Khốn kiếp...
Ra tay chậm mất một bước.
Chính Tô Nhung cũng không biết rốt cuộc bây giờ là tình huống gì. Hai tay cậu đều bị người khác nắm lấy, chỉ khác là một bên nắm cổ tay, bên kia giữ lấy cánh tay.
"Anh định đưa anh ấy đi đâu?"
Giọng chất vấn của Nhạc Sâm khiến Hình Diễm Thần cực kỳ khó chịu, hắn nhếch mép, khinh thường bật ra một câu: "Liên quan quái gì đến cậu?"
Người này đâu phải bạn trai của Tô Nhung, dựa vào đâu mà quản nhiều thế?
Dựa vào cái thân phận "đồ giả mạo" kia sao?
Đừng đùa!
"Anh..."
Thấy rõ sự khinh thường trong mắt Hình Diễm Thần và chất giọng cứng rắn kia, Nhạc Sâm chợt lạnh mặt. Nụ cười thường trực nơi khóe môi cậu ta chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Thấy đối phương im lặng, Hình Diễm Thần như thể thắng được một trận, ngẩng cao cằm đầy đắc ý. Khi Nhạc Sâm chưa kịp hành động tiếp theo, hắn đã nhanh tay kéo Tô Nhung về sau lưng mình.
Trong lòng dâng lên một luồng kh0ái cảm, Hình Diễm Thần không nói thêm lời nào, lại định đẩy Tô Nhung vào xe – không ngờ lại bị ngăn cản lần nữa.
"Đồ chết tiệt..."
Không nhịn nổi nữa, hắn giận dữ tóm lấy cổ áo Nhạc Sâm như muốn cảnh cáo, nhưng không ngờ đối phương lại nhanh nhẹn tránh được, còn nhân lúc hắn mất tập trung mà cướp lại Tô Nhung.
Thật sự muốn đánh nhau rồi!
Nhưng trước khi ra tay, hắn lại nghiến răng gầm lên:
"Tô Nhung, lại đây cho tôi."
Giọng mệnh lệnh không chút khách khí. Hình Diễm Thần cứ tưởng Tô Nhung vẫn như trước – ngoan ngoãn nghe lời, hắn nói sao cũng được.
Nhưng Tô Nhung bây giờ đã khác.
Cậu không còn muốn dây dưa với tên điên này nữa.
Đúng vậy, là điên.
Từ sau tối nay, trong lòng Tô Nhung, Hình Diễm Thần đã chính thức được dán nhãn "kẻ điên", hơn nữa là một "tên điên có xu hướng bạo lực."
Lặng lẽ lùi lại nửa bước, nép về phía sau lưng Nhạc Sâm, Tô Nhung khẽ kéo lấy vạt áo của đối phương, đôi mắt ửng đỏ đầy sợ hãi nhìn người đàn ông sắc mặt đen kịt phía trước.
Lúc nãy Hình Diễm Thần đã bóp tay cậu rất đau, giờ cổ tay đỏ ửng một vòng, rát nóng như bỏng. Hắn ra tay quá mạnh, khiến cậu có cảm giác như khớp xương bị trật.
"Anh thấy anh ấy muốn tới gần anh sao?"
Cảm nhận được cái nắm khẽ khàng nơi vạt áo, Nhạc Sâm càng vững tin hơn, giọng nói thêm phần mạnh mẽ:
"Tôi thấy anh khỏi cần phí công nữa. Học trưởng đã đi với tôi thì tất nhiên nên để tôi đưa anh ấy về."
Nụ cười vốn đã biến mất lại trở về nơi khóe môi Nhạc Sâm, nhưng lần này mang theo một tầng ý vị mà chỉ có Hình Diễm Thần mới hiểu.
Cậu ta nghiêng đầu hỏi Tô Nhung:
"Học trưởng, anh thấy đúng không?"
Cậu ta đang đắc ý!
Cái tên giả mạo này đang khiêu khích hắn!
Hình Diễm Thần giận đến mức đầu óc như muốn nổ tung, nắm tay siết chặt, chỉ muốn đấm một phát vào mặt Nhạc Sâm, hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh của một người đàn ông trưởng thành.
Thấy rõ tâm trạng đối phương, Nhạc Sâm chẳng hề e ngại, còn cố tình bước lên một bước như thể muốn đối đầu thật sự.
Không ngờ mọi chuyện lại căng thẳng đến mức này, Tô Nhung hoảng hốt nhìn hai người đàn ông trước mặt đang như sắp lao vào nhau. Tim đập dồn dập, mặt cậu trắng bệch, lúng túng suy nghĩ cách ngăn cản.
Không thể để họ đánh nhau.
Biết rõ hậu quả sẽ nghiêm trọng, Tô Nhung chỉ còn cách lấy hết can đảm bước ra giữa, thân người run rẩy chui vào khoảng không giữa hai người.
Ngẩng đầu lên, cậu lắp bắp:
"Nhạc Sâm..."
"Hai người đừng..."
Nhưng giọng nói yếu ớt bị gió biển cuốn bay, chẳng đủ sức can ngăn ai.
Phải làm sao bây giờ?
Ngay lúc ấy, một chiếc xe lặng lẽ tiến lại từ xa, dừng ngay cách ba người không xa.
Xe sơn màu đen tuyền, cửa kính dán kín, không nhìn rõ người bên trong. Đèn pha trước sáng chói, rọi thẳng vào ba người như muốn xé toạc không gian.
Tô Nhung theo bản năng giơ tay che mắt, vừa nhận ra phần đầu xe quen thuộc, tim cậu như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực.
Hai người đang đối đầu cũng đồng thời cau mày, ánh mắt dõi về phía chiếc xe mang đầy sự cảnh giác và dò xét.
Một giây sau, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống.
Không nói lời dư thừa nào, anh chỉ thản nhiên nhìn về phía cậu bé thấp nhất trong ba người, rồi cất giọng trầm ổn:
"Tiểu Nhung, về nhà thôi."
Chương 30
Một câu nói thân mật đến mức khiến hai người còn lại đồng thời nheo mắt lại, ánh nhìn trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Người này là ai?
Không giống Nhạc Sâm – vốn xa lạ với Hình Diễm Thần, hắn lại nhanh chóng nhận ra người mới đến chính là "người anh trai lớn lên cùng nhau" mà Tô Nhung từng nhắc đến — Hứa Cảnh Dịch.
Ngay lập tức, sắc mặt Hình Diễm Thần trở nên u ám, hắn vô thức nghiêng người, chắn trước người Tô Nhung, như muốn chặn đứng đường đi của cậu.
Ánh đèn mạnh khiến Hứa Cảnh Dịch nhìn rất rõ hành động ngăn cản của hắn, ánh mắt lập tức trầm xuống, cả người toát ra luồng áp suất khiến không khí cũng đông cứng.
Không nói thêm lời nào, anh chỉ lặng lẽ chờ đợi Tô Nhung lên tiếng.
Ánh mắt anh dừng lại nơi gương mặt trắng bệch của Tô Nhung – đôi mắt đỏ hoe, mũi và khóe mắt cũng hồng lên. Ánh mắt long lanh nước như chú nai con bị hoảng loạn, ngơ ngác nhìn về phía anh.
Ánh nhìn anh trượt chậm xuống theo đường cổ trắng ngần mảnh mai, dừng lại nơi chiếc áo vest rõ ràng là của người khác đang khoác trên vai cậu.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, môi mím chặt, không một nét cong.
Hành động rõ ràng như đang tuyên bố chủ quyền.
Chiếc áo khoác ngoại cỡ gần như bao phủ toàn thân Tô Nhung, ôm chặt lấy cậu như một bức tường thành bao bọc công chúa, không chỉ chắn gió biển lạnh thấu xương mà còn che đi mọi ánh nhìn tò mò từ bên ngoài.
Cậu lúc này giống như một con thú nhỏ vừa được cứu khỏi trận chiến, cuộn mình trong chiếc áo màu đen, đáng thương mà lặng lẽ, tham lam tìm kiếm chút hơi ấm và an toàn.
Nhưng thật đáng tiếc...
Chiếc áo ấy – không phải của anh, mà là đến từ một người đàn ông khác.