Giọng anh rất nhẹ, Tô Nhung không nghe rõ ngay được.
"Anh nói gì cơ?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy thời gian ở bên nhau quá ít thôi." – Hứa Cảnh Dịch khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt hiện lên chút tiếc nuối.
"Vậy lần sau chúng ta lại cùng nhau ra ngoài anh nhé."
"Thật không?"
"Em hứa đấy!"
Nghe thế, trong mắt Hứa Cảnh Dịch lại ánh lên nụ cười, khi thấy đèn đỏ chuyển xanh, anh cho xe chạy tiếp, môi mím lại thành một đường cong mỏng nhẹ, khó mà nhận ra thấp thoáng có chút giảo hoạt.
Vì bãi cưỡi ngựa cách trường của Tô Nhung không xa nên cậu nhờ Hứa Cảnh Dịch chở cậu về thẳng cổng trường.
Xe dừng lại ngay trước cổng.
"Thật sự không cần anh đưa vào trong à?"
"Không cần đâu, vào trường phải đăng ký hơi phiền." – Cậu lắc đầu, mỉm cười – "Em tự đi bộ vào sẽ tiện hơn."
"Vậy anh về trước nhé. Em nhớ đi cẩn thận."
"Vâng ạ."
Mỉm cười gật đầu, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch vẫn dõi theo dáng vẻ thiếu niên bước dần về phía cổng trường, đến khi bóng lưng ấy khuất hẳn, anh mới thu lại ánh nhìn.
Anh không vội nổ máy, mà rút điện thoại ra gọi đi một cuộc, giọng nói lạnh lẽo:
"Anthony, giúp tôi tra một người."
"..."
"Đúng, gửi luôn cả thông tin của Úy Khanh Duẫn cho tôi."
Không hề hay biết rằng Hứa Cảnh Dịch sau lưng đang điều tra cặn kẽ về ba người đàn ông kia, Tô Nhung sau khi vào trường liền định ghé cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.
Nhưng chưa kịp bước vào thì đã nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau.
Quay đầu lại – là Nhạc Sâm.
"Anh cũng đến mua đồ à?"
Có lẽ vừa chơi bóng rổ xong, Nhạc Sâm mặc áo bóng rổ, cánh tay và bắp chân lộ ra tràn đầy sức sống, trán còn lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta chạy chầm chậm tới, đứng trước mặt Tô Nhung, thở d ốc, tiện tay lau mồ hôi trên đầu.
Tô Nhung vẫy tay chào lại, để ý thấy dù Nhạc Sâm mồ hôi nhễ nhại nhưng không hề có mùi khó chịu.
"Em cũng tới mua gì à?" – Cậu hỏi.
"Vâng, em định mua chai nước uống."
Cười ngại ngùng, Nhạc Sâm chẳng chuẩn bị gì cho lời nói dối, cũng không nhắc đến việc mình vừa thấy Tô Nhung nên mới vứt bóng chạy qua đây.
Cậu ta đi vào cửa hàng cùng Tô Nhung, sau khi cả hai mua xong đồ và ra khỏi cửa, rốt cuộc Nhạc Sâm cũng lấy hết can đảm mở lời:
"Anh... tối nay có rảnh không?"
"Em muốn mời anh ăn tối."
Ánh mắt sáng rực nhìn Tô Nhung, thấy cậu có vẻ hơi nhíu mày, Nhạc Sâm vội vàng bổ sung: "Lúc trước em nói năng linh tinh, giờ muốn xin lỗi."
"Được không ạ?"
Ai lại đi mời ăn mà còn mang bộ dạng đáng thương như cầu xin người ta vậy chứ?
Cậu vận động viên thể hình cao to, cơ bắp rắn rỏi, lại đang cúi đầu, vẻ mặt chân thành như chú cún nhỏ, giọng điệu dè dặt lặp lại câu hỏi "Được không? Được không ạ?", thật sự khiến người ta khó lòng từ chối.
Tô Nhung thở dài bất đắc dĩ, rồi gật đầu đồng ý.
"Còn sớm mà, em có muốn về tắm trước không?"
"Không cần đâu..." – Ban đầu không có ý định tắm, nhưng nhận ra trên người mình đầy mồ hôi, Nhạc Sâm lập tức đổi giọng – "À, có ạ! Em về tắm cái đã, nhanh lắm!"
"Vậy em tắm xong thì đến ký túc xá anh đợi nhé?"
"Vâng ạ!"
Cả hai hẹn xong, Nhạc Sâm liền phóng vèo về ký túc xá, trong khi Tô Nhung cũng xách đồ về phòng. Cậu nghĩ sẽ phải chờ lâu một chút, ai ngờ chưa đầy bao lâu Nhạc Sâm đã chỉnh tề có mặt dưới khu nhà cậu.
Nhưng địa điểm mà Nhạc Sâm dẫn Tô Nhung tới lại không phải là nhà hàng gần trường, mà là một trung tâm thương mại lớn gần đó.
Chọn món xong, khi đang chờ lên đồ, Tô Nhung liếc nhìn Nhạc Sâm, không khỏi bật cười.
Hôm nay Nhạc Sâm không mặc áo thun bình thường, mà là một chiếc sơ mi ngắn tay màu đen, cài kín tới tận cổ.
Hoàn toàn khác biệt với phong cách thường ngày của anh.
Cậu cũng ngửi thấy hương nước hoa nhè nhẹ dành cho nam mà cậu ta xịt.
"Sao... sao vậy ạ ?" – Nhạc Sâm kéo kéo cổ áo với vẻ không thoải mái, cúc cổ cài chặt khiến cậu ta thấy hơi ngột ngạt. Khi bắt gặp nụ cười nhẹ của Tô Nhung, tim cậu ta không hiểu sao lại đập nhanh hơn.
"Không có gì." – Biết mình không nên cười như thế, Tô Nhung thu lại nụ cười, đề nghị – "Hay em mở hai cúc trên ra đi, chắc sẽ thoải mái hơn đấy."
"Vâng, vâng." – Nhạc Sâm vội gật đầu.
Chiếc sơ mi trên người cậu ta là mượn của bạn cùng phòng, vì trong tủ đồ của cậu ta chẳng hề có cái nào kiểu dáng như thế này. Ban đầu cậu ta cũng không rõ vì sao mình lại mặc như vậy, chỉ là lúc chuẩn bị ra cửa, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh người đàn ông đã từng nói chuyện với Tô Nhung.
Một người đàn ông trưởng thành, chỉn chu trong bộ vest...
"Thấy dễ chịu hơn chưa?"
Giọng Tô Nhung kéo cậu ta trở lại thực tại, ánh mắt cậu ta dừng trên gương mặt thiếu niên đối diện, chẳng thể rời đi.
"Vâng... dễ chịu hơn nhiều rồi ạ."
Nhạc Sâm không nhận ra rằng mình đang cư xử như một tên ngốc si tình, cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào thiếu niên xinh xắn trước mặt.
"Ê, là Nhạc Sâm phải không?"
Giọng gọi bất ngờ vang lên khiến Nhạc Sâm khựng lại, quay đầu nhìn thì ra là bạn học cũ hồi cấp ba.
"Khang Đông Đình? Cậu cũng ở đây à?"
"Tôi còn đang định hỏi cậu kìa."
Khang Đông Đình bước tới, thân thiết khoác tay lên vai Nhạc Sâm: "Trùng hợp thật đấy, lâu quá không gặp."
"Ừ, đúng nhỉ." – Nhạc Sâm cười đáp, không quên giới thiệu bạn cũ cho Tô Nhung, nhưng lại phát hiện ánh mắt của Tô Nhung lại đang dừng trên người đi sau Khang Đông Đình.
Nhìn theo ánh mắt cậu, là một người lạ – chỉnh tề, điềm đạm.
"Đình Tử, đây là ai vậy?" – Nhạc Sâm hỏi.
Khang Đông Đình chợt nhớ ra mình chưa giới thiệu, liền nói: "Đây là bạn thân từ bé của tôi, Tần Thừa."
"Tiểu Thừa, đây là bạn học cấp ba của tôi, Nhạc Sâm."
Tần Thừa cất điện thoại, ánh mắt dừng lại trên người Nhạc Sâm. Khi nghe Khang Đông Đình thì thầm bên tai "Cậu ta là thiếu gia nhà họ Nhạc", khóe môi y liền nhếch lên một nụ cười lịch thiệp, vừa phải.