Tô Nhung không hề biết, sau khi nghe cậu nói xong, trong đáy mắt Hứa Cảnh Dịch vụt qua một tia sáng tối khó lường. Đôi mắt đen sâu thẳm kia như che giấu điều gì đó, khiến người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
"Anh Cảnh Dịch, hình như... hướng anh đang đi không phải quay về trường ?"
Dù trời đã nhá nhem tối, nhưng Tô Nhung vẫn nhận ra tuyến đường quen thuộc từ đây về trường. Nhìn thấy xe rõ ràng đi ngược hướng, cậu cuối cùng cũng mở miệng thắc mắc: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Về chỗ anh." Anh dịu dàng đáp, giọng điệu nhẹ nhàng, sau đó khẽ mỉm cười liếc nhìn Tô Nhung: "Anh nhớ ngày mai em không có tiết học. Vài hôm trước anh vừa mua một trò chơi hai người khá thú vị, mình thử chơi nhé?"
"Trò chơi à? Vâng ạ."
Đối với một cậu trai tuổi này, trò chơi luôn có sức hấp dẫn không nhỏ.
Quả nhiên, Tô Nhung vừa nghe đến chơi game thì lập tức bị thu hút, vui vẻ đi theo anh về nhà.
Cậu bước vào nhà một cách quen thuộc, thay dép xong là lập tức chạy vào phòng khách. Ngồi xuống thảm trải sàn, cậu loay hoay mở máy chơi game, rồi nghiêng đầu ngoắc tay gọi anh lại.
"Anh ơi lại đây nhanh lên, trò chơi bắt đầu rồi nè!"
Cậu vỗ vỗ xuống thảm cạnh mình, ánh mắt cong cong, mỉm cười nhìn người đàn ông lúc này đã thay sang bộ đồ mặc ở nhà thoải mái: "Em chưa chơi cái này bao giờ hết. Anh chỉ em nha?"
"Đương nhiên rồi."
Hứa Cảnh Dịch xưa nay làm gì cũng chuẩn bị chu đáo. Lúc mua game, anh đã tìm hiểu kỹ luật chơi, thậm chí còn chơi thử mấy ván. Nên giờ muốn hướng dẫn Tô Nhung thì dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng—
Tô Nhung lại như một "hố đen game", mỗi thao tác đều dẫn đến thất bại. Cậu chơi đi chơi lại mấy lượt đều "game over", cuối cùng cũng nản, chẳng còn hứng thú tiếp tục nữa.
Nhận ra điều đó, Hứa Cảnh Dịch ngừng lại suy nghĩ một chút, rồi tắt luôn trò chơi.
"Cũng muộn rồi, nên tắm rửa rồi đi ngủ thôi."
Trùng hợp thay, Tô Nhung cũng không còn tâm trạng chơi nữa. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, vứt tay cầm xuống, ôm bộ đồ mà Hứa Cảnh Dịch đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi đi tắm.
Tắm xong, cậu ngồi ở mép giường, vừa lau tóc vừa nghịch điện thoại. Đột nhiên, cậu nhận được một tin nhắn.
Nhìn thấy thông báo rút tiền từ app, Tô Nhung mới chợt nhớ — hôm nay là cuối tháng, là ngày ứng tiền từ nền tảng livestream Đa Hải.
Nhưng...
Cậu livestream có được bao nhiêu đâu chứ?
Đợt này cậu gần như không live nữa mà.
Mang theo chút tò mò, cậu nhấp vào ứng dụng, vào mục ví tiền — và khi nhìn thấy con số hiển thị trên đó, mắt Tô Nhung trợn tròn, khăn lau rơi xuống lúc nào cũng không biết.
Cậu đếm đi đếm lại các con số — đến khi nhận ra là sáu con số, cậu như chết lặng.
Ai?
Ai là người đã chuyển cho cậu nhiều tiền đến vậy?!
Cậu bấm vào xem nguồn giao dịch — và khi thấy cái tên ID "Sơn Mộc Phong", Tô Nhung lập tức nhớ lại: Mình từng có một fan giàu nứt vách luôn giữ hạng nhất bảng tặng quà.
Vào mục tin nhắn riêng, quả nhiên cậu thấy rất nhiều inbox chưa đọc — trong đó có tin nhắn từ "Sơn Mộc Phong."
Tin cuối cùng được gửi từ tuần trước — cậu hoàn toàn không trả lời.
[Sơn Mộc Phong: Tô Tô, có thể lại nghe em hát một bài được không? Dạo này anh mất ngủ suốt... chỉ có nghe em hát anh mới ngủ được...]
[Sơn Mộc Phong: Anh hy vọng em sẽ quay trở lại.]
Giọng văn chân thành tha thiết. Nhìn hai dòng tin nhắn ngắn gọn ấy, trong lòng Tô Nhung thoáng động.
Ngón tay cậu hơi khựng lại, không nghĩ nhiều mà gửi luôn một tin nhắn đáp lại:
[Tô Tô: Cảm ơn anh đã thích em.]
Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương lập tức hồi âm.
Tô Nhung nhìn thấy dòng chữ vừa hiện lên, khẽ sững lại:
[Sơn Mộc Phong: Anh rất muốn lại được nghe em hát. Ngày mai... có thể chờ được không?]
Lúc ấy, Hứa Cảnh Dịch từ phòng tắm bước ra — thấy Tô Nhung còn ướt tóc, ngồi bất động dán mắt vào điện thoại, anh nhíu mày lại, bước đến gần, cúi xuống nhặt cái khăn rơi dưới đất, ánh mắt vô tình liếc qua màn hình điện thoại vẫn sáng.
Một khung hội thoại — tin nhắn mới nhất rất rõ ràng là do Tô Nhung gửi đi.
[Ngày mai được.]
Chỉ 3 chữ ngắn ngủi, nhưng ai cũng hiểu là một lời hứa hẹn.
Thu lại ánh nhìn, ánh mắt trầm xuống, Hứa Cảnh Dịch cầm một chiếc khăn khô khác rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp Tô Nhung lau tóc. Giọng nói anh nghe rất bình thường: "Tiểu Nhung, ngày mai em có lịch gì chưa?"
Chương 42
Tay đang vuốt màn hình khựng lại, Tô Nhung cúi đầu, mắt nhìn sàn nhà, khẽ đáp: "Không... không có gì đặc biệt ạ."
"Vậy sao."
Ánh mắt tối lại, Hứa Cảnh Dịch giả vờ không nhận ra cậu đang giấu giếm. Vẻ mặt tự nhiên, anh đề nghị: "Vậy mai mình đi cưỡi ngựa nhé? Thanh Trúc đã lâu không gặp em rồi, đến thăm nó một chút?"
"Ờm, thật ra mai em..."
Động tác lau tóc dừng lại, Hứa Cảnh Dịch đưa tay nâng cằm Tô Nhung lên, ánh mắt ôn nhu đầy nghi hoặc: "Sao vậy? Mai em có hẹn với ai à?"
Ánh mắt ấy dịu dàng quá mức, khiến Tô Nhung không nỡ nói dối.
Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định thành thật: "Mai em có buổi livestream."
Dù gì thì Hứa Cảnh Dịch cũng không phải người ngoài, mà là thanh mai trúc mã của cậu.
Không có gì là không thể chia sẻ cả. Dù loại hình livestream của cậu có hơi đặc biệt, nhưng cậu tin Hứa Cảnh Dịch sẽ hiểu.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, Hứa Cảnh Dịch chỉ hơi bất ngờ. Anh hỏi thêm vài câu rồi gật đầu tỏ ý thông cảm: "Vậy em định livestream lúc nào?"
"Chắc là tầm chiều ạ."
Tô Nhung suy nghĩ rồi nói: "Tối mai em có một tiết học lúc 7 giờ, nên phải về trường sớm."
"Nhưng mà..."
Chợt nghĩ tới điều gì đó, cậu hơi bối rối: "Ở đây em không có đồ gì để mặc... chắc ăn trưa xong em phải về trường thôi."
"Có đồ mà."
Tô Nhung ngẩn ra — cậu nghe lầm à? Ở đây sao có thể có váy?
Chẳng lẽ...
"Đừng nghĩ lung tung."
Hứa Cảnh Dịch đặt khăn xuống, đi vào phòng thay đồ. Một lúc sau, anh bước ra với một chiếc váy rất quen thuộc và một bộ tóc giả.
"Cái này là..."
"Là váy em mặc trong buổi tiệc hôm trước. Anh đã giặt sạch và cất lại rồi."