"Thì... thì là... chiếc váy này ngắn quá ạ."
Giọng của Tô Nhung nhỏ xíu, vừa nói vừa liếc trộm người tài xế phía trước. Thấy đối phương không phản ứng gì, cậu mới rụt rè nói tiếp: "Thầy Sở, em muốn thay lại đồ cũ..."
Lời khẩn cầu tội nghiệp đó không đổi lại được sự đồng ý. Khoé môi Sở Lam cong lên, thân người khẽ nghiêng về phía Tô Nhung một chút.
Anh ta hỏi: "Thật sự rất ngắn sao?"
"Ngắn lắm."
Tô Nhung gật đầu xác nhận, tay vẫn cố gắng kéo váy xuống, nhưng ngay sau đó hai cổ tay mảnh khảnh đã bị một bàn tay to giữ chặt – chỉ một tay mà anh ta đã nắm trọn cả hai tay cậu.
"Nếu kéo nữa là rách váy đấy." – Giọng anh ta dịu dàng nhắc nhở, nhưng khi hương thơm thoang thoảng trên người Tô Nhung len vào mũi, ánh mắt anh ta khẽ tối đi. Yết hầu nổi bật nơi cổ anh ta khẽ động hai lần, giọng nói khi cất lên đã hơi khàn:
"Có mặc quần trong không?"
"Có ạ..."
Tô Nhung không nhận ra lúc này thân hình của mình gần như đã bị đối phương bao bọc trong lòng. Cậu chỉ cảm thấy hơi ấm từ bàn tay anh truyền qua lớp váy mỏng manh, áp lên da thịt trên đùi.
Cơ thể Sở Lam... nóng quá...
Lúc này, cuối cùng cậu cũng cảm thấy có chút nguy hiểm. Tô Nhung vô thức nghiêng người sát vào cửa xe, hai tay siết chặt lấy chiếc váy chỉ vừa dài quá đùi một chút, không dám quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Thấy thế, Sở Lam chỉ mím môi rồi rút tay lại, nhưng hàng mày anh ta hơi chau lại.
Anh ta bắt đầu thấy hối hận vì đã để Tô Nhung ăn mặc như vậy đến dự tiệc.
Nhưng bây giờ thì không còn đường lui nữa — xe đã đến nơi tổ chức tiệc. Sau khi kiểm tra an ninh và xác nhận danh tính, cả hai bước vào bên trong sảnh tiệc.
Hiển nhiên, lo lắng của Sở Lam hoàn toàn chính xác.
Vừa bước vào, rất nhiều ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tô Nhung. Sau khi lướt qua khuôn mặt cậu, ánh nhìn nhanh chóng dời xuống đôi chân trắng nõn, thon dài.
Chiếc váy cao cấp tinh xảo đẹp là thế, nhưng vẫn không thể thu hút bằng đôi chân trắng muốt ấy. Thật sự rất trắng, trắng đến độ đầu gối ánh lên sắc hồng. Từ bắp chân đến đùi đều nhẵn mịn, không hề có bất kỳ vết tích nào phá vỡ vẻ hoàn mỹ.
Dù ánh nhìn đa phần tập trung vào đôi chân, Tô Nhung vẫn cảm nhận rõ ràng có rất nhiều người đang chăm chăm nhìn vào khuôn mặt mình.
Gương mặt nhỏ nhắn, trang điểm tỉ mỉ. Đôi mắt tròn đen nhánh long lanh nước, hàng mi dài cong vút, đôi môi hồng phớt như cánh hoa hồng nhạt. Ngũ quan tinh tế, xinh đẹp đến mức không khác gì một con búp bê BJD.
Đôi môi mỏng khẽ mím lại đầy lúng túng, cậu cúi thấp đầu, mái tóc dài nâu mềm uốn nhẹ buông xuống đến thắt lưng, miễn cưỡng mang lại cho cậu chút cảm giác an toàn.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ — ánh mắt soi mói chiếu thẳng vào người quá rõ ràng. Tô Nhung chỉ biết đỏ mặt nấp ra sau lưng Sở Lam, tay nhỏ siết chặt lấy cánh tay anh.
Chỉ là cậu không biết, dáng vẻ ngượng ngùng đầy e lệ của mình lúc này lại càng khiến khách mời tò mò muốn nhìn kỹ hơn. Có người còn chủ động bước lại, giả vờ xã giao.
"Cậu Sở, lâu rồi không gặp."
Một người đàn ông cầm ly rượu, đi cùng một nữ đồng hành bước tới. Sau vài lời chào hỏi, ánh mắt hắn nhanh chóng rơi xuống người Tô Nhung – người vẫn im lặng từ đầu.
"Ơ, sao hôm nay không thấy thiếu gia Hình đi cùng cậu nhỉ?" – Sau đó gã nhìn sang Tô Nhung: "Vị này là...?"
Sở Lam hơi cau mày, giọng nói dịu dàng ngày thường bất giác trở nên lạnh hơn vài phần: "Tôi và Hình Diễm Thần hôm nay không đi cùng."
Ánh mắt anh liếc về phía Tô Nhung đang hơi căng cứng người, cánh tay dài đưa ra từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ. Khi nhìn về phía đối phương, giọng anh ta mang theo ý cảnh cáo: "Đây là... em họ tôi."
"À, thì ra là em họ." – Người kia gật đầu ra vẻ hiểu chuyện, lại muốn nhìn kỹ gương mặt Tô Nhung, nhưng thấy sắc mặt Sở Lam ngày càng u ám thì liền biết mình đã đi quá giới hạn. Vội vàng nói một câu rồi chuồn đi: "Cậu Sở, tôi qua chào hỏi Tổng Giám đốc Tô một chút."
"Xin phép cáo lui trước."
"Ừ."
Nhìn người kia rời đi, ánh mắt Sở Lam lạnh tanh, môi mím chặt, rõ ràng không vui. Cánh tay đang ôm lấy Tô Nhung cũng siết chặt hơn.
"Thầy... nhẹ một chút..."
Giọng ***** nhẹ mềm mại kéo anh trở về thực tại. Nhìn nhóc con xinh đẹp đang ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt, Sở Lam vừa định mở miệng thì lại có người xen vào — lần này không dễ đuổi đi.
"Sao cậu lại để em ấy ăn mặc thế này?"
Giọng chất vấn khiến sắc mặt Sở Lam càng thêm khó coi. Nhận ra người trong lòng mình cứng người, anh lập tức kéo Tô Nhung tránh xa khỏi Hình Diễm Thần.
"Đừng tới gần quá, làm Tiểu Nhung sợ rồi."
Nhìn vị hôn phu "trên danh nghĩa" đang che chở cho cậu nhóc mà mình từng theo đuổi, thái dương Hình Diễm Thần giật giật thấy đau đầu thật sự.
"Cậu làm gì mà để em ấy ăn mặc như con gái thế này?" – Anh ta lại hỏi lần nữa, lần này là nghiến răng nghiến lợi – "Váy thì ngắn đến thế, đám người kia ai cũng đang nhìn em ấy đấy!"
Tô Nhung vốn đã giống búp bê xinh đẹp, bây giờ mặc váy lại càng khiến người khác không thể phân rõ giới tính. Hắn ta cũng phải nhìn một lúc lâu mới chắc chắn, rồi mới đi thẳng tới.
Hắn ta tiến thêm một bước, đứng chắn trước mặt Tô Nhung, giúp cậu che đi những ánh nhìn soi mói xung quanh, giọng bực bội:
"Phòng nghỉ của tôi ở tầng hai, phòng 217. Cậu dẫn em ấy lên đó trước đi."
Dù sắc mặt Sở Lam cũng chẳng khá hơn, nhưng anh ta lại đồng ý với đề nghị của Hình Diễm Thần. Anh ta chuẩn bị đưa Tô Nhung rời đi thì lại có hai người cầm ly rượu bước đến, khiến cả hai một lần nữa bị giữ lại.
Mọi người nâng ly, trò chuyện rôm rả, Tô Nhung chẳng hiểu họ đang nói gì, nhưng cũng biết chắc sẽ chưa thể rút lui ngay được. Cậu bắt đầu nhìn quanh một cách buồn chán, thì bất ngờ bắt gặp một người quen...
Sao người đó cũng ở đây?
Khoảnh khắc nhìn thấy Úy Khanh Duẫn, tim Tô Nhung như ngừng đập một nhịp. Thấy đối phương dường như không để ý đến mình, cậu lập tức thu lại ánh mắt đang nhìn, lặng lẽ quan sát.
Úy Khanh Duẫn mặc vest chỉn chu, tao nhã nhưng không mất vẻ lạnh lùng. Ánh mắt hắn vẫn luôn hướng về phía cửa, như đang chờ ai...
Chương 23
Có lẽ vì ánh nhìn của Tô Nhung quá mức rõ ràng...