theo chút bất mãn, nhưng Hứa Cảnh Dịch giả vờ như không thấy, thản nhiên hỏi:

 

"Mẹ, ông nội đang ở đâu ạ?"

 

"Ông nội à..."

 

Ôn Mặc nghĩ ngợi rồi đáp: "Lúc nãy ba con có đi dạo với ông một vòng, giờ chắc đang nghỉ ở phòng tiếp khách."

 

"Hai đứa định đến đó à?"

 

Hứa Cảnh Dịch gật đầu, nói rằng muốn đưa Tô Nhung đến gặp ông, rồi ôm lấy vai cậu, dẫn cậu đi về phía phòng nghỉ.

 

Nhìn bóng dáng cao thấp sóng đôi sát nhau của hai người, Ôn Mặc suy nghĩ một lát rồi cũng bước theo sau.

 

*

 

Ngay lúc Hứa Cảnh Dịch giơ tay định gõ cửa, Tô Nhung bất ngờ níu lấy vạt áo anh.

 

Cậu rõ ràng đang rất căng thẳng, lòng bàn tay thậm chí còn hơi ướt, giọng nói nhỏ xíu, dường như sợ người trong phòng nghe thấy: "Anh Cảnh Dịch, em, em hồi hộp quá."

 

Cậu thật sự rất hồi hộp.

 

Từ nhỏ đến lớn, việc mà cậu kém nhất chính là giao tiếp với người khác, ngay cả bạn bè đồng trang lứa còn khó tiếp xúc, huống hồ gì là ông cụ nhà họ Hứa đầy bí ẩn kia.

 

Nghe người ta bàn tán khi nãy thôi cũng đủ khiến cậu lo lắng đến mức không biết phải làm sao.

 

"Không sao đâu, có anh ở đây mà."

 

Biết Tô Nhung sợ, Hứa Cảnh Dịch trầm ngâm trong chốc lát, suýt nữa đã định bảo thôi không gặp nữa, đợi dịp khác thích hợp hơn rồi đưa cậu đến.

 

Anh vừa định mở miệng nói thì Ôn Mặc đã đi tới, tay còn đặt lên nắm cửa.

 

"Sao lại đứng đây thế?" – bà vừa nói, vừa mở cửa ra luôn.

 

Tô Nhung còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bên trong có hai người, một là Hứa Minh Bác – người cậu đã gặp trước đó, còn người đàn ông lớn tuổi kia, không nghi ngờ gì nữa, chính là ông cụ nhà họ Hứa.

 

Cậu còn chưa bước vào hẳn, đã theo phản xạ khom người cúi chào, giọng run run:

 

"Cháu, cháu chào ông... Cháu là Tô Nhung ạ."

 

Hai người đang trò chuyện trong phòng lập tức dừng lại, ánh mắt của ông cụ sau khi lướt qua cả ba người liền dừng lại trên người cậu thiếu niên nhỏ nhắn ở giữa.

 

Trông ngoan quá.

 

Dù đã từng xem ảnh của Tô Nhung, nhưng lúc thật sự nhìn thấy cậu, ông cụ cũng không nhịn được mà tán thầm một câu—sao lại có người vừa ngoan ngoãn, vừa non nớt đến thế?

 

Trông giống y như học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba vậy.

 

Còn chưa nhìn rõ người đã cúi đầu chào, nói năng cũng run rẩy, trông cứ như chú nai con sợ hãi, gặp phải nguy hiểm thì lập tức muốn bỏ chạy.

 

Không hiểu sao lại nhớ tới chuyện xưa khi còn đi săn, ông cụ nhà họ Hứa thầm thu lại mớ suy nghĩ, khẽ ho một tiếng: "Tô Nhung đúng không, vào đi."

 

Nói rồi, ông chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía ghế sofa.

 

Tuy bề ngoài tỏ ra nghiêm nghị, nhưng ánh mắt ông vẫn không rời khỏi người Tô Nhung, đôi mắt đục mờ vì tuổi tác cứ nhìn cậu từ đầu đến chân.

 

Bỏ qua giới tính, ông cụ càng nhìn càng thấy hài lòng.

 

Ngoan ngoãn, trắng trẻo, nhìn qua là biết đơn thuần, không giống mấy đứa biết chơi trò tâm cơ ngoài kia.

 

Nhiều năm rồi, ông cụ luôn tin rằng mình nhìn người rất chuẩn, chỉ cần liếc mắt là biết ai đang giả vờ.

 

Nhìn thiếu niên này từ đầu đến cuối lúng túng không yên, tay cứ níu chặt lấy tay áo người bên cạnh, như thể rời ra một cái là không còn chỗ bám víu nữa.

 

Rất dựa dẫm vào Hứa Cảnh Dịch.

 

Lặng lẽ gật đầu với phát hiện này, ông cũng nhận ra Ôn Mặc bên cạnh dành cho Tô Nhung một sự thân thiện hiếm có.

 

Không những vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, bảo cậu ngồi xuống, mà còn vỗ nhẹ lưng cậu như để trấn an.

 

Ba mươi năm làm quen với Ôn Mặc, ông rất hiếm khi thấy bà có hành động như vậy.

 

Cô con dâu này vốn nổi tiếng lạnh lùng và đoan trang, từ bao giờ lại thân mật với một đứa nhỏ như thế chứ?

 

Không ngờ đấy, thật không ngờ.

 

Tô Nhung lại có thể nhanh chóng chiếm được cảm tình của Ôn Mặc đến vậy, đúng là vượt ngoài dự đoán.

 

*

 

Tô Nhung không biết trong lòng ông cụ nhà họ Hứa đang nghĩ gì, chỉ biết ánh mắt ông nhìn mình lạ lắm, khiến cậu vốn đã bất an lại càng thêm lúng túng.

Bình Luận (0)
Comment