Năm phút sau, Tô Nhung ôm chiếc váy nhỏ màu hồng phấn trong lòng, lững thững bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua chỗ Giang Tiền, cậu có cảm giác như mình vừa nghe nhầm:
"Đưa váy đây, tôi giúp cậu khâu lại dây đeo."
Chương 35
Yên lặng ngồi trên ghế cạnh giường, nhìn Giang Tiền đang khéo léo cầm chiếc váy màu hồng phấn của mình khâu từng đường chỉ, Tô Nhung có cảm giác khung cảnh lúc này thật kỳ lạ.
"Xong rồi."
Chỗ dây áo bị sút chỉ đã được khâu lại cẩn thận, thậm chí còn được điều chỉnh lại độ co giãn, mặc lên vừa vặn, không còn lo bị tuột nữa.
Ôm chiếc váy trong lòng, Tô Nhung nhìn Giang Tiền với gương mặt lạnh tanh đang cất đồ nghề, cậu khẽ nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu..."
Không ngờ Giang Tiền lại biết làm mấy việc tỉ mỉ như khâu vá thế này, thực sự khiến người ta ngạc nhiên.
Nhìn ra được sự bất ngờ trong mắt Tô Nhung, Giang Tiền vừa thu dọn vừa nhàn nhạt nói: "Hồi nhỏ tôi từng học qua."
Thấy Tô Nhung khựng lại, anh tiếp tục: "Hồi đó quần áo được phát rất ít, mỗi bộ phải mặc vài năm liền. Để kéo dài thời gian sử dụng, dì Đình dạy tôi khâu vá."
"Dì Đình...?"
"Ừ. Là viện trưởng trại trẻ mồ côi."
Thu dọn xong hộp kim chỉ, ánh mắt đen láy của Giang Tiền nhìn sang Tô Nhung, giọng anh nhàn nhạt, không chút gợn sóng: "Cậu cũng biết rồi đấy, tôi lớn lên trong trại trẻ. Dạo gần đây mới được... gia đình tìm lại."
"Bữa tiệc hôm đó ở nhà họ Tần, cậu cũng có mặt."
"Tôi đã thấy cậu xuất hiện."
Không rõ tại sao lại kể đến đây, thấy Tô Nhung nhẹ gật đầu, Giang Tiền lại quay về chủ đề lúc nãy: "Hồi nhỏ, trại trẻ không nhận được nhiều quần áo từ thiện như bây giờ, nên ai cũng phải mặc đồ nhiều năm. Hỏng thì vá, rách thì đắp."
"Dì Đình rất bận, nên nhiều lúc tôi phải phụ giúp thu gom quần áo cũ để vá lại."
"Loại váy như thế này, tôi từng khâu qua rất nhiều."
Nói đến đây, Giang Tiền khựng lại, có vẻ chính anh ta cũng không rõ vì sao lại kể lể nhiều đến vậy với Tô Nhung.
Có lẽ là do gương mặt này...
Rất giống một đứa bé mà anh từng gặp trong quá khứ.
"Xin lỗi, nói hơi nhiều."
Trở lại với vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng trên khuôn mặt Giang Tiền hiếm hoi xuất hiện chút bối rối.
Đây là lần *****ên anh kể những chuyện này với người khác.
"K-không cần xin lỗi đâu."
Tô Nhung vội xua tay lắc đầu, giọng nhỏ xíu:
"Tôi chỉ... không nghĩ là anh sẽ kể những chuyện này với tôi..."
Vì từ trước đến nay, Giang Tiền vẫn luôn lạnh nhạt với cậu. Không ngờ lại được nghe những lời tâm sự như vậy.
Những chuyện như thế này... đáng ra chỉ nói với bạn bè rất thân thiết mới đúng...
Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng cười khẽ. Tô Nhung ngơ ngác ngẩng đầu – lại thấy Giang Tiền khẽ cong môi cười với mình – rất nhẹ, rất khác so với vẻ mặt thường ngày.
"Đúng là... tôi cũng không nghĩ sẽ kể cho cậu."
Anh ta khựng lại một chút, nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của Tô Nhung, không nhịn được mà vươn tay xoa đầu cậu: "Có lẽ là vì khuôn mặt cậu khiến người ta muốn giãi bày."
"Không hổ danh là một streamer."
Streamer... thì sẽ khiến người khác muốn giãi bày sao?
Tô Nhung im lặng nhìn Giang Tiền đứng dậy cất hộp kim chỉ, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói khi nãy. Đến mức Giang Tiền nói gì sau đó cậu cũng không nghe rõ.
"Hả? Vừa nãy cậu nói gì cơ?"
"Tôi hỏi..."
Giang Tiền mím môi, ánh mắt hơi lóe lên khi nói:
"Tôi hỏi cậu và cậu trai năm hai đó là quan hệ gì?"
"Cậu trai năm hai...?"
Tô Nhung suy nghĩ một chút rồi mới phản ứng kịp – chắc là đang nói đến Nhạc Sâm – cậu thật thà đáp: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi."
"Bạn bè bình thường à?"
"Ừm ừm, có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
Giang Tiền bước ra ban công, đứng cạnh lan can nhìn ra xa, như thể đang quan sát ai đó.
"Cậu nhìn gì thế?"
Tò mò đi tới gần, Tô Nhung lúc này cũng không còn quá sợ Giang Tiền nữa, đủ can đảm để hỏi thẳng. "Cậu xem, người dưới tán cây kia trông có giống cậu ta không?"
Nhìn theo hướng ngón tay chỉ, quả nhiên, Tô Nhung thấy bóng dáng Nhạc Sâm.
Có vẻ như cậu ấy vẫn luôn nhìn về phía ký túc xá của bọn họ, và khi ánh mắt chạm đúng ánh nhìn của Tô Nhung, lại lập tức tránh đi, xoay người chạy đi mất.
"Tưởng là đến tìm cậu, hóa ra không phải."
Bên tai vang lên giọng nói lành lạnh của Giang Tiền, ánh mắt Tô Nhung vẫn dõi theo bóng dáng Nhạc Sâm mãi đến khi cậu ta rẽ vào một tòa nhà khác mới thu lại.
"Chắc... không phải đến tìm tôi đâu..."
"Được rồi, vào thôi, ban công nóng quá."
Vừa nói, anh ta vừa tiện tay khoác lên vai Tô Nhung. Khi xoay người lại, Giang Tiền lặng lẽ liếc nhìn về phía tòa nhà nơi Nhạc Sâm vừa biến mất.
Dù cách khá xa, nhưng Nhạc Sâm vẫn nhìn thấy rõ động tác của Giang Tiền đặt tay lên vai Tô Nhung, và cũng thấy rõ ánh nhìn cuối cùng mà đối phương dành cho mình:
Khiêu khích.
Bàn tay siết chặt, sắc mặt Nhạc Sâm trở nên âm trầm khi nhìn lên ban công đã vắng người. Môi mím lại, đầy uất nghẹn.
Cậu ta đã đến từ sáng sớm, đứng dưới lầu ký túc xá của Tô Nhung cả buổi. Ban đầu định rủ cậu đi ăn trưa, nhưng tin nhắn mời mãi vẫn chưa gửi đi.
Tâm lý rất mâu thuẫn.
Rõ ràng mấy ngày nay rất muốn gặp Tô Nhung, nhưng cảnh tượng hôm đó – khi cậu bị người khác dẫn đi – cứ liên tục lặp lại trong đầu cậu ta. Có cảm giác không cam tâm, có hụt hẫng, và đầy khó chịu.
Khó chịu đến phát điên.
Người đàn ông lạ kia, sao lại có thể tùy tiện dắt Tô Nhung đi như thế?
Lại còn dám nói mình là "người nhà" của Tô Nhung, chẳng qua chỉ là bạn chơi thuở nhỏ thôi mà, dựa vào đâu mà chiếm vị trí ấy?
Rõ ràng là cậu ta mới là người đưa Tô Nhung đi, hai người cùng nhau trải qua cuộc trốn chạy trong bệnh viện, cùng nhau ra biển, cùng ngắm hoàng hôn, cùng ăn tối tại nhà hàng bên bờ biển...