Giọng năn nỉ dần nhỏ lại, Tô Nhung bỗng thấy yêu cầu của mình thật quá đáng, quá tùy hứng, lại khiến người ta khó xử, thực sự không nên.
"Thôi... không cần đâu ạ." — Dù gì cũng chỉ là đi dã ngoại với mấy bạn cùng lớp không quen thân thôi mà, có ai ăn thịt cậu đâu, cậu cũng không cần phải lo lắng đến mức này.
Nếu thật sự thấy ngại, thì lúc ấy tự đi dạo một mình là được mà, cậu cũng đâu còn là trẻ con nữa. Sao có thể để người ta bỏ hết mọi việc chỉ để đi theo cậu được chứ.
"Anh đi cùng."
Nghe câu đó, Tô Nhung sững người.
Cậu hoàn toàn không ngờ Hứa Cảnh Dịch lại đồng ý, nhất là khi chính cậu vừa mới tự thuyết phục bản thân bỏ cuộc.
Cậu không dám tin, hỏi lại lần nữa: "Anh thật sự có thể đi cùng em à?"
"Thật sự có thể."
Hứa Cảnh Dịch cho xe tấp vào lề, quay đầu nhìn cậu thiếu niên ngồi ở ghế phụ với gương mặt đầy mong chờ và ngỡ ngàng, khẽ cười nói:
"Vốn dĩ anh đã định đi chơi với em tuần này rồi, công việc cũng sắp xếp xong từ trước."
"Không nói sớm là để dành cho em một bất ngờ... nhưng giờ đã trùng lịch thì đành vậy."
Hiểu rõ sự do dự của Tô Nhung, cũng hiểu tính cách của cậu nhất định sẽ không muốn làm phiền người khác, nên Hứa Cảnh Dịch đã chủ động nói rõ trước.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, Tô Nhung thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt cong lên, đôi môi khẽ mỉm cười: "May mà có anh ở đây..."
"Nhưng mà em phải hỏi lớp trưởng trước đã, không biết có cho rủ thêm người ngoài theo không. Nếu không được thì đành chịu thôi ạ."
"Ừ, vậy cứ hỏi thử xem đã."
Thấy Tô Nhung lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn tin, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch khẽ tối lại, giọng trầm thấp vang lên: "Dù có vấn đề gì... thì cũng giải quyết được mà, đúng không?"
Nếu có trở ngại thì dẹp bỏ, bằng mọi cách.
"Anh nói cũng đúng..." — Tô Nhung cúi đầu, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của anh.
Trong khi cậu nghĩ rằng nếu không được thì mình sẽ tự đi một mình, thì Hứa Cảnh Dịch lại nghĩ hoàn toàn ngược lại.
May mắn thay, khi Tô Nhung hỏi ý lớp trưởng về việc đưa người đi cùng, Lâm Nhất Hòa đã đồng ý ngay lập tức, tránh được kha khá rắc rối không cần thiết.
"Lớp trưởng nói có thể đi cùng! Đợi em nhận được kế hoạch chuyến đi rồi sẽ gửi anh xem nha." — Tô Nhung vui vẻ báo tin cho Hứa Cảnh Dịch, quên béng mất sự ngượng ngùng trước đó, bắt đầu mong đợi kỳ nghỉ cuối tuần này.
"Nghe nói tụi em sẽ chơi bóng chuyền bãi biển, tối còn có tiệc lửa trại nữa... lúc đó mình có thể cùng nhau đi..."
Trong lúc mải mơ mộng về một kỳ nghỉ vui vẻ, Tô Nhung hoàn toàn không biết rằng chuyến đi ba ngày hai đêm này sẽ mang đến cho cậu những biến cố bất ngờ...
*
Chương 49
Lần gần nhất Tô Nhung đi chơi xa đã là chuyện của mấy năm trước.
Lúc đó là kỳ *****ên của lớp 10 — cũng là một chuyến dã ngoại tập thể.
Nhưng ký ức của Tô Nhung về chuyến đi ấy khá mơ hồ. Điều duy nhất cậu nhớ là trong suốt chuyến đi, cậu luôn lặng lẽ một mình, chẳng thể nào hòa vào đám đông ồn ào.
Có lẽ là do tính cách, từ nhỏ cậu đã không thích các hoạt động tập thể, cứ như bị đặt giữa đám đông là lập tức thấy lạc lõng.
Ngoài tính cách, còn vì một lý do nữa — cậu đã quen có Hứa Cảnh Dịch ở bên.
Từ ngày quen anh, hầu như lúc nào cũng có anh bên cạnh. Hai người như hình với bóng, dần dà thành thói quen. Chỉ cần có Hứa Cảnh Dịch, cậu luôn thấy yên tâm. Ngược lại, nếu anh không có mặt, thì cậu thà ở một mình còn hơn.
Vì vậy, khi biết anh sẽ đi cùng mình trong chuyến dã ngoại, Tô Nhung chẳng còn cảm thấy áp lực như trước nữa.
Cậu dậy sớm thu dọn hành lý, đến cổng trường đúng giờ — lúc ấy đã có không ít bạn học đứng chờ.
Đi đến chỗ Lâm Nhất Hòa để điểm danh, vừa viết tên xong thì bị gọi: "Bạn cậu đâu rồi? Đến chưa?"
Tô Nhung lắc đầu, đưa sổ lại cho lớp trưởng:
"Anh tớ không đi cùng tụi mình, lát nữa anh ấy sẽ đi riêng."
"À à, thế cũng được... Vậy thì chúng ta..." Lâm Nhất Hòa vừa định nói tiếp thì bị bạn khác chen vào để điểm danh.
"Cậu lên xe trước đi, là chiếc kia kìa, ngồi đâu cũng được nhé."
"Ừm."
Ven đường có hai chiếc xe buýt đỗ nối đuôi nhau. Dù thấy hơi thắc mắc sao lại cần tới hai xe, nhưng Tô Nhung cũng không nghĩ nhiều, cứ thế bước lên chiếc gần nhất.
Trên xe chưa có nhiều người, phần lớn còn đang đứng ngoài chờ.
Tô Nhung chọn một chỗ cạnh cửa sổ ở hàng ghế phía sau và ngồi xuống. Khi cậu đang nhìn ra ngoài thì có một giọng nói vang lên bên cạnh:
"Chỗ này có ai ngồi chưa?"
Giọng nghe quen quen. Khi quay lại nhìn và thấy Nhạc Sâm, Tô Nhung hơi khựng lại rồi lắc đầu khẽ: "Chưa... chưa có ai."
"Thế thì tốt quá."
Nhạc Sâm cất balo lên giá hành lý phía trên rồi ngồi xuống bên cạnh, cười nói:
"Anh học khoá trên mà cứ nhìn em đăm chiêu thế là sao?"
"Ờm..."
Nhìn những động tác trơn tru của Nhạc Sâm, Tô Nhung có phần ngạc nhiên, thắc mắc hỏi: "Sao em lại ở đây vậy?"
Đây rõ ràng là chuyến dã ngoại của lớp mình, sao một đàn em như Nhạc Sâm cũng xuất hiện ở đây?
"À, em đi cùng bạn."
Nhạc Sâm cười cười, khoác vai Tô Nhung rồi chỉ tay về phía một cậu con trai đầu đinh ngồi hàng ghế trước:
"Trương Trúc Bình, bạn thân chơi bóng rổ cùng em. Em đi với anh ấy."
Giọng điệu thân thiết vô cùng, lại nói rằng hai người là bạn thân, khiến ai nghe cũng tưởng hai người quen thân lắm rồi — chẳng ai nghĩ rằng họ chỉ mới quen nhau vài hôm.
Trương Trúc Bình là một đàn anh chơi bóng rổ cùng sân với Nhạc Sâm, sau này vô tình biết được anh ta học cùng lớp với Tô Nhung.
Mới vài hôm trước, khi nghe nói lớp Tô Nhung có chuyến dã ngoại, Nhạc Sâm liền nghĩ đủ mọi cách để được tham gia.
Cuối cùng cậu ta bày ra trò "ai thua thì phải thực hiện một yêu cầu", nhờ đó mới mượn được cơ hội đi theo.
Tham gia dã ngoại với lớp của Tô Nhung, tính ra chẳng khác nào được đi du lịch cùng người mình thích.
Hai ngày nay, Nhạc Sâm phấn khích đến mất ngủ, cứ nghĩ tới chuyện đó là thấy vui muốn chết.
Nhưng Tô Nhung vẫn cảm thấy khó hiểu.
Nếu Nhạc Sâm đi cùng bạn, thì sao lại không ngồi với bạn mình, mà lại chạy tới ngồi cạnh cậu?