Đoàn người của TAC ngồi máy bay hơn 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến Kinh Thành.
Vừa xuống máy bay, bọn họ liền vào khách sạn do Trịnh Kinh đặt trước. Cũng may đã đặt sớm, vì đang vào mùa du lịch, phòng khách sạn vô cùng khan hiếm.
Giang Tinh Dự vô tình liếc nhìn người bên cạnh. Nếu đến trễ một chút, có lẽ thật sự sẽ có cơ hội ở chung phòng rồi.
Nhưng Giang Tinh Dự cũng chẳng lấy làm tiếc. Không được bây giờ thì anh không tin sau này cũng không được.
Sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ tới.
Trịnh Kinh phát thẻ phòng cho từng người. Đến lượt Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự, anh ấy còn nhìn kỹ số phòng trên thẻ mấy lần.
Sau khi nhận thẻ phòng, mọi người mỗi người vác theo thiết bị cá nhân, đi về phòng của mình. Trùng hợp thay, phòng của Giang Tinh Dự lại ngay sát phòng của Ngôn Bạch Xuyên.
Lúc nãy, Ngôn Bạch Xuyên còn thắc mắc tại sao Giang Tinh Dự cứ đi theo mình mãi. Những người khác đã rẽ đi từ sớm, chỉ có phòng của cậu và Giang Tinh Dự là gần nhau nhất.
Ngôn Bạch Xuyên nhìn Giang Tinh Dự đang đứng trước cửa phòng, nở một nụ cười:
"Đúng là trùng hợp thật, không ngờ phòng chúng ta gần nhau thế này."
Giang Tinh Dự cũng mỉm cười, thản nhiên thừa nhận:
"Ừ, đúng là rất trùng hợp."
Trong lúc nói chuyện, Giang Tinh Dự vô thức hoạt động tay phải. Ánh mắt của Ngôn Bạch Xuyên dừng lại trên cử động đó, hơi sững người.
Nếu Ngôn Bạch Xuyên nhớ không nhầm, thì cánh tay mà Giang Tinh Dự vừa động đậy chính là cánh tay mà cậu đã tựa đầu ngủ lên suốt chuyến bay.
Nghĩ lại, Ngôn Bạch Xuyên bỗng dưng thấy hơi chột dạ.
Nhận ra ánh mắt của cậu, Giang Tinh Dự nhịn cười hỏi:
"Sao thế?"
Ngôn Bạch Xuyên khựng lại, vội vàng đáp:
"Không... không có gì."
Lời vừa dứt, Ngôn Bạch Xuyên vội vàng chui vào phòng, đóng cửa lại. Giang Tinh Dự cũng quay về phòng của mình.
Suốt 1 tháng qua, thời gian rảnh đều dành cho việc luyện tập ở căn cứ, giấc ngủ mỗi ngày không ngừng bị cắt xén. Trên máy bay, bọn họ tranh thủ ngủ bù hơn 4 tiếng, nên bây giờ hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi rửa mặt xong, Ngôn Bạch Xuyên ngồi trên giường, mở video để xem lại các trận đấu trước đó.
Quả đúng như câu: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Chỉ khi nắm rõ chiến thuật của đối thủ, mới có thể tìm ra điểm yếu của họ.
Đối với TAC, trận đấu lần này vô cùng quan trọng. Không chỉ phải thể hiện thật tốt, họ còn cần thu hút nhiều sự chú ý hơn.
Ngôn Bạch Xuyên đang chăm chú xem lại video trên máy tính bảng, thì điện thoại bên cạnh rung lên mấy lần. Là tin nhắn của Giang Tinh Dự gửi đến.
[Tinh]: 【Ngủ một giấc trên máy bay, không buồn ngủ. Cùng xem lại video chứ?】
Giang Tinh Dự dường như đoán được cậu đang làm gì, một phát đã nói trúng ngay.
Hai người phối hợp với nhau đã được 1 tháng, càng ngày càng thấu hiểu lối chơi của đối phương. Mỗi lần xem lại video cùng nhau, họ luôn nghĩ ra rất nhiều ý tưởng mới.
Có lẽ là do ăn ý.
Ngôn Bạch Xuyên không từ chối, trả lời
[-]: 【Được.】
Rất nhanh sau đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Ngôn Bạch Xuyên bước xuống giường ra mở cửa.
Trời đã về khuya, Giang Tinh Dự khoác bộ đồ ngủ, tay cầm điện thoại và ôm theo laptop.
Ngôn Bạch Xuyên nghiêng người, nhường anh vào phòng.
Giang Tinh Dự bước vào, ngay lập tức nhìn thấy chiếc máy tính bảng đang nằm trên giường, màn hình vẫn đang chiếu video chưa được tạm dừng:
"Cậu đang xem lại trận đấu à?"
"Ừm."
Ngôn Bạch Xuyên khẽ gật đầu.
"Không ngờ lại trùng hợp thế, trận đầu tiên chúng ta đã gặp phải đội Phong Mị rồi."
Giang Tinh Dự buột miệng nói.
Giải mùa hè của Vương Giả Vinh Diệu áp dụng thể thức bốc thăm chia bảng, các trận đấu giữa các bảng đều được quyết định bằng hình thức bốc thăm. Đội nào thua sẽ bị loại ngay lập tức.
Trong giải đấu kiểu bốc thăm này, tuyển thủ sẽ biết trước vài ngày về đối thủ mình sắp gặp thông qua lễ bốc thăm, để có thể chuẩn bị chiến thuật ứng phó.
Dù đối thủ đầu tiên là ai, Ngôn Bạch Xuyên cũng không thấy có gì khác biệt.
Không nghe thấy phản ứng gì, Giang Tinh Dự liếc qua đã hiểu cậu đang nghĩ gì.
"Phong Mị tuy có tai tiếng về nhân cách, nhưng không thể phủ nhận thực lực của họ. AD của đội này từng vô địch thế giới năm ngoái đấy, muốn bắt được cậu ta, chắc chắn không dễ đâu."
Ngôn Bạch Xuyên vẫn chăm chú xem video, khẽ gật đầu:
"Nhưng đội họ chỉ có đúng một tuyển thủ đáng gờm. Đội trưởng của họ đi rừng quá hiếu thắng, không đủ ổn định, điều này khiến anh ta rất dễ để lộ điểm yếu trên sân."
Giang Tinh Dự nghiêng đầu nhìn cậu. Dưới ánh đèn trên trần, hàng mi dài của Ngôn Bạch Xuyên hạ thấp, để lại một bóng mờ nơi mí mắt.
Giang Tinh Dự không ngờ cậu lại phân tích thấu đáo đến vậy, thậm chí còn đoán được cả tính cách của đối thủ thông qua cách chơi của anh ta.
Giang Tinh Dự mỉm cười, cũng nhập tâm phân tích:
"Nếu trong trận đấu sắp tới, cậu ta không có được bug thuận tay nhất, liệu có phải tinh thần sẽ sụp đổ không?"
Đôi mắt Ngôn Bạch Xuyên sáng lên.
Hai người tiếp tục chăm chú phân tích và thảo luận đến tận khuya, nghĩ ra thêm không ít ý tưởng mới. Cuối cùng, thấy Ngôn Bạch Xuyên đã thấm mệt, Giang Tinh Dự mới đứng dậy quay về phòng.
...
Hai ngày sau, giải mùa hè chính thức diễn ra.
Trịnh Kinh và Lão Kỷ dẫn cả đội đến sân đấu. Mọi người đều mặc đồng phục của TAC, đeo khẩu trang, che kín mít từ đầu đến chân.
Lúc Trịnh Kinh dẫn mọi người đi vào, xung quanh vẫn còn rất nhiều fan giơ cao bảng đèn của TAC. Nhưng nổi bật nhất, đương nhiên vẫn là Giang Tinh Dự, người đã giải nghệ hơn 1 năm.
"Chết tiệt, căng thẳng quá đi mất!"
Lục Viễn nhìn thấy có fan giơ bảng tên mình, không kìm được sự kích động:
"Lần này nhất định phải mang giải thưởng về!"
"Người đông thật đấy! Em cũng thấy fan của mình rồi, lần này mà không chơi cho tốt thì có lỗi với họ quá!"
Tạ Dụ cũng đầy hưng phấn.
"Vậy thì cố mà chơi cho đàng hoàng, đừng để người ta chê cười."
Trịnh Kinh bật cười, dẫn cả đội tiến vào bên trong qua lối nhân viên nội bộ.
Trước khi thi đấu, Trịnh Kinh thúc giục mọi người đi trang điểm. Trang điểm là công đoạn mà hầu hết các tuyển thủ đều thấy phiền phức nhất.
Thi đấu thì cứ thi đấu, sao lại còn phải trang điểm? Chẳng phải quá tốn thời gian sao?
Hơn nữa, thi đấu xong lại phải tẩy trang, thật sự rất rắc rối.
Nhưng Trịnh Kinh vẫn kiên quyết, anh ấy quét mắt qua Lục Viễn, người phản đối kịch liệt nhất, rồi nói:
"Em nghĩ cái mặt này có chịu nổi ống kính không? Không muốn mất fan à?"
Lục Viễn: "..."
Mẹ nó, đúng là chịu không nổi thật.
Cậu ấy không đẹp trai bằng Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Vì những fan vất vả mới có được, cậu ấy đành phải ngoan ngoãn trang điểm.
Ngôn Bạch Xuyên né tránh:
"Em không cần trang điểm đâu nhỉ?"
"Cần chứ! Đi chung cả nhóm đi. Em với Tinh Dự trời sinh đã đẹp, bảo thợ trang điểm kẻ thêm chút lông mày là được rồi."
Trịnh Kinh khích lệ, giục bọn họ nhanh chóng vào phòng hóa trang.
Người duy nhất chưa từng phản đối chuyện này là Lê Hạ. Là cô gái duy nhất trong đội, cô ấy còn mong ngóng được trang điểm nữa là khác.
Con gái tham gia những sự kiện công khai thế này, ai mà chẳng muốn ăn diện thật xinh đẹp, huống chi hôm nay còn có rất nhiều fan theo dõi và chụp hình.
Dù gì đi nữa, ai cũng ngại không muốn để lộ mặt xấu trước mặt fan.
Trong phòng nghỉ, chẳng mấy chốc đã có nhân viên bước vào nhắc họ chuẩn bị lên sân khấu.
Cả đội TAC mặc đồng phục, đeo thiết bị ngoại vi rồi tiến về phía sàn đấu.
Trên đường đi, họ chạm mặt đội vừa thi đấu xong – đội Xích Dực. Người dẫn đầu là đội trưởng của họ, Chu Nhiên.
Khi đi lướt qua nhau, Chu Nhiên liếc thấy mái tóc màu hồng quen thuộc:
"Pink."
Ngôn Bạch Xuyên khựng lại.
"Không ngờ trận kế tiếp lại là các cậu. Cố lên nhé, trận này đấu với Phong Mị, tôi rất tin tưởng các cậu."
Chu Nhiên mỉm cười, rồi nhìn sang Giang Tinh Dự:
"Giang Thần, không ngờ cậu tái xuất. Đấu xong có muốn tụ tập không?"
Hồi Giang Tinh Dự còn thi đấu, Chu Nhiên chỉ là một tuyển thủ bình thường trong đội. Chớp mắt mấy năm trôi qua, giờ anh ta đã trở thành đội trưởng.
Giang Tinh Dự khẽ gật đầu, ánh mắt đột nhiên bắt gặp một cái nhìn chằm chằm sắc bén.
Ánh nhìn ấy lơ lửng, vừa gần vừa xa, rơi thẳng lên người Ngôn Bạch Xuyên.
Không biết vì sao, Giang Tinh Dự bất giác tiến thêm vài bước, kéo Ngôn Bạch Xuyên về phía mình, như thể đang muốn tuyên bố quyền sở hữu.
"Đợi đấu xong rồi hẵng nói tiếp."
Giang Tinh Dự ngắn gọn.
"Cố lên nhé."
Phía sau Chu Nhiên vang lên một giọng nói.
Nhưng trước khi Ngôn Bạch Xuyên kịp nhìn xem ai, đã bị Giang Tinh Dự kéo thẳng về phía sàn đấu.
Ngôn Bạch Xuyên lảo đảo bước theo, nhíu mày:
"Anh gấp cái gì thế?"
Giang Tinh Dự nắm chặt cổ tay cậu, lòng bàn tay ấm nóng. Cổ tay Ngôn Bạch Xuyên bị bao trọn trong tay Giang Tinh Dự, khiến cậu hơi bối rối.
"Tôi... tôi căng thẳng thôi."
Giang Tinh Dự viện cớ bừa.
Ngôn Bạch Xuyên nhìn Giang Tinh Dự đầy hoài nghi.
Người này cũng biết căng thẳng sao? Nhìn thế nào cũng không giống!
Giang Tinh Dự nghiêm túc:
"Tôi không lừa cậu. Tôi đã hơn 1 năm không thi đấu rồi, lần này đột ngột tái xuất, nếu không đạt được thứ hạng tốt, có khi bị fan mắng chết."
Những gì Giang Tinh Dự nói hoàn toàn là thật. Anh rời khỏi đấu trường khi đang ở đỉnh cao, trong mắt fan, anh vẫn là tuyển thủ bất bại với hàng loạt thành tích rực rỡ.
Nếu lần này thi đấu không tốt, rất có thể sẽ bị anti-fan lôi ra chỉ trích.
Ngôn Bạch Xuyên không rút tay lại, ngược lại còn nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Giang Tinh Dự để an ủi:
"Có tôi đây, đừng sợ."
Giang Tinh Dự cố nhịn cười, đáp:
"Ừm."
Lê Hạ, đi cách họ một đoạn, tròn mắt nhìn chằm chằm:
"..."
Đây là vị nam thần Esports lạnh lùng mà cô ấy từng biết sao?
Vào đến sân đấu, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên đầy phấn khích:
"Tiếp theo sẽ là trận đấu được mong chờ nhất giữa TAC và PAD! Điều đặc biệt, tuyển thủ Giang Tinh Dự đã quyết định tái xuất sau hơn 1 năm giải nghệ! Trong trận đấu đầu tiên khi tái xuất này, liệu anh ấy sẽ tạo nên kỳ tích gì? Chắc hẳn tất cả chúng ta đều đang rất kỳ vọng, phải không nào?"
(*Phong Mị có 2 chiến đội, đội 1 tên là PAD)
Người dẫn chương trình nở nụ cười, đội TAC bắt đầu tiến vào sân khấu.
Cả đội mặc đồng phục trắng. Đi đầu là một chàng trai có mái tóc hồng rực nổi bật, ngũ quan thanh tú, gương mặt cực kỳ thu hút — một kiểu nhan sắc dễ dàng khiến người ta không thể rời mắt khi đứng trên sân khấu.
Bên cạnh cậu là Giang Tinh Dự, cao ráo, chân dài, đường nét gương mặt sắc sảo với đôi mày kiếm và ánh mắt sâu thẳm. Sóng mũi cao và khuôn mặt góc cạnh càng khiến vẻ ngoài của anh thêm phần cuốn hút so với thời điểm trước khi giải nghệ, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nam thần Esports.
Anh và Ngôn Bạch Xuyên đứng rất gần nhau. Khi vừa lên sân khấu, hàng ghế khán giả lập tức bùng nổ, tiếng hét vang lên như sóng vỗ dồn dập.
"Giang Thần! Giang Thần! Giang Thần!!!"
Tiếng cổ vũ không ngừng vang lên như sóng biển dồn dập. Với tư cách là trận đầu tiên sau khi Giang Tinh Dự tái xuất, fan của anh quả nhiên vô cùng đông đảo. Gần như một nửa khán đài đều giơ cao những chiếc gậy phát sáng để cổ vũ cho anh.
Ngôn Bạch Xuyên liếc mắt về phía khán đài, ánh mắt lướt qua hàng loạt tấm biển hiệu. Tên của Giang Tinh Dự xuất hiện khắp nơi, nhưng tên cậu cũng không hề ít.
Điều thú vị là nhiều fan còn giơ hai tấm biển cùng lúc — một tay cầm biển ghi tên Giang Tinh Dự, tay còn lại là tên Ngôn Bạch Xuyên.
Ở khu vực giữa khán đài, có một tấm băng rôn dài nổi bật với dòng chữ phát sáng khiến Ngôn Bạch Xuyên không thể không chú ý. Ánh mắt cậu sắc bén, nhanh chóng nhìn rõ nội dung trên đó:
«Tinh Xuyên: Mãi mãi là đồng đội, mãi mãi là người yêu.»
Người dẫn chương trình nhướng mày đầy hứng thú, ánh mắt sáng lên khi nhìn về phía hai nhân vật đang được khán giả quan tâm nhất:
"Không biết liệu sự thật có đúng như mong muốn của các fan không nhỉ? Giang Thần có phải đang hẹn hò với Pink không đây?"
Lời vừa dứt, từ phía khán đài đột ngột vang lên một tiếng hô to đầy khí thế:
"Chắc chắn là Pink thích Giang Thần!"