[??? Cái gì? Ngủ một giấc?? Đây là lời lẽ hổ báo gì vậy hả!!??]
[Giọng nam thần gì thế này!!]
[A a a a a!! Tóc hồng mau ra đây, cậu dám sau lưng bọn tôi làm chuyện này sao!!!]
[Hóa ra đây mới là mục đích thực sự của việc để con rùa livestream sao?? [Bịt miệng cười.jpg]]
[Mọi người ơi, tại sao giọng của bạn trai tóc hồng lại khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc?! Là ảo giác sao?!]
[Giọng hơi khàn, chưa chắc chắn, nhưng nghe giọng thì chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.]
Ngôn Bạch Xuyên vốn đang lim dim trên ghế sofa, nghe thấy giọng của Giang Tinh Dự liền lập tức ngẩng đầu lên. Một bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cậu.
Giang Tinh Dự đứng bên cạnh, bật cười hỏi:
"Buồn ngủ à?"
"Ừm, một chút."
Ngôn Bạch Xuyên ngừng lại một giây, sau đó giơ tay làm động tác suỵt, đồng thời mím môi nhấn mạnh từng chữ không phát ra tiếng:
"Tôi. Đang. Livestream."
Giang Tinh Dự nhíu mày nhìn về phía chiếc điện thoại đang quay con rùa, không nói gì thêm. Ngôn Bạch Xuyên lách qua người anh, cầm lấy điện thoại mà chẳng buồn nhìn, trực tiếp tắt livestream.
Những người xem livestream lập tức coi hành động này là biểu hiện chột dạ của cậu. Mà một khi livestream đã bị tắt, thì chiến trường lập tức được chuyển sang Weibo. Họ trước tiên quét sạch trang cá nhân của Ngôn Bạch Xuyên, cảm thấy vẫn chưa đủ, lại tiếp tục đổ bộ vào phần bình luận trên Weibo của mấy thành viên khác trong TAC.
Ai nấy đều nóng lòng muốn biết bạn trai của Ngôn Bạch Xuyên rốt cuộc là ai.
Giang Tinh Dự nhìn thấy cậu tắt livestream, hàng mày hơi nhíu lại:
"Vừa nãy cậu livestream à?"
Anh vốn tưởng Ngôn Bạch Xuyên chỉ đang quay video con rùa, không ngờ lại là đang livestream. Giang Tinh Dự không chắc khi nãy lúc đi qua mình có lọt vào khung hình hay không.
Từ sau khi giải nghệ, anh gần như biến mất khỏi tầm mắt công chúng, thậm chí nhiều người đã dần quên mất cái tên "Domin", từng là ID giành chức vô địch thế giới.
"Yên tâm đi, tôi chắc chắn vừa rồi máy quay không bắt được anh đâu."
Ngôn Bạch Xuyên chớp mắt vô tội:
"Vừa nãy tôi rảnh quá, định lên livestream chút cho đủ thời gian. Nhưng fan của tôi lại đòi xem con rùa của anh, thế là tôi cứ đặt điện thoại cạnh nó luôn, cho bọn họ xem cho thỏa thích."
Giang Tinh Dự: "..."
"Cậu đối xử với fan của mình cũng đặc biệt thật đấy."
"Thế nên cậu cứ để máy quay rùa suốt một tiếng đồng hồ?"
Giang Tinh Dự khó tin hỏi lại. Mặc dù mấy tuyển thủ chuyên nghiệp ai cũng từng tìm cách câu giờ livestream, nhưng cách này cũng lười biếng quá rồi.
Ngôn Bạch Xuyên nhún vai:
"Ai bảo Tiểu Bát nhà tôi đẹp như vậy, cứ để bọn họ ngắm cho đã mắt thôi."
Giang Tinh Dự vốn đã xoay người định vào phòng tắm, nhưng nghe câu này lại khựng lại, quay đầu sửa ngay:
"Không, là của tôi."
Ngôn Bạch Xuyên sững người.
"Thì... thì cũng như nhau thôi."
Cậu thuận miệng đáp lại.
Nhưng vừa nói xong, hai vành tai lại không khống chế được mà đỏ lên. Cảm nhận được ánh mắt không rời đi của Giang Tinh Dự, cậu lập tức tỏ thái độ cứng rắn:
"Tiểu Bát là con rùa tôi nuôi 3 năm rồi, dù bây giờ tặng anh, nhưng tôi với nó có tình cảm sâu đậm, không thể nói cắt là cắt ngay được."
Ngay sau đó, Ngôn Bạch Xuyên nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên từ người đàn ông cách đó không xa, giọng cười như làn gió lướt qua mặt hồ, mang theo chút ý cười rất khó nhận ra.
Bị anh cười như vậy, khí thế vừa rồi của Ngôn Bạch Xuyên bỗng chốc tan biến sạch, tai càng đỏ hơn, tim cũng bắt đầu đập loạn...
"Chết tiệt!! Quá mất mặt rồi a a a a a!!"
"Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười hả? Mau đi tắm đi!"
Nói xong, Ngôn Bạch Xuyên cũng chẳng chờ Giang Tinh Dự đáp lại, xoay người nhanh như chớp, chạy thẳng ra ban công hóng gió.
Giang Tinh Dự vừa khỏi sốt, tâm trạng dường như rất tốt, cầm quần áo bước vào phòng tắm. Không bao lâu sau, tiếng nước chảy từ bên trong vọng ra.
Gió đêm thổi qua giúp Ngôn Bạch Xuyên hạ nhiệt. Nhưng ngay từ lúc nãy, điện thoại của cậu đã rung liên tục không ngừng.
Mở WeChat ra, không biết từ lúc nào mà số lượng tin nhắn chưa đọc lại nhiều đến thế.
Cậu lướt xem từng tin một, tất cả đều là ảnh chụp màn hình và video ghi lại livestream vừa rồi. Nhìn đến cuối cùng, hàng lông mày cậu càng lúc càng nhíu chặt, đến mức bàn tay cũng không kìm được mà hơi run lên.
Cái... cái quái gì đây? Các người có thể tự nhìn lại xem mình vừa nói gì không??
Bạn trai???
Một thằng con trai thuần khiết đến mức còn chưa từng có nụ hôn đầu như cậu, vậy mà lại bị bịa chuyện đen tối thế này?? Cậu không cần danh dự nữa sao??
Sau khi từng người một phản bác lại cáo buộc, Ngôn Bạch Xuyên mở Weibo, lướt vào bài đăng quảng cáo gần nhất của mình. Bình thường fan nhiều lắm chỉ ấn like, vậy mà bây giờ số bình luận đột nhiên tăng vọt.
Ngón tay cậu run rẩy bấm vào phần bình luận, vừa nhìn thấy loạt avatar hình con rùa chen chúc đầy màn hình, tâm trạng mới ổn định lại một chút lập tức tan biến, cuộn trào như sóng thần.
[Mọi người ơi, có ai nghe thấy giọng của bạn trai tóc hồng chưa? Kích động quá a a a a!!!]
[Tóc hồng có người yêu rồi á? Ai có video ghi lại livestream không, xin được ban phát với!!!]
[Chưa nghe được thì tụ tập ở chỗ tôi nè, tôi gửi cho, có phúc cùng hưởng!!!]
[Bảo sao con trai tôi lại để rùa livestream, hóa ra là đi ngủ với bạn trai rồi à?!!!]
[Bạn trai của đội trưởng Ngôn chắc chắn là một cực phẩm, nếu không thì sao giọng có thể hay như thế chứ a a a a!!!]
[Tóc hồng hung dữ vậy, không lẽ sẽ bạo hành bạn trai??]
[Lo lắng cho bạn trai của streamer quá đi [Run rẩy.gif]]
Ngôn Bạch Xuyên: "!!!"
"CÁC NGƯỜI ĐANG NÓI GÌ ĐẤY HẢ???"
...
Xem xong, vành tai của Ngôn Bạch Xuyên lập tức đỏ bừng, lần này thậm chí còn lan từ cổ lên tận tai. Nhịp tim đập còn kịch liệt hơn lúc nãy, đến mức cả hai má cũng bắt đầu nóng lên.
Fan của cậu nói có đầu có đuôi, thậm chí còn bịa thêm cả một tiểu kịch bản. Nếu cậu không phải người trong cuộc, có khi chính cậu cũng tin vào mấy lời vớ vẩn đó mất!
Ngôn Bạch Xuyên hiểu rõ tính cách của fan nhà mình, một đám tiểu ác quỷ, không sai vào đâu được!!!
Giờ thì cả thế giới đều biết rồi, cậu còn mặt mũi nào nữa không???
"Cậu đứng ngây ra đó làm gì vậy?"
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía sau.
Ngôn Bạch Xuyên đang mải mê đọc "tiểu thuyết" do fan biên soạn, bất thình lình đối diện với đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nhân vật chính còn lại trong câu chuyện — Giang Tinh Dự.
Cậu giật nảy người, suýt chút nữa làm văng cả điện thoại.
Lập tức bật dậy, ánh mắt né tránh, nói năng lắp bắp:
"Anh... anh đi đứng sao không có chút tiếng động nào hết vậy! Làm tôi sợ chết đi được, tim đập nhanh muốn xỉu luôn rồi!!"
Giang Tinh Dự khó hiểu nhìn cậu.
"Không phải cậu nói muốn mời tôi ăn cơm à?"
Ngôn Bạch Xuyên có chút hoảng hốt, chẳng chờ anh nói thêm câu nào đã vội vàng bước ra cửa:
"Đi thôi! Chúng ta đi nhanh đi, ăn xong tôi còn phải về căn cứ nữa."
Giang Tinh Dự nhìn theo bóng dáng hấp tấp của cậu, ánh mắt dừng lại ở phần tai đỏ rực, hơi nhướng mày.
Hai người cùng nhau xuống lầu. Ngôn Bạch Xuyên đi theo Giang Tinh Dự đến chỗ đậu xe, suốt dọc đường không ai nói gì, cậu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
"Vừa nãy cậu xem cái gì mà tập trung vậy?"
Bất chợt, Giang Tinh Dự cất giọng hỏi.
Có lẽ sợ lại dọa cậu thêm lần nữa, lần này anh cố ý hạ thấp âm lượng.
Tiếng nói nhẹ như một sợi lông vũ, lướt nhẹ qua đáy lòng Ngôn Bạch Xuyên.
Lông mi của Ngôn Bạch Xuyên khẽ run, biết không thể trốn tránh, đành mở mắt nói dối:
"Cũng không có gì, tôi đang xem lại video trận đấu để rút kinh nghiệm."
"Vậy cho tôi xem đi?"
Giang Tinh Dự nhìn thẳng vào cậu, giọng điềm tĩnh:
"Biết đâu tôi có thể cho cậu một vài gợi ý."
"Không được!"
Ngôn Bạch Xuyên phản ứng dữ dội, vừa dứt lời đã nhận ra mình hơi kích động quá mức, vội vàng lảng sang chuyện khác:
"Tôi đói rồi, đi ăn thôi."
Làm gì có cái video nào! Toàn là cậu bịa ra thôi! Không lẽ cậu lại tự tay dâng lên mấy cái đoạn fan viết táo bạo quá mức cho anh xem chắc?!
Nói đi cũng phải nói lại, hai người bọn họ gặp nhau chẳng được mấy lần, miễn cưỡng có thể coi là bạn bè. Vậy mà giờ thì hay rồi, cái danh "bạn trai giả" lan truyền khắp nơi, cậu mất sạch thể diện!
"Muốn ăn gì?"
Giang Tinh Dự vừa đánh tay lái vừa hỏi nhẹ nhàng.
Ngôn Bạch Xuyên nhìn cảnh vật lùi dần ngoài cửa sổ, tâm trạng lẫn lộn:
"Gì cũng được, tôi không kén ăn."
"Đội cậu vẫn đang tìm một người đi rừng à?"
Giang Tinh Dự hỏi như thể chỉ tiện miệng nhắc đến.
"Ừ, mà có vẻ hơi khó."
Ngôn Bạch Xuyên chống cằm, nghĩ đến tình hình hiện tại của TAC:
"Bọn tôi đâu phải đội tuyển lớn mạnh gì, đãi ngộ chắc chắn không bằng người ta."
"Hơn nữa, mấy năm nay thành tích của TAC cũng không tốt, ngay cả suất mời tham dự giải thế giới cũng chưa chắc giành được. Nếu là tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu, chắc chắn ai cũng sẽ cân nhắc thật kỹ trước khi đưa ra quyết định."
Bởi vì bất cứ ai thi đấu chuyên nghiệp, mục tiêu cuối cùng đều là chức vô địch thế giới.
Một đội tuyển có tiềm năng nhưng chưa thể phát huy hết thực lực không thể là lựa chọn hàng đầu của các tuyển thủ xuất sắc nhất.
"Thế nên tôi hiểu mà."
Ngôn Bạch Xuyên thở dài:
"Người ta đã là tuyển thủ đi rừng hàng đầu rồi, ai lại bỏ qua cơ hội tốt hơn để đến TAC chứ?"
Cậu nói không phải để tự hạ thấp đội mình, mà bởi vì muốn chân thành mời gọi đối phương, thì nhất định phải nói rõ cả lợi lẫn hại.
"Tôi đã nói rõ tình hình của TAC với anh rồi."
Ngôn Bạch Xuyên nói tiếp:
"Thực ra bọn tôi không phải không có thực lực, chỉ là thiếu một đồng đội có thể bù đắp được điểm yếu của cả đội."
Người có thể theo kịp nhịp độ và tư duy của cậu quá ít. Đội hình của TAC cũng tồn tại nhiều lỗ hổng, mỗi lần thi đấu, đội bạn đều rất thông minh, cấm hết tướng tủ của cậu.
Những lúc như vậy, đội tuyển rất cần một đồng đội ngang tầm, có thể phối hợp hoàn hảo với cậu.
Và hiện tại, dường như chỉ có một người duy nhất làm được điều đó.
Nghe cậu nói xong, Giang Tinh Dự im lặng trong giây lát, sau đó bình thản đáp:
"Không phải ai cũng khao khát gia nhập một đội tuyển mạnh. Với một tuyển thủ thực sự giỏi, thứ họ coi trọng hơn có lẽ là một đồng đội có thể chiến đấu bên cạnh họ."
Ý tưởng này lại vô tình trùng khớp với suy nghĩ của Ngôn Bạch Xuyên.
Mắt cậu sáng lên:
"Anh thực sự nghĩ vậy sao?"
"Ừm."
Giang Tinh Dự đưa Ngôn Bạch Xuyên đến một quán ăn tư nhân. Sau khi ăn xong, Giang Tinh Dự thanh toán rồi đi ra ngoài. Lúc bước đến cửa, anh hỏi:
"Tôi đưa cậu về nhé?"
Ngôn Bạch Xuyên gật đầu, trêu chọc:
"Không ngờ anh còn có bằng lái đấy? Người ta bảo tuyển thủ chuyên nghiệp bận quanh năm suốt tháng, vậy mà anh vẫn có thời gian đi thi à?"
Giang Tinh Dự vừa chỉnh GPS vừa nói:
"Mới thi gần đây thôi."
Trên đường về căn cứ, Ngôn Bạch Xuyên ăn no quá nên lười biếng tựa vào ghế, lơ mơ chợp mắt.
Xe chạy êm ru, chẳng mấy chốc đã đến trụ sở của TAC.
Giang Tinh Dự tấp xe vào lề, quay sang phát hiện người bên ghế phụ đã ngủ say.
Anh giơ tay khẽ lay cậu:
"Dậy đi, đến căn cứ rồi."
"Oh..."
Ngôn Bạch Xuyên dụi dụi mắt, rồi mở cửa xe bước xuống.
Khi Ngôn Bạch Xuyên chuẩn bị nói lời tạm biệt, Giang Tinh Dự cũng mở cửa bước xuống xe.
Ngôn Bạch Xuyên đi vòng qua xe, cười trêu:
"Sao anh cũng xuống? Không lẽ định gia nhập TAC thật à?"
Giang Tinh Dự giơ tay ra hiệu:
"Lại đây một chút."
Ngôn Bạch Xuyên không hiểu gì, nhưng vẫn tiến lên vài bước.
Hai người vốn đã đứng gần nhau, giờ lại càng sát hơn.
Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu.
Cả người Ngôn Bạch Xuyên cứng đờ.
Cậu thấy rõ bàn tay ấy luồn qua những sợi tóc của mình, khẽ xoa nhẹ, rồi cuối cùng, nhặt xuống một chiếc lá nhỏ.
Cơn gió nhẹ lúc hoàng hôn lướt qua, giống như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, khẽ khàng tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Trái tim vốn chưa kịp bình tĩnh của Ngôn Bạch Xuyên, giờ lại càng đập nhanh hơn.
Cậu mấp máy môi, giọng hơi lắp bắp:
"Sao... sao vậy?"
Có lẽ vì vừa mới đọc mấy cái đoạn chat loạn xạ kia, nên trong đầu cậu cứ có cảm giác Giang Tinh Dự sắp làm gì đó với mình.
Thế nhưng, Giang Tinh Dự lại chỉ bình tĩnh nói, giọng trầm ấm một cách kỳ lạ:
"Trên đầu có lá rụng, tôi giúp cậu lấy xuống thôi."
"À..."
Ngôn Bạch Xuyên nhìn chằm chằm vào chiếc lá non trong tay anh, khẽ siết chặt nắm tay, ngập ngừng nói:
"Cảm... cảm ơn."
"Ừm, mau vào đi."
"Vậy tôi đi đây, anh về cẩn thận nhé."
Ngôn Bạch Xuyên quay người rời đi.
Cậu đi được vài bước, tò mò ngoảnh lại nhìn, chợt phát hiện Giang Tinh Dự vẫn đang đứng đó, lặng lẽ nhìn theo mình.
Cậu theo bản năng giơ tay lên vẫy vẫy, hơi căng thẳng nói:
"Tạm biệt?"
Giang Tinh Dự khẽ cong môi, kìm lại nụ cười, nhẹ giọng đáp:
"Ừm."