Người kia luôn để mắt đến Tô Nhung rất chặt, sao có thể để một cậu bé tự mình đi vệ sinh được chứ?
"Anh em bị một chú kéo lại nói chuyện rồi, nên em mới..."
"Em lén chạy ra à?"
Bị nói trúng, Tô Nhung ngạc nhiên tròn mắt, cảm thấy anh trai này thật thông minh quá đi mất.
"Sao anh biết vậy?"
Làm sao mà không biết được chứ?
Vừa bước vào đã thấy cậu bé này ngoan ngoãn dựa vào bên người kia, trong mắt chỉ có một mình anh ta, không hề nhìn thấy cậu ta khi ấy đang bưng trà bước vào.
Nhưng nghĩ lại thân phận thiếu gia của Tô Nhung, thì cũng dễ hiểu thôi.
Dù sao người ta cũng là thiếu gia, sao có thể nhớ đến một cậu bé con bê trà vào được chứ.
"Nè, sao anh không nói gì nữa vậy?"
Thấy người anh lớn vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ bỗng im lặng, cả nụ cười cũng biến mất, Tô Nhung ngơ ngác hỏi: "Sao anh đột nhiên không vui thế?"
Còn chưa kịp ngạc nhiên vì một đứa nhỏ như Tô Nhung lại có thể nhạy cảm với cảm xúc đến vậy, cậu thiếu niên khựng lại, vừa định nở một nụ cười lễ phép dành riêng cho khách đến thăm viện thì đã thấy cậu bé lo lắng lấy từ túi áo ra một chiếc hộp sắt nhỏ.
Cậu liếc trái liếc phải, như thể sợ ai đó phát hiện ra: "Anh ơi, em tặng anh hộp kẹo này nha."
"Ngon lắm đó!" Thấy anh trai không nhận, Tô Nhung sốt ruột nhét hộp kẹo vào tay đối phương, "Ăn kẹo rồi sẽ thấy vui lên..."
Bất ngờ, câu nói còn chưa dứt thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng làm cậu giật mình.
"Em... em đi trước đây!"
Nhìn cậu thiếu gia nhỏ nhắn xinh xắn kia vội vã chạy về phía người đàn ông ăn mặc chỉnh tề kia, cậu thiếu niên cụp mắt, siết chặt chiếc hộp sắt nhỏ vẫn còn mang theo hơi ấm trong tay.
"Tiểu Nhung, vừa rồi em đi đâu thế?"
"Không... em không đi đâu cả, chỉ là... chỉ là đi vệ sinh thôi..."
Người đàn ông kia không thèm liếc nhìn cậu thiếu niên lấy một cái, hoặc có thể là chẳng buồn nhìn. Anh chỉ kéo tay thiếu gia nhỏ rồi xoay người rời đi.
Bóng dáng họ khuất dần, tiếng trò chuyện cũng dần nhỏ đi không còn nghe rõ nữa.
*
"Anh Tiền ơi, anh đang ngẩn người gì đó vậy?"
Thấy Giang Tiền đứng ngây người trước căn nhà nhỏ, Đặng Tử Kiệt bước tới, dùng vai huých nhẹ một cái, "Ôm đống đồ đó không nặng à? Vào trong đặt mấy thùng này xuống trước đi."
"Không ngẩn người đâu, chỉ là nhớ lại vài chuyện thôi." Giọng khẽ khàng, Giang Tiền cùng Đặng Tử Kiệt đi vào căn phòng nhỏ, tay vẫn bê những chiếc thùng nặng.
"Trời ơi, mấy quyển sách này nặng chết đi được." Vừa duỗi tay lắc lưng, Đặng Tử Kiệt vừa lẩm bẩm: "Không biết ai tốt bụng lại quyên góp sách cho chúng ta nữa. Đám nhóc con kia chắc vui lắm đây."
"Ừ." Giang Tiền gật đầu đồng ý, rồi cặm cụi lấy sách trong thùng ra, sắp xếp lên kệ rất cẩn thận, chuyên chú: "Những năm qua may mà có những người tốt như vậy, nếu không viện chúng ta sớm đã không trụ nổi nữa."
"Đúng đúng, nhất là ba năm trước, nếu không bất ngờ nhận được khoản tiền quyên góp đó, thì viện chắc đã đóng cửa từ lâu rồi. Cũng tại khi đó tụi mình còn trẻ, chẳng biết cách xoay tiền."
Không muốn nhớ lại quãng thời gian khó khăn đó, Đặng Tử Kiệt chuyển đề tài: "À đúng rồi, anh Tiền, anh có biết người quyên góp năm đó là ai không?"
"Không biết. Nghe dì Đình nói đó là quyên góp ẩn danh, lúc chuyển khoản chỉ hiển thị họ thôi."
"Họ gì vậy?"
"Họ Tô."
Tay Giang Tiền vẫn không ngừng sắp xếp sách, dường như rất thành thạo việc này, chỉ một lúc sau đã gọn gàng đâu vào đấy.
Sau khi phủi tay quay người lại, thấy vẻ mặt Đặng Tử Kiệt như đang suy nghĩ gì đó, Giang Tiền hơi nhíu mày.
"Sao vậy?"
"Lúc nãy dì Đình nói hôm nay sẽ có một vị khách đến thăm. Lúc vào cổng tôi liếc thấy bảng đăng ký của bác Cương, trên đó ghi đúng một cái tên họ Tô."
"Ê, anh nói xem, có khi nào chính là vị ân nhân năm đó không?"
Nghĩ càng thấy hợp lý, Đặng Tử Kiệt phủi bụi trên tay, đầy hào hứng: "Hay là tụi mình lén đi xem thử đi?"
"Anh cũng tò mò mà đúng không? Người thần bí đã quyên góp cho chúng ta cả một khoản tiền lớn như vậy ấy."
"..."
"Ừ, vậy đi xem thử."
*
Chương 38
Không ngờ lại được viện trưởng tiếp đãi nhiệt tình đến thế, Tô Nhung có chút luống cuống.
"Không... không cần khách sáo đâu ạ."
Cậu cúi người nhận ly trà được đưa tới, cẩn thận đặt lên bàn. Ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt hiền hòa đang mỉm cười của đối phương.
Viện trưởng Đình là một người phụ nữ rất dịu dàng, ăn mặc đơn giản, tóc được buộc gọn gàng phía sau thành đuôi ngựa lẫn vài sợi bạc.
Tuy đã lớn tuổi, nhưng bà trông vẫn còn rất minh mẫn, thần sắc sáng sủa.
"Đây là điều chúng tôi nên làm."
"Cậu Tô, nếu năm đó không có khoản quyên góp của cậu, thì viện phúc lợi này thật sự không thể duy trì được nữa."
Nhìn cậu bé trước mặt còn trẻ như thế, viện trưởng Đình vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Viện này là cơ sở tư nhân, do bà và chồng cùng sáng lập. Sau này chồng bà gặp tai nạn, bà một mình gồng gánh tiếp tục vận hành nơi này.
Những năm qua, viện chủ yếu dựa vào sự quyên góp của các nhà hảo tâm ở Đế Đô và một phần nhỏ từ quỹ xổ số công ích.
Từ sau khi chồng mất, viện trưởng Đình không giỏi giao tiếp xã hội – ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Tình hình tài chính cũng ngày một căng thẳng, khiến viện lâm vào cảnh sắp phải đóng cửa.
Thông thường, nếu một viện phúc lợi tư nhân giải thể, thì trẻ em trong đó sẽ có hai con đường: hoặc được chuyển đến viện công của nhà nước, hoặc được nhận nuôi.
Ngay vào lúc nguy cấp ấy, một người giấu tên họ Tô bất ngờ quyên tặng một khoản tiền lớn, giúp họ vượt qua thời điểm khó khăn nhất.
Từ đó đến nay, bà luôn muốn được trực tiếp cảm ơn người đó, nhưng đối phương chỉ gọi điện một lần duy nhất để xác nhận đã nhận được tiền quyên góp, rồi sau đó hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Ba năm trôi qua, viện đã thu thập kinh nghiệm và dần hồi phục lại hoạt động bình thường.