Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 167

Một dáng vẻ vô cùng thong dong, nhàn nhã như đang ở nhà.

 

Hứa Cảnh Dịch chậm rãi bước lại gần, dùng những ngón tay thon dài gắp lấy một quả nho xanh, nhẹ nhàng dỗ dành cậu bé:
"Ngoan, há miệng ra nào."

 

Nếu là bình thường, chỉ cần trái cây được đưa đến miệng, Tô Nhung chắc chắn đã ngoan ngoãn nghe lời mà há miệng ra rồi.
Nhưng lúc này không giống như trước nữa. Tô Nhung vừa mới tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đối với mọi thứ ở đây đều mang theo cảm giác cảnh giác cao độ – thậm chí là đối với cả Hứa Cảnh Dịch.

 

Việc cậu xuất hiện ở đây, chắc chắn có liên quan đến anh.

 

Trong lòng cậu bỗng trào lên một chút bực bội.

 

Không muốn tiếp tục nghe lời nữa. Không ăn, là không ăn.

 

Tô Nhung quay đầu đi, vẻ mặt hờn dỗi, nhỏ giọng nói một câu:
"Em không muốn."
Rồi quay người lại, định mở cánh cửa chính thêm lần nữa – không hề để ý đến sắc mặt người đàn ông sau lưng đã trầm hẳn xuống, nụ cười dịu dàng vừa rồi cũng biến mất không còn dấu vết.

 

"Thật sao?"

 

Giọng anh thấp trầm, pha lẫn một chút thở dài. Anh đặt dĩa nho bạc lên chiếc tủ gỗ điêu khắc gần đó, sau đó bước đến cạnh Tô Nhung, một tay đặt lên cánh cửa, chiều cao vượt trội khiến anh dễ dàng vây cậu trong lòng, hoàn toàn không cho cậu đường lui.

 

"Muốn ra ngoài à?"

 

Anh cúi đầu, nhìn cậu bé trước mặt đột ngột cứng người lại. Khóe môi anh khẽ cong, ánh mắt ánh lên sự đố kỵ điên cuồng và chiếm hữu mãnh liệt, dù cố gắng đè nén:
"Muốn ra thì để anh mở giúp. Anh có chìa khóa."

 

Miệng thì nói là sẽ giúp, nhưng bàn tay to lớn đặt lên mu bàn tay mềm mại của Tô Nhung lại siết chặt thêm, ngón tay cái sần sùi chà nhẹ lên làn da mỏng, anh khom lưng, kề sát tai cậu, chậm rãi hỏi: "Nhưng Tiểu Nhung có thể nói cho anh biết... vì sao em lại muốn đi?"

 

"Không thích ở bên anh à?"

 

Tô Nhung không hiểu sao Hứa Cảnh Dịch lại nói như thế. Cậu vô thức cảm thấy rằng: trong hoàn cảnh hiện tại, bất cứ câu trả lời nào cũng đều không phải lựa chọn đúng.

 

Hơn nữa, thân thể cao lớn kia càng lúc càng áp sát, cậu gần như bị ép chặt vào cánh cửa.

 

Giờ đừng nói đến việc mở cửa rời đi... chỉ cần có một chút khoảng trống để thở thôi cũng đủ rồi.

 

Ít nhất... ít nhất để cậu thở một hơi không khí trong lành.

 

Nhưng Hứa Cảnh Dịch không biết cậu đang nghĩ gì. Những gì anh nhìn thấy là: cậu bé trong lòng đang cứng người lại, dán sát vào cửa, như thể đang tránh né anh.
Ngay cả bàn tay đang bị anh nắm chặt cũng lén tìm cách thoát ra khỏi sự kìm hãm của anh.

 

Tại sao lại từ chối tiếp xúc với anh?

 

Con quỷ bị anh kìm nén trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng trồi lên.

 

*

 

Bàn tay to vốn đang đặt trên cửa bỗng chuyển xuống ôm lấy eo nhỏ của Tô Nhung, chưa kịp phản ứng gì, cậu đã bị anh bế bổng lên.

 

Bàn tay rộng nâng lấy cặp mông nhỏ tròn trịa, khuôn mặt Hứa Cảnh Dịch lạnh tanh, ôm cậu quay người đi thẳng về phía cầu thang.

 

Tô Nhung kinh hãi hét lên một tiếng, vùng vẫy cố thoát ra, nhưng ngay giây sau đó, một bàn tay lạnh buốt đã áp lên mông cậu.

 

Cậu nhất thời á khẩu.

 

*

 

Như một cậu bé bị cướp mất nụ hôn đầu, Tô Nhung bị anh ôm trở về phòng ngủ trên tầng ba, đầu óc quay cuồng, chưa kịp phản ứng gì đã bị ném xuống chiếc giường mềm mại.

 

Chưa kịp ngồi dậy, cằm cậu đã bị bàn tay lạnh của Hứa Cảnh Dịch nâng lên.

 

Gương mặt anh rất gần. Nhìn vào đôi mắt sâu hút và hàng chân mày sắc nét ấy, Tô Nhung chợt thấy – trong đôi mắt đó hiện lên những cảm xúc lạ lẫm chưa từng có:

 

Kìm nén, đố kỵ, tức giận, cùng tình yêu điên cuồng như muốn nuốt chửng cậu.

 

Khoảnh khắc đó, Tô Nhung hoài nghi mình nhìn nhầm.
Sao những cảm xúc tiêu cực như thế lại xuất hiện trên người một người dịu dàng, ôn hòa như anh?

 

Người anh trai thanh tú mà cậu lớn lên cùng từ nhỏ, người luôn nhẹ nhàng bao dung cậu, sao lại có thể sinh ra những cảm xúc lạnh lẽo đáng sợ như vậy?

 

Không thể nào, chắc chắn cậu nhìn nhầm rồi...

 

Tô Nhung không muốn tin vào mắt mình.

 

Nhưng rồi... lời anh thốt ra như một nhát dao sắc lạnh, phá tan mọi tường thành cậu từng dựng lên.

 

Hứa Cảnh Dịch lạnh lùng mở miệng, giọng nói trĩu nặng như băng đá: "Anh đã phải vất vả mới giải quyết hết đám người đó."
"Đã buông bỏ họ rồi, tại sao vẫn còn dây dưa với kẻ khác?"
"Ngoan ngoãn ở bên anh thì có gì không tốt?"

 

Ngón tay chạm nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt đen sâu như đáy vực lại cúi xuống gần hơn, môi anh khẽ áp lên đôi môi mềm mại ấy, nhẹ nhàng cắn lấy phần môi dưới hồng hào, như trừng phạt.

 

Cơn đau nhẹ khiến Tô Nhung giật mình hoàn hồn, vội vàng đưa tay chống lên ngực anh, định quay đầu né tránh. Nhưng không biết động tác nào đã khiến Hứa Cảnh Dịch nổi giận, môi anh đột ngột siết chặt, hôn càng lúc càng mạnh.

 

Không giống những lần trước.

 

Lần này, Hứa Cảnh Dịch hôn vô cùng mãnh liệt.

 

Cảm giác như cả cái miệng sắp bị anh nuốt trọn. Chiếc lưỡi thô nóng xông vào khoang miệng như cuồng phong, xoắn lấy lưỡi của Tô Nhung, m út lấy thật mạnh.
Mạnh đến mức phía gốc lưỡi cũng bắt đầu nhức.

 

Anh như một gã đàn ông thô lỗ, càn quét môi mềm, cọ xát từng tấc da non, vòm miệng nhạy cảm bị giày vò đến ê ẩm, đôi môi bên ngoài bị m út đến đỏ ửng một mảng.

 

Khoang miệng, cánh mũi... tất cả đều tràn ngập mùi hương quen thuộc của anh.

 

Tô Nhung không phải chưa từng hôn Hứa Cảnh Dịch, nhưng chưa bao giờ bị hôn một cách mãnh liệt và mất khống chế như thế này.

 

Cảm giác vô cùng khó chịu, cậu thở không nổi, nước bọt trong miệng bị quấy rối tán loạn, trào ra khỏi khóe môi, khiến cằm ướt đẫm.

 

Những tiếng nức nở khe khẽ, yếu ớt kháng cự bị nuốt trọn giữa nụ hôn, đáng thương vô cùng.

 

Nhưng người đàn ông đã bị ghen tuông điều khiển thì làm sao dừng lại được?

 

Chỉ khi điên cuồng hôn lấy, anh mới cảm nhận được — Tô Nhung vẫn đang ở bên anh.

 

Anh không dám nhắm mắt, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ xinh đang đỏ ửng lên vì bị hôn đến đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn hoảng loạn.
Anh sợ, chỉ cần buông ra... cậu sẽ lại chạy trốn.

 

Anh chịu hết nổi rồi. Không chịu nổi nữa rồi.

 

Anh không thể chịu nổi việc bên cạnh Tô Nhung lại xuất hiện những người đàn ông khác. Không chịu nổi khi Tô Nhung nở nụ cười với bất kỳ ai khác. Và càng không thể chịu nổi nếu như Tô Nhung yêu ai đó... mà không phải là anh.
Bình Luận (0)
Comment