Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã

Chương 52

Ngôn Bạch Xuyên đã nói sẽ giải quyết thì chắc chắn sẽ giải quyết. Bây giờ Giang Tinh Dự đã thừa nhận có người yêu, vậy cậu cũng không cần phải che giấu nữa.

Thích là chuyện của cả hai bên, Giang Tinh Dự đã dám thừa nhận, vậy cậu có gì mà không dám thừa nhận chứ?

Ngôn Bạch Xuyên lúc nãy chỉ hơi căng thẳng khi nghe Giang Tinh Dự nói mình đã có người yêu, nhưng việc Giang Tinh Dự không nhắc đến cậu nghĩa là đã để lại quyền lựa chọn cho cậu rồi.

Ngôn Bạch Xuyên có quyền lựa chọn, cậu có thể không công khai hoặc có thể công khai ngay bây giờ.

Giang Tinh Dự đã muốn công khai, vậy thì công khai thôi. Khi Trịnh Kinh còn đang thắc mắc Ngôn Bạch Xuyên định giải quyết thế nào, thì tài khoản Weibo của Ngôn Bạch Xuyên đột nhiên cập nhật trạng thái mới.

«TAC – Pink: Người đầu tiên em quen là anh. Người đồng đội luôn sát cánh bên em cũng là anh. Người em thích — vẫn luôn là anh. @TAC–Reborn»

Giá trị bùng nổ của bài đăng này khỏi phải bàn cãi. Vừa đăng xong, lượt like đã tăng vùn vụt, bình luận cũng lập tức tăng lên hàng trăm, hàng nghìn trong nháy mắt.

[A a a a a a a a!!! Tôi phát điên rồi! Tóc hồng lại đi công khai yêu đương rồi!!]
[Tôi biết ngay mà! Hôm nay Giang Thần có gì đó không bình thường. Thì ra là sắp đặt cả rồi, để Giang Thần thả thính trước, sau đó tóc hồng tung chiêu lớn!]
[Cuối cùng cũng thấy hai người công khai! Tôi cảm động muốn khóc luôn!]
[Thì ra hai người thật sự là một đôi. Vẫn luôn là anh!! Không phải đây là gián tiếp thừa nhận sự kiện con rùa trong buổi livestream trước là thật à?? Chẳng lẽ chúng tôi đoán đúng rồi sao??]
[Trời đất!! Hai người đã ở bên nhau từ lúc đó mà giờ mới chịu công khai? Các người có biết fan CP Tinh Xuyên tụi tôi sống khổ sở thế nào không QAQ.]
[Sao người này ai cũng có thể ghép couple được vậy? Bài viết trước còn dính với Hứa Nhan, bài viết này đã công khai với Giang Thần rồi??]

[Sao không giải thích gì à? Đồng đội cũ của cậu đã nói rõ là thích Hứa Nhan rồi, còn mua hoành thánh cho người ta nữa. Chuyện này là thế nào, giải thích được không??]

Phần bình luận trong Weibo của Ngôn Bạch Xuyên ngay lập tức sụp đổ.

Anti-fan và fan chân chính cãi nhau không dứt, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, tình hình dần vượt khỏi tầm kiểm soát. Đúng lúc này, người trong cuộc Hứa Nhan bỗng đăng một bài viết mới.

«Xích Dực – Heran: Tôi chưa thi bằng lái, không biết lái xe, từ nhỏ đã không thích ăn hoành thánh.»

Vừa đăng xong, mọi sự chú ý liền chuyển hướng. Anti-fan lập tức cứng họng, vì fan chân chính ghét nhất là kiểu lật lọng, bóp méo sự thật.

Tập thể fan ngay lập tức dồn hỏa lực phản công, anti-fan không còn lý do để tranh cãi, đành lần lượt rút lui.

Còn kẻ đã khởi xướng tin đồn – Khổng Phong giờ đây mồ hôi lạnh chảy ròng, run lẩy bẩy. Cậu ta không ngờ có ngày chính phần bình luận của mình cũng sẽ trở thành bãi chiến trường.

Rõ ràng cậu ta chỉ nói sự thật mà thôi.

Nhưng lúc này, Khổng Phong đã bị fan coi như một anti-fan chính hiệu. Ai bảo cậu ta là kẻ châm ngòi chứ? Ngôn Bạch Xuyên đương nhiên chẳng rảnh đi thương cảm cho một người ngoài.

"Cậu Hứa Nhan này cũng khá đấy. Cậu ta vừa ra mặt làm rõ là anti-fan chẳng còn gì để nói."

Trịnh Kinh cười tít mắt:

"Tiết kiệm cho anh khỏi tốn tiền thuê thủy quân rồi."

"Vậy rốt cuộc hai người không quen nhau thật à?"

Lê Hạ tò mò hỏi.

Ngôn Bạch Xuyên thẳng thừng:

"Mới quen không lâu. Lần trước thi đấu xong có ăn chung ở khách sạn, rồi tiện tay kết bạn WeChat thôi, cũng chưa từng nhắn tin gì cả."

Đang trò chuyện thì Giang Tinh Dự vừa kết thúc buổi phỏng vấn, bước vào phòng nghỉ.

"Người về rồi, chúng ta đi thôi."

Trịnh Kinh nói.

Trên đường về, Lão Kỷ nghĩ mãi mà không thông, cảm thấy khó chịu trong lòng, cuối cùng không nhịn được:

"Giờ các cậu đã công khai rồi, vậy tôi hỏi vài câu chắc không sao chứ?"

Giang Tinh Dự liếc nhìn Ngôn Bạch Xuyên, thấy cậu không phản ứng gì đặc biệt, liền đáp:

"Anh hỏi đi."

"Các cậu thật sự ở bên nhau lâu như vậy rồi à?"

Lục Viễn chớp lấy cơ hội, thò đầu từ ghế sau lên hỏi.

Ngôn Bạch Xuyên mặt không đổi sắc:

"Nói bậy."

Chiếc xe bảo mẫu chầm chậm chạy trên đường cao tốc, Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự ngồi cạnh nhau. Cậu không muốn trả lời câu hỏi đó, liền khẽ gập ngón tay móc vào tay Giang Tinh Dự, ra hiệu để anh nói.

Bị Ngôn Bạch Xuyên chạm vào, Giang Tinh Dự thấy hơi nhột, đành nói thật:

"Chúng tôi mới ở bên nhau hôm nay thôi."

"Hả? Không thể nào?"

Trịnh Kinh vốn dĩ còn làm ra vẻ "tôi biết hết cả rồi", nghe xong liền ngẩn ra, kinh ngạc:

"Thế mà trước đó thái độ của hai cậu không đúng tí nào. Anh còn tưởng hai cậu yêu nhau từ lâu rồi!"

"Thật sự mới hôm nay thôi."

Ngôn Bạch Xuyên nhấn mạnh lại.

Giang Tinh Dự cũng gật đầu theo:

"Trước đó là tôi theo đuổi cậu ấy, hôm nay mới chính thức xác định quan hệ."

"Gì cơ?"

Tạ Dụ sững người, sau đó phản ứng lại:

"Là anh Giang theo đuổi trước á?"

"Thế sao trước đó Tiểu Bạch Xuyên lại vừa tặng hoành thánh, vừa tặng rùa cho anh Giang?"

Tạ Dụ vò đầu:

"Em còn tưởng là Tiểu Bạch Xuyên theo đuổi anh Giang chứ."

"Em cũng nghĩ thế!"

Lục Viễn gật gù:

"Nhìn siêu thoại, ai mà không tưởng đội trưởng ra tay trước? Nếu không thì sao Giang Thần lại chịu chuyển sang TAC của chúng ta?"

Lê Hạ bày ra bộ mặt "các cậu sao ngốc thế":

"Dĩ nhiên là anh Giang động lòng trước rồi! Anh ấy chuyển sang TAC là vì Tiểu Bạch Xuyên mà!"

Bình thường khi huấn luyện trong căn cứ, mọi người đều gọi Ngôn Bạch Xuyên là đội trưởng. Nhưng lúc trò chuyện kiểu này, họ thích gọi cậu là Tiểu Bạch Xuyên hơn, nghe thân mật hơn hẳn.

"Anh Giang, em nói đúng không?"

Lê Hạ sốt sắng muốn xác nhận.

Chuyện này chẳng có gì cần giấu giếm, việc Giang Tinh Dự đến TAC đúng là phần lớn vì Ngôn Bạch Xuyên. Anh thẳng thắn thừa nhận:

"Đúng vậy, tôi thích cậu ấy từ lâu rồi."

"Ồ hố!"

Lục Viễn hùa theo, nắm tay làm bộ dáng phỏng vấn:

"Thế còn Tiểu Bạch Xuyên? Em bắt đầu thích anh Giang từ khi nào vậy?"

Ngôn Bạch Xuyên đỏ bừng từ cổ đến tận mang tai. Cậu không ngờ Giang Tinh Dự đã thích mình từ rất sớm, đồng thời cũng để ý thấy khi Lục Viễn hỏi xong, Giang Tinh Dự hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên.

Ánh mắt bên cạnh kia quá nóng bỏng, như ngọn lửa đang thiêu đốt trên người cậu.

"Đừng hỏi lung tung những thứ không nên hỏi."

Ngôn Bạch Xuyên vỗ mạnh vào tay Lục Viễn, còn tốt bụng bổ sung thêm:

"Tò mò quá chỉ rước họa vào thân thôi."

Lục Viễn: "..."

Gì vậy trời? Sao lại động tay động chân rồi? Lục Viễn lập tức rụt cổ lại, không dám hỏi thêm.

Lão Kỷ nghe đến đây cũng dần hiểu ra vài điều, lập tức trừng mắt nhìn Trịnh Kinh:

"Sao cậu không nói với tôi? Còn có chuyện gì cậu đang giấu tôi không?"

Trịnh Kinh: "..."


"Tôi đã nháy mắt ra hiệu cho anh bao nhiêu lần rồi mà anh không nhận ra thôi!"

Mọi người yên lặng, không khí trong xe chợt dịu lại. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Ngôn Bạch Xuyên lại nhạy bén phát hiện nét thất vọng thoáng qua trong mắt Giang Tinh Dự.

Giang Tinh Dự biết cậu dễ xấu hổ, cũng không định ép buộc. Có những chuyện, hỏi lúc nào mà chẳng được.

Ngay lúc anh định nằm xuống chợp mắt, điện thoại trong túi khẽ rung vài lần. Giang Tinh Dự liếc nhìn màn hình, vừa đúng lúc thấy tin nhắn từ người gửi.

[-]: 【Anh muốn biết gì thì để về em nói cho. Anh hỏi gì em trả lời nấy.】

[-]: 【Ở đây đông người quá, nói ít thôi. Lục Viễn lắm lời, em sợ anh ấy buột miệng nói ra trong livestream đấy.】

Ngôn Bạch Xuyên vốn là người mỏng manh, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, fan của cậu lại cười cợt đến mức dù có cấm bình luận cũng không xuể.

Giang Tinh Dự ban đầu không định làm gì, nhưng thấy dáng vẻ xấu hổ của Ngôn Bạch Xuyên, anh lại không nhịn được muốn trêu cậu:

[Tinh]: 【Thật sự hỏi gì đáp nấy à?】

[Tinh]: 【Đừng hối hận đó.】

Ngôn Bạch Xuyên lười gõ chữ, liền nắm lấy tay Giang Tinh Dự, trong lòng bàn tay của anh bắt đầu viết từng nét.

«Không – hối – hận.»

"Anh hỏi gì em cũng sẽ trả lời."

Ngôn Bạch Xuyên ghé sát vào tai anh, hơi thở nhẹ phả qua cổ Giang Tinh Dự, khiến anh cảm thấy nhột nhột.

Viết xong, Ngôn Bạch Xuyên định buông tay ra, nhưng khi vừa muốn đặt lại tay Giang Tinh Dự, cổ tay cậu bất ngờ bị siết chặt.

Giang Tinh Dự đan mười ngón tay của mình với cậu, từng ngón tay luồn vào nhau, khóa chặt.

Ngón tay Ngôn Bạch Xuyên thon dài, làn da trắng ngần, những mạch máu xanh nhàn nhạt hiện lên như một tác phẩm nghệ thuật được tạc khéo léo, đẹp đến không chịu nổi.

Trong khoảnh khắc đó, Ngôn Bạch Xuyên bỗng nhận ra mình có chút... tay khống. Cậu rất thích đôi tay này của Giang Tinh Dự, cảm giác mười ngón tay đan nhau khiến cậu thấy vô cùng dễ chịu.

Ngôn Bạch Xuyên không nhịn được, khẽ bóp nhẹ khớp ngón tay của Giang Tinh Dự. Cậu nhìn kỹ, phát hiện giữa ngón cái và ngón trỏ của anh có một nốt ruồi nhỏ, nổi bật trên làn da trắng, trông rõ ràng mà tinh tế.

Giang Tinh Dự cúi xuống, ánh mắt chạm vào đôi mi dài của Ngôn Bạch Xuyên khẽ rung động. Anh hạ giọng hỏi:

"Thích à?"

"Thích. Tay của anh đẹp lắm."

Ngôn Bạch Xuyên đáp thẳng thắn, chẳng thèm che giấu. Cậu cảm thấy thích tay bạn trai thì có gì mà phải ngại chứ?

Cả môi còn hôn qua rồi, sờ tay một chút thì có làm sao?

Giang Tinh Dự bật cười bất lực. Anh nhận ra Ngôn Bạch Xuyên không chỉ sờ một cái cho xong mà còn nắm chặt không chịu buông nữa.

Ngôn Bạch Xuyên ngồi bên cửa sổ, ngủ gật rồi đầu cứ không tự chủ nghiêng về phía cửa kính. Thấy cậu sắp đập đầu vào cửa sổ, Giang Tinh Dự nhanh tay đưa một cánh tay ra chắn lại, rồi nhẹ nhàng điều chỉnh để cái đầu nhỏ mềm mại kia tựa vào vai mình, giúp cậu nằm ngủ thoải mái hơn.

Tay phải bị Ngôn Bạch Xuyên nắm chặt không thể cử động, Giang Tinh Dự đành cẩn thận dùng tay trái, hành động nào cũng nhẹ nhàng, sợ làm cậu tỉnh giấc.

Ngôn Bạch Xuyên thì ngủ rất yên tâm, tựa đầu vào vai anh, nhưng tay nắm lấy tay anh lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Giang Tinh Dự nhìn cậu, khẽ cười, không nói gì. Anh đưa tay trái nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu cậu, xoa một cái thật khẽ, rồi điều chỉnh tư thế, để đầu Ngôn Bạch Xuyên tựa vào vai mình thêm chắc chắn.

Hai người cứ thế ngủ thẳng một mạch đến khi về đến căn cứ. Lúc xuống xe, cánh tay trái của Giang Tinh Dự đã tê rần, anh khẽ xoay cánh tay vài cái để làm dịu bớt cảm giác tê mỏi.

Ngôn Bạch Xuyên nhận ra, lập tức có chút chột dạ, lảng tránh:

"Chúng ta lên thôi."

Vừa trở về sau trận đấu, ai cũng mệt mỏi, nên quản lý Trịnh cho cả đội nghỉ nửa ngày. Sau những trận đấu căng thẳng tiêu hao thể lực, cộng thêm chuyến xe dài, nghỉ ngơi một chút là điều cần thiết.

Ngôn Bạch Xuyên hăng hái bước nhanh lên tầng 3, khu vực ký túc xá. Phòng cậu và Giang Tinh Dự nằm gần nhau.

Khi sắp đến phòng, Ngôn Bạch Xuyên lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Tinh Dự:

[-]: 【Muốn biết câu trả lời thì qua phòng em, em nói cho anh nghe.】

Giang Tinh Dự khẽ nhướng mày, đáp lại:

[Tinh]: 【Em đang dụ dỗ anh sao?】

Ngôn Bạch Xuyên đỏ bừng tai, cắn răng trả lời:

[-]: 【Đúng, anh mau qua đi.】

Gửi tin xong, Ngôn Bạch Xuyên quăng điện thoại lên giường, tim đập thình thịch. Chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

Cậu chạy ra mở hé cửa, chỉ để lộ một khe nhỏ, thò đầu ra nhìn xung quanh. Xác nhận không có ai trông thấy, cậu nhanh chóng kéo Giang Tinh Dự vào phòng.

"Nhanh lên, đừng có chậm chạp thế."

Có lẽ vì gấp gáp, lực kéo của Ngôn Bạch Xuyên hơi mạnh tay.

Giang Tinh Dự để mặc cho Ngôn Bạch Xuyên kéo mình vào phòng. Vừa khép cửa lại, anh liền bị Ngôn Bạch Xuyên đẩy lên tường rồi hôn xuống.

Ngôn Bạch Xuyên bắt chước cách Giang Tinh Dự từng hôn mình, môi kề môi, nhẹ nhàng cọ xát vài lần, rồi rụt rè đưa đầu lưỡi vào thăm dò trong miệng đối phương.

Giang Tinh Dự để cậu vụng về hôn mình, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp của Ngôn Bạch Xuyên:

"Bây giờ anh biết rồi chứ?"

"Ngay từ lần đầu tiên hôn anh, hình như em đã bắt đầu thích anh rồi."

Mỗi lần nhớ tới đôi môi mềm mại, đỏ ửng của Giang Tinh Dự, cậu lại không kìm được ý muốn hôn anh thêm lần nữa, muốn cùng anh đắm chìm trong những nụ hôn dài bất tận.

Chỉ đến sau này, Ngôn Bạch Xuyên mới nhận ra rằng, cậu đã yêu Giang Tinh Dự từ lúc nào chẳng hay.

Bình Luận (0)
Comment