Bên ngoài trời đã tối, trong xe bảo mẫu tối đen như mực. Ngôn Bạch Xuyên ngồi ở hàng ghế sau, sát cửa sổ, màn hình điện thoại vẫn còn sáng. Cậu nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn: "Tôi đồng ý gia nhập TAC" suốt một lúc lâu.
Sau đó, cậu tắt màn hình, một tay kê dưới đầu, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, Ngôn Bạch Xuyên hiếm khi mong đợi điều gì. Đối phương có thể có cơ hội tốt hơn, còn TAC hiện tại đang trong giai đoạn khó khăn, ai hiểu rõ về giới Esports cũng sẽ do dự.
Vậy mà đối phương chỉ suy nghĩ một ngày đã đưa ra câu trả lời.
Ngôn Bạch Xuyên không biết nên cảm thấy thế nào. Nếu lôi kéo một tân binh không hiểu gì vào giới, đợi đến khi cậu ta hiểu rõ nghề này, hiểu rõ mức đãi ngộ, có lẽ cậu ta sẽ trách cậu.
Nghĩ vậy, cậu quyết định phải giải thích rõ ràng về các điều khoản tuyển dụng tuyển thủ chuyên nghiệp của đội, để đối phương có thể gia nhập TAC mà không vướng bận gì.
Việc này tốn không ít thời gian. Đúng lúc đó, xe đã đến nhà hàng cao cấp đã hẹn trước. Những người ngồi phía trước đều đã xuống xe, chỉ còn Ngôn Bạch Xuyên vẫn ở lại.
"Tiểu Bạch Xuyên ngủ quên rồi sao?"
Trịnh Kinh thò đầu vào trong xe. Trong xe tối om, còn Ngôn Bạch Xuyên thì đang nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai. Trịnh Kinh liếc nhìn đồng hồ, nhắc nhở:
"Tiểu Bạch Xuyên, mau xuống xe đi, vừa đi vừa nhắn cũng được."
"Sắp đến giờ hẹn rồi, chúng ta không thể đến trễ."
Cuộc hẹn này do nhà tài trợ sắp xếp, bọn họ không có lý do để muộn.
Dù sao thì, chỉ cần nhà tài trợ chưa rút vốn, họ vẫn là người trả lương cho bọn họ.
"Em biết rồi."
Ngôn Bạch Xuyên nhanh chóng gửi đi tin nhắn cuối cùng, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Chiếc điện thoại thả lỏng bên hông vẫn sáng màn hình. Trịnh Kinh vô thức liếc nhìn qua khóe mắt, thấy một loạt tin nhắn dài dằng dặc — tất cả đều do Ngôn Bạch Xuyên gửi đi, vậy mà đối phương không trả lời lấy một tin?
Chỉ là chữ trên màn hình quá nhỏ, Trịnh Kinh nhìn không rõ, cũng không tiện nhìn lâu.
Nhưng chuyện này lại khiến anh ấy nhớ đến vụ "bạn trai giả" của Ngôn Bạch Xuyên. Lúc đó, cậu phủ nhận. Chẳng lẽ là nói dối? Chỉ vì không muốn anh ấy lo lắng?
Dù vậy, đây không phải lúc để hỏi chuyện này. Hơn nữa, nét mặt của Ngôn Bạch Xuyên không có biểu hiện gì khác lạ, Trịnh Kinh cũng yên tâm phần nào. Một nhóm người bước vào nhà hàng.
Trịnh Kinh đi thẳng đến quầy lễ tân hỏi số phòng riêng, sau đó dẫn cả đội đến đó.
Khi họ vào phòng, nhà tài trợ vẫn chưa đến. Vẫn còn 15 phút nữa mới tới giờ hẹn. Nếu là trước đây, nhà tài trợ luôn rất sốt sắng với đội họ, thậm chí thường đến sớm trước nửa tiếng để chờ.
Nhưng bây giờ, thời thế đã khác.
Trịnh Kinh và Lão Kỷ cũng hiểu rõ điều này. Chỉ mười mấy phút thôi, chờ một chút thì có gì đâu?
Cả nhóm chọn chỗ ngồi, rồi cứ thế chờ đợi trong im lặng.
Nửa tiếng trôi qua.
Đồ ăn đã lần lượt được mang lên, vậy mà người vẫn chưa thấy đâu.
"Có phải bị kẹt chuyện gì không?"
Lão Kỷ nhíu mày, giọng điệu không vui.
"Chờ lâu thế rồi mà vẫn chưa đến?"
Trịnh Kinh thì tỏ vẻ đã nhìn thấu:
"Địa điểm là do họ chọn, chúng ta đã đến sớm, còn họ mới chỉ muộn có 15 phút. Đợi thêm đi."
Ngồi ở một góc khác, Khổng Phong khá trầm lặng. Cậu ta cúi đầu chơi điện thoại, lướt qua các bài viết trên siêu thoại Weibo, tâm trạng khó đoán.
[Tại sao không cho Phong Phong livestream?? Ghen tị vì cậu ấy hút fan nhanh quá à??]
[Fan lâu năm của TAC có câu này muốn nói lâu rồi: Khổng Phong vào TAC trước cả Ngôn Bạch Xuyên, hai người trước đây đều ở đội 2. Thế mà Ngôn Bạch Xuyên một đường thăng tiến, còn Phong Phong vẫn mãi là dự bị. Như vậy có công bằng không??]
[Tên tóc hồng kia không phải là dựa vào quan hệ mà vào à? Không phải nói lúc vào đội cậu ta còn thiếu tiền lắm sao? Phí ký hợp đồng với đội 1 cao như vậy, không biết cậu ta đã dùng cách gì!!]
[Tiểu Phong ở TAC lâu như vậy vẫn chỉ là dự bị, trong khi người khác đã thẳng tiến lên đội 1, còn làm đội trưởng nữa! Giờ quyền lực lớn lắm đấy!]
Khổng Phong là tuyển thủ dự bị của đội 1, cũng là người duy nhất có thể chơi ở vị trí đi rừng lúc này. Trịnh Kinh không muốn thiên vị ai nên lần này cũng đưa cậu ta đi theo.
Nhưng rồi một tiếng đồng hồ trôi qua.
Tất cả món ăn đều đã dọn lên bàn, vậy mà người vẫn chưa thấy đâu.
Trịnh Kinh gọi một phục vụ đang định rời đi lại, hỏi:
"Những món ăn này là có người gọi trước à?"
"Vâng, là một vị tiểu thư. Cô ấy đến từ rất sớm."
Ngay lúc đó, cửa phòng vừa mở ra, người phụ nữ mà nhân viên phục vụ nhắc đến bước vào.
"Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu."
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ cửa.
Trịnh Kinh nhận ra cô ta — trợ lý của ông chủ bên phía nhà tài trợ.
Cô ta ôm theo một tập tài liệu dày, nhưng phía sau lại không có ai đi cùng.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Trịnh Kinh.
Anh ấy hỏi:
"Chỉ có một mình cô?"
"Đúng vậy."
Quả nhiên...
Cô trợ lý bước vào, đi thẳng vào vấn đề:
"Hôm nay tôi đến để tiếp đãi mọi người. Bữa ăn này đã được thanh toán trước, mọi người cứ thoải mái dùng bữa. Tôi cũng mang theo một số hợp đồng, chúng tôi quyết định rút vốn đầu tư, cần các anh ký vào một số giấy tờ liên quan."
Lão Kỷ đã đợi suốt cả buổi, tâm trạng vốn đã khó chịu, bây giờ nghe xong thì hoàn toàn không nhịn được nữa:
"Vậy tức là bữa hôm nay là bữa chia tay?"
Cô trợ lý đặt xấp tài liệu xuống bàn, thản nhiên nói:
"Đúng vậy. Đây là sắp xếp từ trước của ông chủ. Chỉ là hôm nay ông ấy có việc bận nên không đến được."
Trịnh Kinh cũng không nhịn nổi nữa. Dù gì bây giờ cũng sắp ký hợp đồng giải trừ, anh ấy quyết định nói thẳng luôn:
"Nếu cần ký thì ký nhanh lên, bày vẽ nhiều trò như vậy cho ai xem?"
"Ký hợp đồng chỉ mất vài phút, thế mà bắt bọn tôi chờ cả 1 tiếng đồng hồ rồi mới đủng đỉnh bước vào? Cô làm việc kiểu gì vậy?"
Trịnh Kinh giận dữ.
Cô trợ lý vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, cao ngạo nhìn xuống mọi người:
"Tôi cần chuẩn bị tài liệu, còn phải gọi món cho các anh. Chờ 1 tiếng để được ăn một bữa ở nhà hàng cao cấp thế này, không lỗ đâu nhỉ?"
Nếu là trước đây, ngay cả ông chủ của cô ta cũng phải khách sáo với đội họ. Còn bây giờ, một trợ lý nho nhỏ mà cũng dám tỏ thái độ hống hách thế này, rõ ràng là hoàn toàn không coi TAC ra gì.
"Cô tưởng bọn tôi cần chắc?"
Lục Viễn không nhịn được, gằn giọng:
"Bọn tôi ăn bao nhiêu sơn hào hải vị rồi, hơn cái này không biết bao nhiêu lần. Muốn ký thì nhanh lên, ở đây 1 phút thôi tôi cũng thấy buồn nôn."
Trịnh Kinh lấy lại bình tĩnh. Thấy Lục Viễn định ký, anh ấy lập tức giữ tay cậu ấy lại, rồi quay sang cô trợ lý:
"Những hợp đồng này chúng tôi cần mang về để luật sư kiểm tra trước khi ký. Ký xong tôi sẽ gửi bưu kiện đến, vậy nên cô cũng không cần đến đây nữa."
Bọn họ không am hiểu pháp luật, mà hợp đồng lại dài như vậy, dù Trịnh Kinh có thể đọc hiểu cũng không muốn để bọn họ bị chèn ép trong tình huống khó chịu này.
Anh ấy dứt khoát thu dọn toàn bộ tài liệu, để lại bàn ăn đầy ắp nhưng không ai đụng đến, rồi dẫn cả nhóm rời khỏi nhà hàng.
Vừa ra ngoài, Trịnh Kinh nhịn không được chửi thề một câu:
"Mẹ nó, một trợ lý quèn cũng dám lên mặt với tôi, tưởng mình ghê gớm lắm chắc."
Nhưng rồi anh ấy lại thở dài, ánh mắt quét qua cả đội:
"Chỉ là từ giờ tài nguyên của đội chắc chắn sẽ không còn như trước. Mấy đứa đã chuẩn bị tinh thần rồi chứ?"
Những người khác dường như không quá để tâm đến chuyện đó, chỉ đơn giản là bị bữa tiệc chia tay này làm cho buồn nôn.
Ngôn Bạch Xuyên xem xong tin nhắn trên điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên:
"Không sao, chúng ta cứ chơi thật tốt mùa hè này. Sớm muộn gì cũng sẽ có nhà tài trợ mới thôi."
"Đội trưởng."
Khổng Phong bước lên vài bước, đứng đối diện cậu, mỉm cười nói:
"Anh Trịnh, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em muốn rời khỏi TAC."
Trịnh Kinh ngớ ra vài giây mới kịp phản ứng, nhíu mày nhìn Khổng Phong:
"Cậu chỉ vì chút chuyện vớ vẩn này mà muốn bỏ đội sao? Đừng đùa kiểu này, cậu ở đội vẫn rất ổn, tại sao lại muốn đi?"
"Tại sao à?"
Khổng Phong cắn chặt răng, cuối cùng cũng trút hết những ấm ức trong lòng:
"Vì anh ta."
Cậu ta giơ tay chỉ thẳng vào Ngôn Bạch Xuyên:
"Rõ ràng anh ta vào TAC muộn hơn tôi 1 năm, cũng là lính mới, nhưng lại lên đội 1 trước tôi. Dựa vào cái gì?"
"Tại sao tôi vẫn chỉ là một tuyển thủ dự bị có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, còn anh ta thì đã là đội trưởng của đội 1?"
Khổng Phong bật cười chua chát:
"Là vì mọi người thương hại anh ta à? Không phải vì mẹ anh ta bệnh nặng cần tiền chữa trị sao?"
"Không phải vì phí ký hợp đồng với đội 1 rất cao sao? Nên mọi người mới thương xót mà để anh ta vào đội 1 à?"
Chuyện năm đó Ngôn Bạch Xuyên phải vay tiền, Khổng Phong cũng biết đôi chút.
Từ lâu cậu ta đã tin rằng lý do Ngôn Bạch Xuyên được đẩy lên đội 1 là vì mọi người thương hại cậu, chứ chưa từng nghĩ đến lý do nào khác.
Khi vừa gia nhập TAC, tân binh chưa thể nhận hết tiền ký hợp đồng ngay lập tức. Vì vậy, lúc đó, Ngôn Bạch Xuyên không còn cách nào khác ngoài vay tiền trong đội để lo viện phí cho mẹ.
Sau đó, Trịnh Kinh đã kể chuyện này với Lê Hạ, Lục Viễn và vài người khác trong đội 1. Khi biết Ngôn Bạch Xuyên đang rất cần tiền, họ lập tức đưa tiền cho cậu mà không chút do dự, còn bảo rằng nếu không đủ thì cứ nói.
Lúc đó, Ngôn Bạch Xuyên vẫn chỉ là một cậu học sinh mới trưởng thành, vừa thi đại học xong, lần đầu tiên trải qua sự khắc nghiệt của xã hội. Nhưng cũng chính tại TAC, cậu đã cảm nhận được sự ấm áp của tình đồng đội.
Theo thời gian, khi quen dần với mọi người, Ngôn Bạch Xuyên dần coi TAC như mái nhà của mình.
Sau này, khi nhận được tiền ký hợp đồng, cậu lập tức trả hết nợ.
Cũng vào thời gian đó, cậu lần đầu tiếp xúc với nền tảng livestream và nhận ra đây là một cách kiếm tiền rất hiệu quả.
Vì tiền, ngoài giờ tập luyện, Ngôn Bạch Xuyên chỉ biết đến livestream. Cậu gần như sống trong phòng huấn luyện, ngày đêm gắn chặt với chiếc máy tính, nhưng cậu chưa bao giờ phụ lòng TAC.
Mọi người trong đội đều biết cậu không thích nhắc đến chuyện cũ, nên từ trước đến nay đều cố tình tránh đi. Thế nhưng, hôm nay, Khổng Phong lại lật mở ký ức ấy, khiến ai nấy sắc mặt đều trở nên khó coi.
Tạ Dụ lập tức nổi giận. Trước đó cậu ấy còn lo lắng cho Khổng Phong, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ta, cậu ấy chỉ cảm thấy ghê tởm:
"Mẹ kiếp, trình độ của cậu ra sao trong lòng không tự biết à? Đánh rank hành gà mấy ván liền ảo tưởng sức mạnh luôn rồi hả? Cậu có cân nặng mấy lạng mà cũng bày đặt so kè?"
Lê Hạ vừa định lên tiếng mắng cái tên mặt dày này, nhưng Ngôn Bạch Xuyên đã giơ tay ngăn cô ấy lại. Con gái không nên nói những lời th* t*c như vậy.
Ký ức bị xé toạc, nhưng sắc mặt Ngôn Bạch Xuyên vẫn bình thản, bởi vì những gì Khổng Phong nói là sự thật. Cậu khi đó thực sự rất thiếu tiền, chẳng có gì cần phải phủ nhận cả.
Điều khiến cậu bất ngờ là, hóa ra trong mắt Khổng Phong, cậu lại là người như thế.
Ngôn Bạch Xuyên luôn thẳng thắn trong lời nói, nhưng chưa bao giờ xem thường bất kỳ ai.
"Vậy ra, tất cả những ấm ức trong lòng cậu đều là vì tôi?"
Cậu nhìn Khổng Phong.
Khổng Phong cũng nhìn lại. Ngôn Bạch Xuyên đứng trong bóng tối, khuôn mặt không rõ cảm xúc, giọng điệu vẫn trầm ổn như cũ.
Dù sao cũng sắp rời đi, cậu ta dứt khoát nói trắng ra:
"Đúng vậy! Tôi ghen tị với anh! Tại sao tôi không được đánh chính? Tại sao tất cả đều xem thường tôi?"
Nghe đến đây, Ngôn Bạch Xuyên không nhịn được bật cười:
"Có vài lời tôi đã giấu trong lòng từ lâu, trước kia không muốn nói vì sợ làm tổn thương cậu. Nhưng giờ thì thôi, cứ nói thẳng ra vậy."
"Cậu không thể đánh chính, không phải vì lý do gì khác, mà là vì cậu yếu."
"Esports là thế giới của kẻ mạnh. Người yếu thì chỉ có thể bị đào thải."
Ngôn Bạch Xuyên nhìn thẳng vào Khổng Phong, ánh mắt sắc bén:
"Cậu có biết tôi đã luyện tập bao nhiêu tiếng mỗi ngày khi mới vào TAC không? Gấp đôi cậu."
Nghe đến đây, Lão Kỷ bất giác siết chặt nắm đấm, những người khác cũng lặng lẽ cúi đầu.
Ai cũng biết, để có thể xứng đáng với vị trí trong đội 1, Ngôn Bạch Xuyên đã phải luyện tập điên cuồng như thế nào. Số giờ huấn luyện của cậu nhiều gấp mấy lần người khác.
"Còn cậu thì sao?"
Ngôn Bạch Xuyên tiếp tục, giọng điệu không hề dao động.
"Chỉ vì một chuyện vặt vãnh mà đã không chịu nổi, còn kéo cả đồng đội lãng phí cả buổi tối chỉ để nghe cậu oán trách. Cậu lấy tư cách gì để lên tiếng trách móc tôi?"
"Cậu nói không phục khi tôi làm đội trưởng?"
Ngôn Bạch Xuyên không hề né tránh, ánh mắt nhìn thẳng Khổng Phong.
"Nhưng đây là quyết định mà cả đội đã đồng lòng bầu chọn. Nếu một ngày nào đó có người trong đội không còn phục tôi nữa, tôi sẵn sàng nhường vị trí này cho người khác. Cậu có thể hỏi ý kiến mọi người ngay bây giờ."
Khổng Phong trợn mắt nhìn chằm chằm vào Ngôn Bạch Xuyên, ánh mắt như muốn xé nát cậu thành từng mảnh.
Lục Viễn cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng:
"Chúng tôi chọn Ngôn Bạch Xuyên làm đội trưởng là vì chúng tôi đồng ý và tin tưởng cậu ấy. Tất cả thành viên trong đội 1 đã cùng bỏ phiếu, không ai phản đối cả."
Cậu ấy dừng một chút, rồi nhấn mạnh từng chữ:
"Tất nhiên là không tính cậu. Vì từ giây phút cậu nói ra những lời đó, cậu đã không còn là một thành viên của TAC nữa rồi."