Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 48

Cậu... cậu bị Hứa Cảnh Dịch đánh vào mông rồi!

 

Chương 25

 

Tô Nhung bị đánh đến ngẩn cả người. Sau khi hoàn hồn, cậu định vùng vẫy thì chợt cảm thấy áo sau lưng bị kéo lên, ngay sau đó, quần cũng sắp bị cởi xuống.

 

"Đừng, đừng cởi mà!"

 

Bị đánh vào mông đã đủ mất mặt rồi, nếu bị đánh mà mông lại ***** thì... còn mất mặt hơn.

 

Mặt đỏ bừng, Tô Nhung dồn hết sức che chặt chiếc quần nhỏ của mình, giọng cậu mềm nhũn, tha thiết nài nỉ:

 

"Anh Cảnh Dịch... em sai rồi... đừng đánh nữa... được không?"

 

Thật ra không đau, nhưng tiếng lại rất to, bốp bốp bốp – âm thanh vang dội khiến mặt Tô Nhung đỏ như cà chua chín.

 

Cậu muốn chống tay bật dậy, nhưng sức lực sao có thể bằng đối phương? Cuối cùng lại bị đánh thêm hai cái nữa, Tô Nhung chán nản hoàn toàn.

 

Cậu từ bỏ kháng cự.

 

Mềm oặt nằm úp trên đùi Hứa Cảnh Dịch, ***** giọng than thở:

 

"Em đâu còn là con nít nữa đâu..."

 

"Hửm?"

 

"Em nói là..." – cắn cắn môi dưới, Tô Nhung vùi mặt, nói lí nhí – "Trước đây anh đâu có đánh em..."

 

"Anh thay đổi rồi."

 

"Từ lúc anh không nói lời nào mà ra nước ngoài... anh đã khác lắm rồi..."

 

"Tiểu Nhung."

 

Giọng Hứa Cảnh Dịch nhàn nhạt cắt ngang lời cậu, anh ôm lấy cậu bé, để cậu ngồi dạng chân trên đùi mình:
"Đừng đánh trống lảng nữa, trả lời nghiêm túc hai câu hỏi của anh đi."

 

"... ..."

 

Không thoát được rồi.

 

Tô Nhung ngập ngừng một chút. Thấy gương mặt Hứa Cảnh Dịch nghiêm túc, cậu cũng không dám lảng tránh nữa.

 

Cậu trả lời câu hỏi thứ nhất:

 

"Lúc đó đầu óc em mơ hồ lắm... chỉ nhận ra Giang Tiền là người quen nên mới..."

 

"Còn câu thứ hai, là vì thầy Sở nói em cần có một thân phận hợp lý để dự tiệc, nên bảo em giả làm em gái họ của thầy... mới ăn mặc như vậy."

 

Nói đến đây, Tô Nhung bỗng nhớ lại trang phục tối hôm đó của mình. Khuôn mặt lại ửng lên một màu hồng kỳ lạ:

 

"Anh Cảnh Dịch... em mặc như thế có kỳ lắm không?"

 

Chắc là kỳ lắm.

 

Không chỉ mặc váy như con gái, còn đội tóc giả, trang điểm nữa... giống hệt người có sở thích mặc đồ nữ vậy.

 

May mà hôm đó không ai phát hiện ra cậu trà trộn vào bữa tiệc. Nếu không, chắc cậu xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên nổi.

 

"Không kỳ chút nào."

 

Biết được nguyên nhân, sự lạnh lẽo trong mắt Hứa Cảnh Dịch dịu đi đôi phần. Anh vuốt v e mái đầu đang cúi gằm của cậu, gương mặt trở lại nét dịu dàng:
"Tô Nhung mặc như vậy rất xinh. Xinh giống hệt hồi nhỏ."

 

Câu nói đó khiến Tô Nhung ngẩng đầu, mắt ánh lên tia mong đợi:

 

"Thật không ạ?"

 

"Thật."

 

Khóe môi Hứa Cảnh Dịch khẽ nhếch cười, nhưng ánh mắt lại dần tối xuống – anh chợt nhớ đến lần *****ên Tô Nhung mặc váy.

 

Khi ấy, Tô Nhung mới học lớp 6, trường tổ chức văn nghệ. Lớp cậu dựng vở kịch Công chúa ngủ trong rừng, còn Tô Nhung thì rút trúng vai nữ chính – công chúa bị ngủ mê và cần một nụ hôn để tỉnh dậy.

 

Nghĩ tới cái tên đóng vai "hoàng tử" hôm đó, Hứa Cảnh Dịch khẽ cười lạnh.

 

Lúc ấy anh đang bận luyện thi toán quốc tế, phải đi huấn luyện kín suốt hai tuần. Đến khi thi xong, vừa về đã nghe tin Tô Nhung sắp bị một thằng nhóc nào đó hôn để "đánh thức" ngay trên sân khấu.

 

Tô Nhung của anh khi ấy mặc một chiếc váy công chúa màu tím nhạt, đội tóc giả xoăn nhẹ màu nâu, má còn được cô giáo tô chút phấn nhẹ... Rõ ràng là một cậu bé chưa phát triển gì, vậy mà lại bị hóa trang thành công chúa.

 

Anh vẫn nhớ lúc vào hậu trường, quanh cậu là cả đám nhóc con hỉ mũi chưa sạch, còn cái tên đóng vai "hoàng tử" thì cứ bám dính lấy cậu như ruồi, còn dám đòi nắm tay.

 

Nghĩ tới cảnh cao trào của vở diễn – cảnh hôn – Hứa Cảnh Dịch khi đó đã quyết định ngay lập tức.

 

Dù chỉ là vở kịch trẻ con, anh cũng tuyệt đối không để ai chạm vào Tô Nhung của anh.

 

Và đúng như thế, chỉ cần vài "thủ đoạn" nhỏ, anh đã dễ dàng loại thằng nhóc đó và thay vào vị trí "hoàng tử" kia.

 

Hồi tưởng chấm dứt, Hứa Cảnh Dịch đưa mắt nhìn cậu bé đang cúi đầu, dịu giọng nói:

 

"Mặc váy không phải chuyện kỳ cục. Nhưng sau này, khi ra ngoài thì hạn chế thôi."

 

"Xã hội này... không thiếu người có sở thích quái đản đâu."

 

"Ví dụ như có người ngoài mặt thì là giáo viên mẫu mực, nhưng sau lưng lại dụ dỗ mấy cậu nhóc mặc váy – chẳng phải bi3n thái thì là gì?" – nói đến đây, Hứa Cảnh Dịch nhìn thẳng vào mắt Tô Nhung – "Em thấy anh nói có đúng không?"

 

"Ờm... em..." – nghe ra anh đang ám chỉ ai đó, Tô Nhung vốn định bênh vực thầy Sở, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại nuốt lời – "Cũng... có lý ạ."

 

Trong đôi mắt đen của Hứa Cảnh Dịch thoáng qua vẻ hài lòng. Anh đang định nói thêm thì điện thoại của Tô Nhung chợt đổ chuông.

 

Lặng lẽ nhìn cậu nghe máy, chỉ qua vài câu trao đổi đơn giản, Hứa Cảnh Dịch đã nắm được thông tin cần thiết.

 

"Vâng, em biết rồi." – Tô Nhung vừa nghe vừa nhìn đồng hồ – "Chắc khoảng nửa tiếng nữa, vâng, em sẽ tới ngay."

 

Cúp máy, cậu quay sang nhìn Hứa Cảnh Dịch, giọng nhỏ đi, mang theo vẻ gấp gáp:

 

"Bạn em nhập viện rồi, em muốn đến thăm cô ấy."

 

Nghe vậy, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch khẽ lóe sáng, nhưng anh không cản lại:

 

"Vậy để anh đưa em đi."

 

"Không cần đâu ạ." – Tô Nhung vội xua tay, thao tác trên điện thoại vài cái rồi giơ màn hình ra cho anh xem –
"Anh nhìn này, bệnh viện đó gần lắm, đi bộ chưa đến 15 phút là tới."

 

"Với cả... anh còn phải làm việc mà. Trong thư phòng còn nguyên một đống tài liệu."

 

Ngừng một chút, cậu nói nhỏ:

 

"Vài ngày nay anh thức khuya vì em rồi... hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút nha."

 

Dù ba ngày nay đầu óc cậu vẫn còn hơi choáng, nhưng Tô Nhung biết rõ – suốt những ngày qua, ban ngày Hứa Cảnh Dịch đều chăm sóc cậu không rời, chỉ đến khi cậu ngủ say mới bắt đầu làm việc.

Bình Luận (0)
Comment